Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí ở thành phố Cambridge thấp hơn nhiều so với thành phố B, cỗ thân thể này của Lâm Tịch có hơi khó chịu, cũng may hiện tại cô đã thành công từ giai cấp vô sản trở thành địa chủ giàu có, bỏ ra một số tiền lớn mua thêm quần áo mùa đông, quấn bản thân mình giống như một con gấu ngựa.

Hiện tại thái độ Lâm Tịch có hơi kỳ lạ đối với Tông gia, cảm thấy giống như bọn họ muốn tác hợp mình và Tông Tuần, cho dù là chuyện to hay nhỏ cũng muốn Tông Tuần vị Thái tử gia này chạy tới chạy lui một chuyến.

Lâm Tịch cảm thấy nhất định Tông Tuần rất tức giận đối với chuyện này, nếu không sắc mặt sẽ chẳng càng ngày càng thối, càng lúc càng giống nô lệ mèo. Nếu như ngày nào đó con hàng này không lái xe mà đẩy một quả bóng phân đến đây, Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không kinh ngạc.

Thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ có được hay không? Cô đã cố gắng hết sức dựa theo yêu cầu của Đại thiếu gia rời xa anh ta, có thể nói một chữ tuyệt đối không nói hai chữ, chuyện có thể giải quyết trong hai mươi chín phút tuyệt đối sẽ không kéo đủ nửa giờ, còn muốn cô phải làm như thế nào đây?

Hiện tại dưới lầu ánh mắt của hai vị mỹ nữ nhìn cô giống như ngâm trong thuốc độc, còn ánh mắt Tông Tuần nhìn cô lạnh như băng, Lâm Tịch cảm thấy trong hai mươi ngày nghỉ lễ Giáng Sinh này đều phải trải qua trong ánh mắt như vậy, khỏi cần phải nói có bao nhiêu chua xót.

Chẳng mấy chốc Lâm Tịch liền biết cô lo lắng hoàn toàn là dư thừa.

Mỗi ngày An Tử Tình chít chít meo meo không biết mệt mỏi, rốt cuộc bỏ xuống quả bom nặng ký: Lục Thời Dã muốn tới thành phố Cambridge tham gia giải thi đấu kiến trúc sư "Hoa Đình" ba năm một lần, mẹ Lục tìm không được cách liên lạc với Lâm Tịch, cô ta đã thay cô đồng ý.

Móa!

Bọn họ nói chỉ cần ta chạy nhanh, cẩu huyết sẽ không đuổi kịp ta!

Rõ ràng cuộc thi Hoa Đình mỗi lần đều cử hành tại New York, hết lần này tới lần khác năm nay cô tới Boston, Hoa Đình liền đổi ở đây, vậy mà còn trùng hợp cũng tại thành phố Cambridge!

Đây tuyệt đối là lực lượng của kịch bản quân, lại đưa Lục Thời Dã đến bên cạnh cô sáng tạo một cơ hội để vợ chồng bọn họ bất hòa. An Tử Tình còn mang giọng điệu của người thi ân, thay thế cô đồng ý, mẹ nó! Sao ngươi không trực tiếp thay thế lão nương gả cho anh ta?

Tới thì tới đi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đường đường là người chấp hành Diệu Huyền xã khu, còn có thể sợ ngươi vốn chỉ là một chậu cẩu huyết sao? Đến đây nha, xé hông nha!

Lâm Tịch dựa theo thời gian ước định tiếp đón Lục Thời Dã, một đoạn thời gian không gặp, trên mặt anh ta đã không còn là soái ca mang khí chất ấm áp như ánh nắng lúc trước, cả người thoạt nhìn rất hung ác nham hiểm, có lẽ bởi vì đã nói ra tất cả mọi thứ, anh ta cũng không có lộ ra chiêu bài tươi cười với tám cái răng khi vừa nhìn thấy Lâm Tịch, mà chỉ thản nhiên gật đầu một cái.

Sắp xếp xong xuôi thủ tục nơi ở lại, Lâm Tịch mời Lục Thời Dã đi ăn cơm, cho rằng anh ta sẽ từ chối, không nghĩ tới vậy mà đồng ý. Có lẽ do đói bụng, nếu không hai người vẫn nên ít cùng một chỗ thì tốt hơn.

Hai người chọn vị trí gần bên cạnh cửa sổ, từng người chọn món ăn. Nhìn ngoài cửa sổ, không mặn không nhạt nói vài câu, dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chủ đề chung rất nhiều, tình cảnh cũng không quá xấu hổ.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt người khác liền không giống nhau.

Tông Tuần đúng lúc lái xe đi ngang qua, bên cửa sổ có một đôi tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn ánh mắt anh ta, sau đó, Tông Tuần cảm thấy mình bị phản bội!

Cô gái này là một trong những người được bà nội và người trong nhà đề cử cho mình lựa chọn làm vợ, anh ta rất tức giận từ chối, cảm thấy cô gái này rất tham lam, chẳng những muốn tiền của Tông gia, còn hi vọng xa vời lấy người Tông gia, quả nhiên anh ta không có nhìn lầm.

Vì vậy anh ta vẫn luôn kháng cự đối với chuyện bà nội và người trong nhà làm những động tác nhỏ cứng nhắc lôi kéo ghép couple kia, anh ta có thể kháng cự, nhưng mà, một khi phát phát hiện mình có khả năng bị mây xanh bao phủ trên đỉnh đầu, lập tức cũng không bình tĩnh.

Đánh chết anh ta cũng sẽ không thừa nhận rằng lòng dạ anh ta chua ngoa như vậy là bởi vì ghen tuông.

Ngừng xe, tiểu đệ ở bãi đậu xe vừa xem chính là Tông thiếu, vội vàng mang vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.

Tông Tuần đi thẳng tới bên cạnh Lâm Tịch, mặt đen không nói một lời.

Lâm Tịch không hiểu ra sao, không rõ tại sao vị huynh đài mang vẻ mặt giống như ăn phân đi bắt gian này lại đến đây. Ánh mắt Lục Thời Dã hỏi thăm, Lâm Tịch lắc đầu cười nói: "Không biết, có thể là không có tiền, có lẽ chờ chúng ta ăn cơm xong."

Lục Thời Dã: Cảm phiền lúc soạn lời nói dối xin hãy có tâm một chút được hay không?

Một thân trang phục của người đàn ông này không có mấy vạn cũng không có đất mà trốn, lại còn nói người ta không có tiền ăn cơm!

Anh ta rất kinh ngạc, lúc riêng tư An Tử Hàm lại là như vậy? Chanh chua, cuộc sống cá nhân phóng túng, vừa mới đến thành phố Cambridge đã không rõ ràng với người ta, làm hại anh ta đi theo cũng mất mặt mũi.

Ông trời ngoại trừ cho cô một cái đầu tốt đề làm học bá, cô có chỗ nào so được với Tình Tình?

Bất cứ ai bên cạnh có một đống vật thể như vậy cũng không có tâm tình dùng cơm, Lục Thời Dã cầm khăn ăn lau miệng, rất khéo hiểu lòng người: "Anh nghĩ, có thể vị tiên sinh này có lời muốn nói với em, anh sẽ không quấy rầy, dù sao nơi này cách khách sạn không xa, anh liền đi trước."

Lâm Tịch nhìn món sò điệp xào gan ngỗng vừa mới đưa lên trước mặt, mài dao soàn soạt.. Không ngờ một bàn tay thon dài duỗi ra từ phía sau, dao nĩa trong tay Lâm Tịch liền bị vứt xuống, sau đó bị người ta xách theo cổ áo một đường tiến vào trong xe.

Mẹ nó! Sò điệp xào gan ngỗng của lão tử!

Dù sao từ trước tới giờ sắc mặt mặc người này cũng chưa bao giờ tốt hơn, cũng không dám quá đáng đối với cô, chắc chắn cũng không ăn được mỹ thực, Lâm Tịch không có phí sức giãy giụa, trong lòng chỉ có một chút đau lòng, sớm biết có con hàng này ở đây có thể không cần tính tiền, gọi thêm một số món ngon đóng gói mang về nha!

Bên cạnh người lái xe nhìn chằm chằm ánh mắt lưu luyến của Lâm Tịch nhìn về phía phòng ăn không rời, sắc mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Nô lệ mèo, anh có ý gì?" Quấy rầy lão nương ăn cơm còn không biết xấu hổ bày sắc mặt cho cô?

Mỗi ngày lên lớp, nghiên cứu cách điều chế, còn phải đối mặt với ánh mắt như đao của hai cô nàng tầng dưới và vị bên cạnh này, còn có Tông lão phu nhân có dụng ý "Quan tâm" khác, Tông phu nhân "Ưu ái," thật khó khăn đợi đến trước hai mươi ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, em gái thánh mẫu lại cho một lễ vật nhảy dù tới đây muốn cô quan tâm.

Bận rộn từ sớm đến tối muộn, mỗi ngày đều mệt mỏi thành chó, không đúng, chó cũng không mệt mỏi như cô.

Thật khó khăn đi ăn bữa cơm, còn bị quấy rầy.

Gương mặt Lâm Tịch sống không còn gì luyến tiếc.

"Làm một trong những người được đề cử là vị hôn thê của tôi, cô không cảm thấy cần phải giải thích với tôi một chút người đàn ông kia là ai sao?" Tông Tuần nghiêm mặt thối hỏi.

Lâm Tịch:(⊙▽⊙)

Lâm Tịch cũng đáp lại anh ta bằng một gương mặt thối tương tự: "Nô lệ mèo, tại sao tôi không biết tôi tham gia vào chuyện tuyển chọn vị hôn thê của ngài? Còn là người được đề cử, cho dù coi như là duy nhất, lão nương cũng không lạ gì! Xin hãy tiếp tục bảo trì thiếp lập nhân vật của anh, tuyệt đối đừng nên chú ý đến tôi, cám ơn!"

Đột nhiên Tông Tuần đưa một quyền đến trước mặt Lâm Tịch, phía trên da thịt trắng nõn nổi lên gân xanh, có thể thấy được tâm trạng rất hung bạo.

Lâm Tịch vô tội nháy đôi mắt to:?

Đôi mày kiếm nhíu chặt, Tông Tuần thở hổn hển, chậm rãi thu tay lại: "Coi như số cô gặp may, tôi không đánh phụ nữ."

"Là đánh không lại." Lâm Tịch cố gắng hết sức đả kích Tông Tuần.

Đã sắp thu hồi nắm đấm rốt cuộc Tông Tuần cũng hung hăng nện xuống, chẳng qua là nện trên tay lái.

Lâm Tịch ân cần đưa đầu qua, lo lắng hỏi: "Có đau hay không?"

Cuối cùng còn biết quan tâm anh ta, sắc mặt Tông Tuần dễ nhìn một chút, lạnh lùng đáp: "Không đau."

"Tôi đang hỏi tay lái đấy!"

"Cạch" một tiếng, cửa xe mở ra, người đàn ông nào đó bị tổn thương gầm lên giận dữ: "Cút khỏi xe của tôi!"

Đôi chân dài của Lâm Tịch không nhanh không chậm xuống xe, hất tung mái tóc xoăn một chút: "Đi thì đi, cám ơn anh đưa tôi về nhà, đi thong thả không tiễn."

Lấy ra chìa khóa, mở cửa lớn ra..

Tông Tuần hộc máu, bất tri bất giác, lại lái xe đến dưới nhà bà nội, vậy mà còn bảo người ta cút ra ngoài!