Đậu Mật Đường xách trong tay một mớ túi lớn túi nhỏ, trong lòng mừng rỡ muốn hét lên.

Kẻ khờ khạo kia, chẳng những trả trước cho cô ba tháng tiền lương, lại trả luôn tất cả tiền quần áo cho cô. Cô giả vờ gã lại tin răm rắp. Nhớ đến cảnh hắn chật vật chạy trốn, cô vui vẻ không ngừng được tay.

Đậu Mật Đường đưa tay vẫy taxi, cánh tay giơ lên ngang mặt, đúng lúc này thì một chiếc màu đen chạy băng băng qua mắt cô. Cửa sổ xe mở ra, bên trong xe có giọng nói ngọt ngào của Tiêu Tử Phượng"Anh Long à, chúng ta ăn cơm ở đâu đây? Đồ ăn Hàn Quốc như thế nào?"

"nếu em thích ăn đồ ăn Hàn Quốc, thì chúng ta phải đến Đại Trường Kim." Giọng nói vô giác của Đường Long cũng theo gió truyền tới.

"em không phải là thích ăn đồ Hàn Quốc, mà em thích món tình nhân của Hàn Quốc." tiếng cười khanh khách của Tiêu Tử Phượng đánh úp lên dây thần kinh của Đậu Mật Đường.

Cô nhìn chiếc xe sang trọng từ từ khuất xa, tưởng tượng cảnh trong xe kia là cặp trai tài gái sắc thân thiết, trong lòng một hồi ê ẩm. Vị chua xót thật không dễ chịu. Nước mắt, làm nhòa tầm mắt của cô.

Mật Đường giơ tay lên cao, làm một chiếc taxi ngừng lại. Xe ở trước mặt dừng lại một lúc, thấy cô không muốn lên, tài xế có chút không kiên nhẫn: "Tiểu thư à, lên xe thôi!"

"dạ." Đậu Mật Đường xin lỗi cười cười. Khom người chui vào taxi, nói rõ nơi đến của mình.

Dọc theo đường đi, Đậu Mật Đường không ngừng suy nghĩ đến việc vừa rồi. Trong lòng của cô khổ sở. Mình thay người đang ông kia sinh con dưỡng cái, nếm đủ loại cực khổ đắng cay. Còn anh ta thì hay rồi, tay thì ôm mĩ nhân, tay thì đếm tiền.

"Tiểu thư, đến rồi." Lời nói của tài xế đem suy nghĩ cô kéo về hiện tại. Trả tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ, đi vào ngôi nhà bé nhỏ của mình.

"Thái tử Long, Công chúa Phượng. Mẹ đã trở về." Giọng nói Mật Đường tràn đầy vui vẻ vang lên trong sân."Công chúa Phượng, mẹ mua cho con váy công chúa rồi nè."

"Có thể mặc váy công chúa rồi, có thể mặc váy công chúa rồi!" công chúa Phượng giống như một con chim nhỏ, nhảy tót lên người mẹ. Bé hôn một cái thật mạnh lên má Mật Đường."Mật Đường bảo bối, con yêu mẹ chết mất."

"Công chúa Phượng, mẹ cũng yêu con chết mất." Đậu Mật Đường vùi đầu vào bả vai mềm nhũn của con gái, không nhịn được mà cảm động. Không có người đàn ông kia, cô vẫn có thể sống rất vui vẻ. Chỉ cần có hai đứa con bên cạnh, thế giới của cô sẽ luôn hạnh phúc. Mặc dù có một chút không hoàn mỹ, cô cũng có thể sống tốt.

"Hai người kia, vào nhà nhanh lên, thức ăn sắp lạnh hết rồi." Giọng nói Đậu Ngọc Nga từ trong phòng vang lên. Nghe mẹ nói đến thức ăn, Mật Đường mới cảm thấy đói bụng.

"Thơm quá. Tay nghề của mẹ còn hơn cả đầu bếp năm sao nữa." Mật Đường hít lấy hít để mùi thơm trong không khí, ca ngợi tài nấu nướng của mẹ."Công chúa Phượng, Thái tử Long, ăn cơm."

"Mật Đường bảo bối, con muốn mặc thử cái váy công chúa trước, sau đó mới ăn cơm cơ." công chúa Phượng cố chấp. Mật Đường búng nhẹ chóp mũi con, cưng chiều nói."Được rồi!"