Câu lạc bộ đêm Bất Dạ Thành.

Trong một căn phòng, vẫn không mở đènnhư cũ. Một mình Đường Long ngồi trong căn phòng tối tăm ngẩn người. Anh cho là, sau lần chia tay đó, anh sẽ không bao giờ tới nơi này nữa. Cũng không ngờ, bất thình lình gặp nhau, càng làm lòng anh vừa mới yên tĩnh đã bị đảo loạn. Đến nơi này lần nữa, tâm tình xuống dốc tới cực điểm.

Anh nên làm gì bây giờ? Anh làm như thế nào để đối mặt với cô gái đó đây? Làm sao để đối mặt Tiêu Tử Phượng đây? Làm như thế nào để đối mặt với hôn ước của bọn họ đây?

Trong lòng Đường Long, đã tràn ngập sầu não.

Vì sao? Vì sao không gặp nhau sớm một chút? Lúc ấy, anh sẽ lập tức đem cô vào động phòng. Cho dù phải bắt cóc, cũng muốn nha đầu này trở thành vợ của Đường Long. Nhưng lúc này, anh còn có quyền lợi này sao? Không có! Anh đã thành vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, một người đàn ông có trách nhiệm với Tiêu Tử Phượng, còn có thể có lựa chọn ình sao? Vì anh, thương tổn tâm Tiêu Tử Phượng? Làm như vậy, hình như rất ích kỷ!

Nếu trơ mắt nhìn cô gái đó, làm như không thấy, căn bản anh làm không được! Nghĩ đến cái cô gái này trốn tránh anh, sẽ thuộc về gã đàn ông khác, anh cũng cảm giác thống khổ.

Một buổi tối, anh tự vượt qua dằn vặt. Bình minh đang lên, lại một ngày tươi đẹp bắt đầu. Tâm hồn anh trống rỗng, còn có thể ấm áp vui tươi như anh mắt trời kia sao?

Sáng sớm, Tiêu Tử Phượng bước ra từ phòng làm việc, đến phòng thiết kế kiểm tra.

Nói là kiểm tra, thật ra là đi tìm điểm yếu của Mật Đường. Cô không tin, nha đầu đó có thể thiết kế ra vật gì giá trị. Đêm qua, cô đã nghĩ đến tình huống Đậu Mật Đường cùng Đường Long hợp tác. Nhưng gọi điện thoại hoài mà di động Đường Long đều tắt máy.

Kỳ quái! anh Long vì sao lại tắt máy? Chẳng lẽ, có chuyện gì không tưởng đượcxảy ra? Sẽ không cùng với con bé kia có có chuyện gì chứ?

"Tiêu Tử Phượng, mày thật ngốc mà! mày để cho Đường Long tánh khí táo bạo, đi sửa trị cái ả tự cho là rất giỏi giang kia. mày làm sao không nghĩ tới, Đậu Mật Đường cũng là một mỹ nữ hả? Một người đẹp câu dẫn đàn ông hoa tâm. Bọn họ gặp nhau, còn không phải XXXOXX" Trong lòng Tiêu Tử Phượng thầm mắng mình ngu ngốc. Sửa trị Đậu Mật Đường gì chứ? Căn bản chính là dẫn sói vào nhà!

Tiêu Tử Phượng đi vào cửa phòng thiết kế, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đậu Mật Đường. Cái loại dự cảm không tốt này, lại một lần nữa đánh úp trái tim khiến cô hoảng loạn.

"Quản lí tôn, Đậu Mật Đường đâu? Bây giờ sao còn không thấy bóng dáng hả?" Tiêu Tử Phượng nhìn trưởng bộ phận thiết kế Tôn Bình, hỏi thăm về Đậu Mật Đường.

"Phó tổng Tiêu, Đậu tiểu thư đi từ ngày hôm qua, vốn không có trở về. hiện tại cô ấy ở nơi nào, tôi cũng không rõ ràng." Tôn Bình nhìn bàn làm việc của Đậu Mật Đường, nói chi tiết.

"Anh làm thủ trưởng thế à? Nhân viên không đến, anh cũng không hỏi một chút sao hả?" Trong lòng Tiêu Tử Phượng hoảng hốt không rõ lý do. "Gọi điện thoại cho cô ta! Hỏi cô ta có còn muốn làm việc này hay không?"

"Được, tôi gọi nhanh." Tôn Bình vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm số di động của Mật Đường. Trong di động, truyền đến tiếng nói người sử dụng đã tắt máy. "Phó tổng Tiêu, cô ấy tắt máy."

Tiêu Tử Phượng chỉ cảm thấy hơi choáng.