Tuy rằng đã đoán được người trở về là Tấn Sóc Ngôn nhưng khi thân hình to lớn của hắn xuất hiện sau cánh cửa lại khiến Tống Kiêu Kiêu lo sợ.

Cô không thể hiểu mình đang lo sợ vì điều gì?

Cô nhăn mày khẽ cử động nhẹ cánh tay đang tê cứng của mình.

Cô chỉ thử cử động mà đứa trẻ trong lồng ngực đã nhíu lông mày trên mặt nhỏ mang theo chút bất an. Nghĩ tới hoàn cảnh hồi nhỏ của mình, sắc mặt của Tống Kiêu Kiêu hơi mềm mại một tí.

Tống Kiêu Kiêu khi còn nhỏ hình như lớn hơn An An một tuổi đã bắt đầu ngủ riêng. Bởi vì khi đó em trai không khoẻ ba mẹ cô sợ rằng mình sẽ ảnh hưởng tới em nên mới để cho cô một mình một phòng.

Cô lúc đó vẫn còn nhỏ khi ngủ một mình khó tránh khỏi sự sợ hãi. Sợ rằng trong đêm tối sẽ có con quái vật đáng sợ đột nhiên chui ra từ góc tối tăm nào đó. Có khi cô sợ tới mức không ngủ được, chỉ có thể ôm gối trốn ở gầm giường.

Nhưng mà ba mẹ cô lại thích những đứa trẻ ngoan ngoãn. Mỗi lần hỏi Tống Kiêu Kiêu có sợ không, cô đều tỏ vẻ kiên cường nói mình không sợ.

Đợi đến khi cô dần dần trưởng thành mới thấy chuyện này không có gì đáng sợ. Ngẫu nhiên nhớ tới chính mình lúc còn nhỏ liền không chịu được cảm thấy chính mình ngốc không ai bằng.

Rõ ràng là sợ tới không dám ngủ mà vì suy nghĩ tới suy nghĩ của người khác mà ủy khuất chính mình.

Bởi vậy sau này khi càng lớn đi cô trở nên mạnh mẽ thậm chí có thể nói là có chút ích kỉ. Có đôi khi em trai lấy gì đó của cô, nếu không thích cô sẽ nhường còn nếu có thì sẽ đoạt lại cho bằng được.

Sở dĩ xem quyển tiểu thuyết này, đoán chừng là vì cảm động cho đứa trẻ này đi.

Nhìn thấy khuôn mặt giống như miêu tả của nam chính lúc nhỏ, cô không nhịn được mà mỉm cười.

Tiếng cười nhỏ phát ra cô thì khẽ thì thầm:

" con trai, có phải ông trời cảm thấy con đáng thương nên mới phái mẹ tới giúp con tránh xa vận mệnh đáng thương?"

Đồng thời cứu vớt luôn tuổi thơ không mấy suиɠ sướиɠ của hắn?

Tống Kiêu Kiêu bỗng nhiên xuyên vào quyển tiểu thuyết này hơn nữa còn trở thành một trong những ngòi nổ dẫn đến số phận bi kịch của nam chính.

Nếu không phải mẹ của An An (trong nguyên tác) chuyên tâm lo lắng về người ngoài, ba của hắn sẽ không phá sản, bà nội hắn sau này cũng không chết vì không có tiền chữa bệnh.

Mà hắn sẽ chẳng bao giờ gặp đả kích tinh thần lớn như thế, bị ức hiếp, người đời khinh thường, thậm chí là bạn bè phản bội, người yêu thì mãi luôn hiểu lầm.

Ngày tiếp theo, một lớn một nhỏ chuyên tâm ngủ tới tận trưa.

Tống Kiêu Kiêu lúc tỉnh lại còn cảm thấy khó có thể tin tưởng được chính mình, cô thuộc thể loại người lạ giường.

Hôm qua trong lúc suy nghĩ mục đích mình đến nơi này nghĩ mãi cho tới khi nghe tiếng thở nhẹ nhàng của An An cô ngủ lúc nào cũng chả hay. Hơn nữa còn không mơ gì cả ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa.

Lúc này Tống Kiêu Kiêu đang nghệch mặt ra nhìn trần nhà  An An  cũng nhìn trần nhà giống cô.

Một lớn một nhỏ ngồi ngốc đó một lúc sau đó cùng nhau ngồi dậy, động tác giống nhau y đúc. Nhìn qua một lúc hai người thật sự rất giống một cặp mẹ con.

Bởi vì khuôn mặt của họ lúc này giống hệt nhau. Nếu có người lạ đi qua hai người chắc phải gật đầu công nhận mẹ con hai người họ là mẹ con.

Đáng tiếc lúc này không có ai dám lên lầu đánh thức hai mẹ con cả. Sau khi mang xong quần áo của mình Tống Kiêu Kiêu nhìn cục bông nhỏ đang cố mang áo nhịn không được đưa tay sang chỉnh quần áo cho An An.

An An có làn da hết sức mềm mại chỉ là mặc một chiếc áo cũng đem mặt làm ra một dấu đỏ.

Ngược lại Tống Kiêu Kiêu lại không để ý vết thương nhỏ như vậy. Cô luôn nghĩ nuôi con trai phải để nó tự làm mọi việc như vậy mới có khí phách nam nhi.

Cô cũng không muốn một phút mềm lòng mà đem nam chủ nguyên tác biến thành một tên chuyên bám váy mẹ.

Cho nên lúc mà cô đúng bên giường cũng không có ý tứ muốn giúp An An nhỏ bé xuống.

An An đầu tiên là muốn xem coi chiếc giường cao dường nào, rồi lén nhìn mẹ mình đứng bên giường, bé thấy mẹ có lẽ sẽ không giúp bé vượt qua cửa ải cao lớn này nên đành lùi mông nhỏ muốn hy sinh nó.

Tống Kiêu Kiêu đúng bên cạnh nhìn hết toàn bộ quá trình nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn có phong thái của một "bà mẹ kế" nhưng trong lòng lại cảm thấy con trai đáng yêu tới tan chảy tâm tình lạnh nhạt.

-----------

Hết chương 4

*****góc của he****

Xin lỗi các độc giả thân mến của mình  thứ nhất là cách hành văn của mình không hay

thứ hai là nhà mình dạo gần đây có việc và áp lực từ học tập rất nhiều nên không ra chương được nhiều (TvT)

Thứ ba là điều quan trọng nhứt

Mình muốn có một cộng sự cùng mình edit bộ truyện này nếu ai có hứng thú thì ib cho mình ở facebook

Tên face là: Hoàng Hạnh Linh(Puppy)

Mong mọi người cho mình ý kiến nhiều hơn *(0v0)*