Tiểu Ngưng lạnh lùng nhìn người đàn bà trông đã đứng tuổi đang ở trướcmặt mình, sau đó tiếp tục làm tiếp công việc đang bề bộn trong tay, giảbộ như không nghe được lời của bà ta.

“Lục Giai Ngưng, mày cónghe được tao nói gì không đấy hả? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!” Vú em hung dữ nói, toàn thân đều là bộ dạng ‘cáo mượn oai hùm’.

Nhìn Tiểu Ngưng vẫn không để ý tới mình, bà ta tiến lên kéo lấy cánh tay của cô.

“Mày giả bộ không nghe được cái gì sao? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!”

Tiểu Ngưng mạnh mẽ hất tay bà vú kia ra, nắm thật chặt chổi quét trong tay,phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bà ta. Giờ đây, cô đã hiểu và cảm nhận sâusắc được rằng, không phải người lớn tuổi nào cũng đều cần tôn trọng, bởi vì không phải tất cả họ đều thiện lương, tựa như người đàn bà ác độctrước mắt này.”Tôi phụ trách sân nhỏ, không chịu trách nhiệm với nhữngcông việc trong phòng, các người tìm tôi, tôi cũng không đi!”

“Mày… Con ranh đê tiện này quả nhiên mồm mép lợi hại! Xem ra lần trước mày bị giáo huấn còn chưa đủ, có phải không?” Vú em tức giận nói, bộ dạnghung ác thấy rõ, sẵn sàng ra tay đánh Tiểu Ngưng.

“Làm người đừng nên phải ác độc như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng có báo ứng!”

Thật quá đáng! Cô không chửi bới được những lời khó nghe, vậy thì cũng nêncó ý tốt nhắc nhở. Nói xong, cô xoay người muốn đi đến bãi cỏ.

Lúc này, Tiền Lỵ Nhi mặc bộ quần áo Tây mới đã đi tới, chặn đứng đường đicủa Tiểu Ngưng: “Lục Giai Ngưng! Sao hả? Đường Hạo đã đi tìm cô sao?Mới đó mà đã cho rằng bản thân mình cao hơn người rồi sao? Ngay cả lờinói của nữ chủ nhân tôi đây cũng đều không nghe rồi, có phải không?”

“Tôi không hiểu cô đang ở đây nói cái gì!” Tiểu Ngưng muốn lướt qua côta để rời đi. Mùi nước hoa trên người ả này quá nồng, kích thích dạ dàycủa cô, khiến Tiểu Ngưng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nước chua lại cuồn cuộn dâng lên trong dạ dày, lên tận tới cổ họng. Sắc mặt Tiểu Ngưng càng lúc càng trắng bệch.

Tiền Lỵ Nhi đi rảo bước tới bên người Tiểu Ngưng, tức giận châm chọc nói:“Cô không hiểu tôi nói cái gì sao? Cô, người phụ nữ không biết xấu hổnày, có phải là lại quyến rũ vị hôn phu của tôi lên giường với côkhông?”

Càng lúc càng khó thở, đồng thời trong ngực lại tràn lên một cảm giác khó chịu không cách nào khống chế được, cùng lúc tràn lêncổ họng Tiểu Ngưng: “Ọe….”

Giữa trưa ăn được gì thì bây giờ nônhết xuống lớp đá cuội dưới chân, nỗi khổ sở cực độ làm cho cơ thể gầyyếu của Tiểu Ngưng lảo đảo như muốn ngã: “Ọe….”

Tiền Lỵ Nhi lùixa vài mét, khinh miệt nhìn Tiểu Ngưng đang không ngừng nôn mửa. Đôi mắt của cô ta nheo lại, như thể nghĩ ra điều gì đó. Đáng chết! Người đàn bà này lại mang thai? Không sai, đây rõ ràng là triệu chứng của người mang thai! Mấy phụ nữ mang thai trên tivi không phải cũng đều làm bộ dạngnày sao? Tuy cô chưa có kinh nghiệm trải qua chuyện tình dục, nhưngkhông phải không có nhận thức.

Rất nhanh, cô ta thu hồi lại biểulộ chân thật của mình, mưu kế trong lòng rất nhanh đã hình thành: “Ủa,sao rồi, cô sinh bệnh sao? Có muốn tôi gọi bác sĩ đến khám cho không?Dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thiếu gia Đường thị, chậm trễ là khôngđược!”

“Không cần, tôi rất khỏe! ”Tiểu Ngưng không muốn nghe mấycâu châm chọc này nữa, lau miệng sạch sẽ, cúi đầu dọn dẹp chỗ mình vừamới nôn.

Cô ta không dám để cho bác sĩ khám ư? Như vậy càng chứng tỏ suy đoán trong lòng của ả là đúng. Người đàn bà Lục Giai Ngưng nàyquả thật đã mang thai. Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại càng thêm phẫn nộ.Không được! Một đứa dã chủng đã làm cô đau đầu, làm sao có thể để chongười đàn bà này tiếp tục sinh một đứa dã chủng nữa?

Tiền Lỵ Nhikhoanh hai tay lại, nhìn Tiểu Ngưng rồi chậm rãi nói: “Việc ở đây cô đãlàm xong rồi, phải không? Sang bên kia cắt mấy nhánh cây đi! Mấy cây đóquá lớn, cành lá quá dài, trông thật khó nhìn!”

Tiểu Ngưng ngẩngđầu lên, nhìn theo phương hướng ngón tay Tiền Lỵ Nhi chỉ, rồi nhìn lại:“Được ạ, tôi sẽ đi làm ngay!” Chỉ cần người ta đưa ra yêu cầu hợp lý, cô không có quyền cự tuyệt, dù sao cái nhà này là do cô ta phụ trách.

“Nhanh lên! Tôi nhìn là thấy chướng mắt!” Tiền Lỵ Nhi thúc giục nói.

“Dạ!” Tiểu Ngưng đem chổi đi cất, bước chân rất nhanh đi vào trong một gian phòng chứa dụng cụ làm vườn.

“Tiểu thư, cô thấy rồi sao? Phụ nữ kia giống như đang mang thai?” Vú em vộivàng đem những gì mình nhìn thấy báo cáo cho tiểu thư nghe.

TiềnLỵ Nhi chau mày, không vui nói: “Mang thai? Làm sao có thể mang thai?Tôi nhìn không ra! Vú, không biết rõ chuyện gì thì đừng nên nói lungtung! Dù sao tôi cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây!”

“Dạ! Dạ!Không phải là tôi nhận ra! Tôi chỉ là nói mò!” Vú em nhanh chóng đổigiọng ngay. Đáng chết, bà lại đi vuốt mông ngựa để bị ngựa đập lại rồi.

Sắc mặt Tiền Lỵ Nhi nghiêm lại, gò má cứng ngắc nhìn Lục Giai Ngưng cầm một kéo cắt và mấy dụng cụ cưa cây đi trở lại, vênh mặt hất hàm sai khiếnchỉ huy: “Chính là ở đó, cô đã nhìn thấy chưa?”

“Dạ, tôi đã thấyrồi!” Tiểu Ngưng kiễng mũi chân, duỗi dài cánh tay, mặc dù có chút hơiquá sức nhưng cô vẫn cố đem cành quá dài cắt bớt đi.

Tiền Lỵ Nhi nhìn thấy Tiểu Ngưng sắp thu lại kéo cắt thì lại chỉ lên chỗ rất cao nói: “Còn ở chỗ đó, nhiều cành dài quá!”

Tiểu Ngưng ngước mắt lên, gò má nâng cao, cô gắng nhìn: “Những cành còn lại đâu có sao!”

“Cô muốn nói mắt tôi không tốt phải không? Nhìn đi! Theo bên trái đó!” Tiền Lỵ Nhi chỉ vào chỗ rất cao cho Tiểu Ngưng xem.

“Khá tốt mà! Không nên cắt bớt đi thì hơn!” Tiểu Ngưng nhíu mày. Cô biết rõTiền Lỵ Nhi đang muốn làm khó mình, nhưng cô cũng cần phải nghỉ ngơi.

“Không tốt! Tôi không thích, cô mau cắt bớt chúng đi!” Tiền Lỵ Nhi ra lệnh.

Tiểu Ngưng nhìn một hồi, vẫn nhẫn nại giải thích: “Chỗ đó, tôi không với tới được! Lát nữa, cô bảo người khác làm được không?”

Con mắt của Tiền Lỵ Nhi lập tức dựng thẳng lên, dáng vẻ không coi ai ra gì, nói: “Cô có ý gì hả? Có phải là tôi không được sai cô làm chút việc,đúng không? Cô nông cạn quá đây, có phải nghĩ rằng mới có được quan hệvới anh Hạo là lên mặt, cảm giác cao hơn người nên không cần làm việcnữa, đúng không?”

“Tôi không có! Tôi cho tới bây giờ chưa từngnghĩ qua như vậy, xin cô đừng lúc nào cũng lôi thiếu gia nói chung vớitôi.!” Tiểu Ngưng bị cô ta nói cũng cảm thấy tức giận. Gần nhất tínhtình của cô càng ngày càng khó khống chế, mà ngay cả chính bản thân côcũng không biết là vì sao.

“Vậy cô nghe lời tôi! Đi, đem cành cây kia cắt đi cho tôi!” Tiền Lỵ Nhi xảo quyệt nói, sau đó lại chuyển thành giọng điệu trào phúng. “Sao hả? Yêu cầu của tôi không quá sức chứ?!”

Tiểu Ngưng cố gắng thở dốc một hồi lâu, sau đó gật đầu. “Được, tôi sẽ đi lấy đồ để làm!”

Cô lại lần nữa quay trở lại phòng dụng cụ, lấy ra một cái ghế, đi về hướng phía dưới cái cây kia.

Tiền Lỵ Nhi thoả mãn cười, khen ngợi nói: “Cái này chẳng phải đúng rồi sao? Đứng ở trên ghế nhất định đủ để với tới đó!”

Tiểu Ngưng không trả lời, cầm kéo cắt đứng ở trên ghế. Bởi vì vị trímuốn cắt là ở rất cao, cô không thể không ngẩng đầu lên, cánh tay dichuyển nâng cao lên.

Tiền Lỵ Nhi ra vẻ nói cho Tiểu Ngưng nên sửa sang ở đâu, nên đến gần chỗ cô: “Đúng, cao hơn chút nữa! Cao hơn chút nữa đi!”

Một lòng nghĩ muốn tranh thủ thời gian chấm dứt công việc này, TiểuNgưng dồn tất cả sự tập trung lên phía nhánh cây cao cao kia, căn bảnchú ý tới hành động của Tiền Lỵ Nhi ở phía dưới.

Chỉ thấy Tiền Lỵ Nhi nâng chân phải lên, dùng sức đạp vào chân ghế