Edit: Meimoko

_______

“ Các vị đối với phương hướng phát triển tương lai của Đường thị có ý kiến gì không? Xin cứ nói tự nhiên!” Tổng giám đốc của Đường thị đang trưng cầu ý kiến của các giám đốc quản lý, mà Đường Hạo thân là tổng tài chỉ ngồi lẳng lặng lắng nghe các vị giám đốc ở đây đưa ra ý kiến.

Đang lúc một vị giám đốc cao tuổi chuẩn bị đứng lên phát biểu thì cửa phòng họp bị đẩy ra, thư kí của Đường Hạo đi đến bên cạnh người hắn nói: “Tổng tài! Ngài có điện thoại!”

“Có chuyện gì quan trọng sao?” Đương làm việc, Đường Hạo rất nghiêm túc, không thích có người tự nhiên quấy rầy, cho nên đối với việc có người tự nhiên gọi điện thoại đến cho mình, hắn tất nhiên là không vui.

“Đúng vậy, là tiểu thiếu gia! Hình như có chuyện rất gấp!” Cô thư kí nỏi nhỏ bên tai của hắn.

Con ư? Tuy Dương Dương và Nhị Nhị rất nghịch ngợm nhưng bọn chúng cũng rất ít khi gọi điện nói chuyện phiếm với hắn. Cho nên, bọn trẻ mà đánh điện thoại tới thì chắc chắn có chuyện rất quan trọng.

“Hội nghị tạm dừng vài phút! Các vị hãy nghỉ ngơi một chút!”

Sau khi nói xong, Đường Hạo đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, tiếp điện thoại.

“A lô…..”

“Ba ơi, cô đi ra ngoài rồi!” Dương Dương lập tức nói: “Cô ấy trông lạ lắm! Nói là đi gặp ba!”

“Đúng vậy, ba à! Cô ấy vừa mới lúc nãy còn đau đầu đến sợ, sắc mặt khó coi, sau đó đứng dậy nói là muốn đi tìm ba. Cô có đến công ty không ạ?” Trong loa truyền ra tiếng của Nhị Nhị.

Đường Hạo nghe thấy bọn trẻ nói như thế thì lông mày chau lại. Đau đầu? Chẳng lẽ bệnh mất trí nhớ khiến cô ấy đau đầu ư?

“Cô ấy còn chưa đến đây! Hai đứa hôm nay có ngoan ngoãn không vậy? Liệu có phải là lại đi khi dễ cô?”

Hắn nghe thấy tiếng của hai đứa trẻ rất lo lắng, đoán chắc hôm nay bọn nó lại đi bắt nạt mẹ của chúng đây mà!

“Không có! Không có! Chúng con hôm nay chỉ chơi với cô ấy một hồi!” Dương Dương chối nhanh: “ Ba, nếu ba không tin có thể hỏi Nhị Nhị!”

“Hỏi Nhị Nhị có tác dụng sao? Hai đứa bây vốn là cá mè một lứa cùng hát đồng ca?”

“Hì hì, ba à, nếu cô có đến chỗ ba thì ba gọi điện cho bọn con nhé! Bằng không bọn con lo lắng lắm!” Cô ấy đi ra ngoài lúc đó sắc mặt thật khó coi khiến cho nó cảm thấy rất lo lắng.

“Được! Cô có đến đây ba sẽ gọi điện cho hai đứa ngay! Hai đứa ở nhà phải ngoan, nếu không ba sẽ mời gia sư đến cho các ngươi cả đống bài tập!”

“Dạ, biết! Bọn con sẽ ngoan ngoãn mà ba! Nhất định!!” Hai đứa bọn nó sợ nhất chính là bài tập. Nếu mà bài tập chất đúng thì so với trước đúng là cực hình.

Vừa kết thúc cuộc gọi xong, Đường Hạo liền bấm số gọi cho Bạch Phương Úc.

Tiếng nhạc điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai nhấc máy. Lúc hắn định cúp máy thì điện thoại rốt cuộc cũng vang lên tín hiệu chấp nhận. Từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn: “A lô…..”

“Em bây giờ đang ở đâu? Dương Dương và Nhị Nhị nói em muốn đến tìm anh. Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đầu bên kia trầm mặc vài giây đồng hồ sau mới có hồi đáp: “Ừ! Trên đường nhiều xe! Kẹt xe, chắc sẽ đến muộn!”

Đối với câu trả lời của cô, lông mày Đường Hạo càng thêm nhăn chặt lại. Hắn dường như cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, “ Có chuyện đã xảy ra đúng không? Cho nên em mới tức tốc muốn đến gặp anh!”

“Không có chuyện gì thì không đến tìm anh được hay sao? Em chính là nhớ anh, muốn nhìn thấy anh chứ sao…..” Trong điện thoại vang lên những tiếng nói dồn dập, “ Vốn định cho anh một niềm vui bất ngờ….Thật chán! Bị anh biết mất rồi!”