“Không biết đâu, cháu và anh Dương làm sinh nhật cùng cơ!” Tư Nhụy lập tức làm nũng, miệng vểnh cao lên, cái mũi nhỏ thẳng tắp thật sâu nhíu lại.

“Nhị Nhị năm nay thử cảm nhận một sinh nhật chỉ có cha mẹ với cháu xem!” Tiểu Ngưng lại dụ dỗ nói.

“ Không muốn, cháu muốn cùng dì và anh Dương làm sinh nhật cơ!” Tư Nhụy rõ ràng là mất hứng, không muốn như vậy.

“ Chính là….”

“ Tiểu Ngưng đừng từ chối! Chị còn có thể chỉ nhìn thấy Nhị Nhị vui vẻ có mấy lần sinh nhật nữa thôi! Suy nghĩ của em chị hiểu, đừng khước từ nữa!” Chung Diệp một bên nói.

Tiểu Ngưng lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Vâng”

“A a ~~ quá tuyệt lại có thể cùng mừng sinh nhật với anh Dương rồi ” Tư Nhụy vui mừng reo lên.

******

“ Lục tiểu thư”

Tiểu Ngưng vừa mới đỗ xe xong chuẩn bị lên lầu chợt nghe sau lưng có người gọi cô. Nghi hoặc quay đầu lại nhìn chỉ thấy một cô gái trẻ xinh đẹp mặc trang phục phương Tây cao ngạo đang nhìn mình thản nhiên mỉm cười.

Mà cô sẽ không bao giờ có thể quên được người này – chính là cô gái trẻ trong buổi tối năm đó.

“Xin chào, cô tìm tôi có chuyện gì?’’ Tiểu Ngưng nghi ngờ hỏi, sau đó gỡ mũ bảo hiểm xuống.

“Ừ, tôi muốn nói với cô mấy chuyện. Yên tâm không làm mất nhiều thời gian của cô đâu!” Tiền Lỵ Nhi làm bộ thật nhu nhược khiến cho người khác khó mà cự tuyệt yêu cầu của cô ta.

“A…” Tiểu Ngưng nhìn xung quanh tỏ vẻ ở trong này có thể nói chuyện được sao?

“Khi tôi tới, có thấy một quán cà phê ở trước nhà, chúng ta có thể qua đó nói chuyện được không?’’ Trong cặp mắt của cô ta hiện lên vẻ sốt ruột.

“ Được.’’ Cô biết rõ đối phương tìm mình là vì chuyện gì nhưng không nhất thiết phải từ chối.

Cứ như vậy, hai cô gái tìm một vị trí khá yên tĩnh, ngồi xuống trong quán cà phê.

Uống xong một ngụm cà phê, Tiền Lỵ Nhi ưu nhã buông tách xuống nhìm chăm chăm và Tiểu Ngưng: “Lục tiểu thư, nhiều năm như vậy, không ngờ là còn có thể được gặp lại cô’’

Tiểu Ngưng ánh mắt vẫn đặt trên bàn, từ đầu đến giờ vẫn chưa biểu lộ chút cảm xúc nào nói: “Đài Bắc vốn không phải quá lớn, gặp gỡ tình cờ cũng không có gì lạ!’’

“Chính là lại xuất hiện bên cạnh anh ấy thì đúng là quá có duyên rồi!’’ Cô mở to mắt nhìn Tiểu Ngưng, trong mắt hiện lên một tia tức giận kèm theo sự ghen ghét.

Bất quá Tiểu Ngưng đang cúi đầu không nhìn thấy chỉ nghe được giong nói ‘thiện lương’ của cô ta.

Những lời này lại khơi gợi lên đau lòng trong cô, vôi vã giả thích: “Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, giữa tôi và anh ấy không có chuyện gì cả’’

“Vậy đứa trẻ đó không phải là con của cô và anh ấy sao?’’

“Không con tôi và hắn không có chút quan hệ nào cả!’’

“Không có quan hệ sao?’’ Tiền Lỵ Nhi rơi lệ, ngữ điệu có chút run rẩy. “Tôi thật sự rất sợ mất đi anh ấy. Tôi và anh đã ở bên nhau sáu năm trời rồi, tôi yêu anh ấy sâu nặng và không nghĩ một lúc nào đó sẽ mất đi anh ấy.’’

“Tôi sẽ không cướp đi anh ấy của cô đâu.’’ Tiểu Ngưng cười khổ nói dù trong long cô thì vẫn khát khao hắn.

“Các người không phải vẫn đang ở cùng một chỗ sao?’’ Cô nắm chặt bàn tay Tiểu Ngưng mắt ngấn lệ nói.

“Không! Đó chỉ là hiểu lầm!’’ Tiểu Ngưng lập tức giải thích, sợ cô ta hiểu lầm. “Hơn nữa, anh ấy cũng không biết đó là tôi!’’

“Đứa bé kia là…?’’

‘‘ Anh ấy cũng không biết chuyện về năm xưa cũng như đứa trẻ, tiểu thư xin cô an tâm, tôi và con tôi cũng không muốn có thay đổi gì! Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không còn gặp lại nhau nên lo lắng của cô căn bản là không cần thiết!’’

“Tôi đã sớm trở thành người phụ nữ của anh ấy. Nên vì vậy Lục tiểu thư, xin cô thành toàn cho chúng tôi, từ nay về sau xin đừng xuất hiện trước mật anh ấy nữa cũng đừng để cho anh ấy biết chuyện về đứa trẻ kia được không?’’ Tiền Lỵ Nhi nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc trai, người khác nhìn vào thật sự cảm thấy đau lòng nhức nhối không thôi.

“Đúng vậy. Tôi sẽ không để anh ấy biết!’’

Tiền Lỵ Nhi lấy từ trong chiếc ví da một tấm chi phiếu đặt trước mặt Tiểu Ngưng. “Đây là một chút tâm ý của tôi, mong cô nhận lấy cho!’’

Tiểu Ngưng nhìn tấm chi phiếu sau đó lại nhìn thẳng vào đối phương. “ Tiểu thư, tôi nhất định đáp ứng yêu cầu của cô, không cần phải cho tôi tiền!’’