Tin tức Viêm Dạ Tước ở Nhật Bản nhanh chóng truyền tới trong tay Viêm Hạo Thừa, nhìn tình báo trên tay, Đường Nghiêu không có nói cái gì, ngược lại ngẩng đầu lên hỏi: "Thiếu gia, Viêm Dạ Tước hành động, không biết cậu thấy thế nào?"

"Viêm Dạ Tước thật sự quá ngông cuồng." Không đợi Viêm Hạo Thừa nói gì, Đường Ngự Phong giành nói trước, trên mặt âm trầm đầy vẻ khát máu: "Chỉ mới nắm giữ một phần tư thế lực Viêm bang, lại muốn đem cả Viêm bang làm của riêng, chính là không biết điều."

Không chỉ có như thế, Đường Ngự Phong vẫn luôn coi Viêm Thế Kiêu là địch thủ lớn nhất đời, hôm nay cư nhiên bị Viêm Dạ Tước cách chức không đáng giá một đồng, trong lòng anh ta cũng có chút không cam lòng.

Đường Nghiêu không nói gì, chuyển ánh mắt hướng Viêm Hạo Thừa, con trai có năng lực thế nào, ông ta rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, hiện tại chuyện ông ta muốn biết, mình muốn đi theo thiếu gia, có thể nhìn ra bao nhiêu.

Khẽ cười cười, vẻ mặt Viêm Hạo Thừa ưu nhã nói: "Loại thủ đoạn này, có thể lừa người bình thường, muốn mê hoặc chúng ta còn kém một chút."

"Ý thiếu gia là --" Đối với vấn đề cần động não, Đường Ngự Phong vẫn trực tiếp hỏi.

Viêm Hạo Thừa cười tự tin: "Viêm Dạ Tước và Viêm Thế Kiêu là hai anh em, sợ rằng đã kết hợp với nhau rồi."

"Làm sao có thể?" Đường Ngự Phong khó có thể tin, kêu lên: "Tính tình Viêm Thế Kiêu cô độc, hai anh em cả ngày đều là mặt chết, nghe nói ở tụ hội nhà họ Viêm còn bởi vì Trình Du Nhiên đánh một trận, hai người bọn họ làm sao sẽ kết hợp lại với nhau chứ?"

Nhìn thiếu gia nhẹ nhàng, nhìn lại con trai cả ngày kêu đánh kêu giết, trong lòng Đường Nghiêu không có tư vị, thể diện thế hệ trước đều thể hiện ở trên người thế hệ sau, nhân tài nhà họ Viêm xuất hiện lớp lớp, con trai Đường Nghiêu ông lại không có đầu óc như vậy, cũng không trách Viêm Lệnh Thiên luôn xem thường ông ta.

Nếu Viêm Lệnh Thiên xem thường ông ta, ông ta sẽ làm cho Viêm Lệnh Thiên xem, không suy nghĩ nữa, Đường Nghiêu gật đầu nói: "Thiếu gia nói không sai, năm đó nếu như không phải là nguyên nhân Viêm Thế Kiêu muốn, sợ rằng Viêm Dạ Tước cũng không ngồi lên được vị trí người đại diện Viêm bang, còn có người những năm này bị Viêm Thế Kiêu giết, nhìn như người nào cậu ta cũng giết, nhưng phần lớn đều là người bất mãn với Viêm Dạ Tước, Viêm Thế Kiêu này, cũng không phải đơn giản như nhìn bề ngoài."

"Người nhà họ Viêm, ai biết đơn giản?" Viêm Hạo Thừa nhếch miệng lên cười đùa giỡn: "Em tư Viêm Lãng được xưng hoa hoa công tử, hiện nay cũng không để cho phụ nữ bên cạnh lôi kéo thế lực khắp nơi, nhưng mà chú ta ẩn núp thật đủ sâu, tất cả mọi chuyện đều là người phụ nữ kia ra mặt, thành là của chú ta, thua cũng không ảnh hưởng tới chú ta."

Nhíu mày, Viêm Hạo Thừa tiếp tục nói: "Nói cho Viêm Lãng, cần phải ngăn chặn Viêm Thế Kiêu, cũng nói với Angela một tiếng, kế hoạch có thể bắt đầu." Em gái Long Trạch Thu là Long Trạch Mỹ Hạnh, chính là một trong những người vợ của Viêm Lãng.

Rời địa bàn Tam Khẩu tổ, Viêm Dạ Tước cũng không có ở lại, đến Nhật Bản chỉ là thuận đường, mục đích thực sự chính là Hongkong, lần trước Trình Du Nhiên bỏ lỡ cuộc thi, nhìn vẻ mặt của Tiếu Chấn Vũ, bác sỹ Lưu cho cô tối hậu thư, thêm cho cô một lần thi lại, nếu như còn xuất hiện ngoài ý muốn, sau này cô không cần thi nữa.

Lưu Văn Hoa có danh xưng thần mặt đen, cho dù Tiếu Chấn Vũ thân là bác sỹ nổi tiếng khoa giải phẫu thần kinh, cũng chỉ có thể tranh thủ cho Trình Du Nhiên một cơ hội này thôi, có được hay không là dựa vào cô.

Chỉ là, lấy tính tình của Trình Du Nhiên, nếu Tiếu Chấn Vũ trực tiếp để cho cô tốt nghiệp, cô thật đúng là sẽ không tiếp nhận.

Cho nên, khi lấy được thông báo, Trình Du Nhiên lại xung phong hướng bằng tốt nghiệp của cô, vì kéo con trai cùng trên chiến tuyến với mình, cô thề, nếu như lần này không lấy được, sau này cô sẽ không mua sản phẩm khoa học kỹ thuật cho con trai, dĩ nhiên, điều này cũng đổi lấy một đống lớn xem thường của con trai.

Lúc này tới Hongkong còn có một chỗ tốt, đó chính là tránh được rét lạnh mà Trình Du Nhiên ghét nhất, hôm nay đã tiến vào cuối mùa thu, ở Hongkong vẫn còn giữ vững nhiệt độ 20 trở lên, điều này làm cho cô còn có lòng tin sẽ hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp.

Trình Du Nhiên không thể đi phòng ốc trước kia, lần trước Viêm Dạ Tước đem cửa hủy đi cũng không làm lại, nói không chừng bây giờ đã thành thiên đường của chó mèo, cho nên máy bay trực tiếp đáp xuống biệt thự hẻo lánh của Viêm Dạ Tước.

Vườn sau biệt thự, Trình Du Nhiên miễn cưỡng nằm ở trên ghế dựa, mặc dù thương thế xương sườn đã sớm tốt, nhưng cô tựa như đã quen với tư thế này, đôi tay chống đầu, mắt lần lượt quét qua phụ lục khoa mục.

Kể từ khi nhìn 《 Y Kinh nhà họ Mộ 》, Trình Du Nhiên có đề cao lớn đối với lý thuyết y học, cho dù không có điểm ấn tượng với bác sỹ Lưu, cô cũng có thể bảo đảm đem bằng tốt nghiệp cầm về, sau đó dính vào cái mông Tiểu Nặc, ai bảo cu cậu luôn nhạo báng mình.

Biệt thự vốn nằm trong rừng cây nên u tĩnh, Trình Du Nhiên lấy thân phận chị dâu ra lệnh cho đám người Bôn Lang, không có tình huống quan trọng tuyệt đối không thể quấy rầy cô.

Vào lúc Trình Du Nhiên nhìn sắp ngủ mất, một đám mây đen xuất hiện trên đầu cô.

Trời sắp muốn mưa sao? Trình Du Nhiên nghi ngờ dụi dụi con mắt, ngẩng đầu lên, không phải mây đen, căn bản là Viêm Dạ Tước, đứng bên cạnh mình tựa như vách núi che chắn.

Trình Du Nhiên liếc anh một cái, không vui nói: "Sao anh lại tới đây?" Để tỏ lòng cô vẫn còn tiếp tục học tập, vội lấy bộ sách bên cạnh tới.

Không nhìn Trình Du Nhiên bất mãn, Viêm Dạ Tước thân thể đi tới, ngồi ở trên ghế dựa của Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Em cầm sách ngược."

Ách. . . . . . Trình Du Nhiên nhìn kỹ, thật đúng là, mới vừa rồi mơ mơ màng màng ngủ sách y trong tay rơi xuống, hiện tại cầm lên dĩ nhiên là ngược.

"Tự em tiêu hóa là hiểu. . . . . . Thôi, anh không có thi qua, nói cho anh thì anh cũng không hiểu." Phương thức giáo dục của nhà họ Viêm, nhất định khác biệt với thi viết, cô nói như vậy cũng không coi là sai, thấy Viêm Dạ Tước lại ngồi xuống, Trình Du Nhiên cau mày nói: "Em còn muốn học tập, anh --"

Nói còn chưa dứt lời, Viêm Dạ Tước không để ý Trình Du Nhiên phản kháng, trực tiếp vứt bỏ sách y trên tay cô, chặn ngang ôm lên đặt ở trên đùi, hai cánh tay có lực ôm chặt cô ở trong ngực, nhỏ giọng ra lệnh: "Đừng động."

Quấy rầy cô học tập, còn không cho cô phản kháng, điều này sao có thể? Trình Du Nhiên giống một mỹ nhân ngư tức giận, vóc người uyển chuyển không ngừng giãy giụa trong ngực Viêm Dạ Tước, trừng mắt hờn dỗi nói: "Viêm Dạ Tước, anh --"

Nói còn chưa dứt lời, Viêm Dạ Tước bá đạo in tới, cô không biết một cái này có lực sát thương bao nhiêu, vốn là đọc sách mệt nhọc đáng thương, hiện tại vừa trợn mắt vừa giãy giụa, quả thực là trực tiếp hấp dẫn Viêm Dạ Tước.

Ngôn ngữ đã không có được tác dụng gì, Trình Du Nhiên chỉ có thể vội vàng phòng ngự, chỉ là trên môi anh hình như mang theo dòng điện tê dại, chỉ một thoáng cô liền hoàn toàn tan tác, cuối cùng cùng nhau lạc ở trong nụ hôn.

Thật lâu sau, thời điểm Trình Du Nhiên cảm giác mình sắp hít thở không thông, Viêm Dạ Tước mới thu hồi đôi môi bá đạo, gương mặt dịu dàng không tỳ vết không biết là bởi vì thiếu dưỡng khí hay là thẹn thùng, trở nên ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.

"Anh --"

Phản kháng không có hiệu quả, đôi môi bá đạo lại tiến tới, khiến cô mới vừa hồi sức lại hãm vào nữa.

Ánh mắt Trình Du Nhiên mê ly, hơi thở đàn ông say lòng người khiến cô thiếu chút nữa bị lạc vào, lấy lại bình tĩnh, thật vất vả mới tỉnh táo lại từ trong cảm giác vừa rồi.

"Còn dám phản kháng?" Viêm Dạ Tước trầm thấp nói, không cho cô thấy chút lợi hại, cô thật sự cho rằng tính tình anh dễ dãi.

Hiện tại Trình Du Nhiên giắt trên cổ anh, không còn hơi sức trợn mắt, bất đắc dĩ nói: "Không dám." Phản kháng nữa, miệng cô đều sưng lên.

Coi như hài lòng đối với biểu hiện của Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước ôm cô hơi lỏng một chút, điều chỉnh tư thế, để cho cô giống như mèo nhỏ tựa vào trên bả vai của anh, mang theo giọng nói kiên định nói: "Du Nhiên, chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ kết hôn."

Kết hôn? Mắt Trình Du Nhiên tựa như đèn điện hư hại còn chưa có hoàn toàn phát sáng, cô đã bị tin tức này chấn động, làm sao Viêm Dạ Tước lại đột nhiên nói đến chuyện này, để cho cô chuẩn bị tư tưởng cũng không có.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, trong ánh mắt mang theo hơi thở lạnh lẽo: "Em không đồng ý?"

"Không phải, nhưng làm sao anh đột nhiên nói ra cái này." Có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, cô đương nhiên nguyện ý, chỉ là hiện tại thích hợp sao?

"Cha anh vẫn chưa đồng ý, còn nữa anh đã có vị hôn thê." Nói đến vị hôn thê, Trình Du Nhiên đột nhiên cảm giác trong lòng không thoải mái.

"Cái này em không cần quan tâm." Viêm Dạ Tước lạnh lùng ngắt lời cô, đột nhiên đưa tay lẻn lên ngực cô.

"Viêm Dạ Tước, anh muốn làm gì?" Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vội muốn đưa tay bảo vệ ngực, nghĩ thầm có phải nên đem danh hiệu sắc lang của Lợi Ân cho anh hay không, cho dù vườn sau đã bị cô nghiêm lệnh không cho phép bất kỳ ai vào, nhưng nếu như những người khác hoặc đặc biệt là Tiểu Nặc đột nhiên tiến vào, hậu quả tuyệt đối không thể suy nghĩ.

Chỉ là Viêm Dạ Tước hình như không có tiếp tục như Trình Du Nhiên tưởng tượng, nhẹ nhàng kéo ra, một dây chuyền màu bạc xuất hiện trước mắt Trình Du Nhiên, đó là lúc trước anh đeo lên cho cô.

"Tôi nói rồi, nó chỉ thuộc về em." Tròng mắt sâu thẳm, mang theo khí phách trước sau như một của Viêm Dạ Tước, đây là anh cam kết, lập tức là điều anh muốn thực hiện, cho nên không ai có thể ngăn cản, hơn nữa đến lúc đó, cũng sẽ không có người cản cản.

"Được rồi, em chỉ cảm thấy quá đột ngột mà thôi." Cảm nhận được quyết liệt của Viêm Dạ Tước đối với cô, Trình Du Nhiên rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu, dính vào lồng ngực kiên cố của anh, dẫu anh không thể cho cô một hôn lễ, đời này cô cũng chỉ là người của anh, sống cùng sống, chết cùng chết. 

Nghe Trình Du Nhiên không mạnh miệng nữa, sắc mặt Viêm Dạ Tước mới tốt hơn, ôm cô thật chặt vào lòng, anh muốn hòa tan cô ra tiến vào trong thân thể của mình.

Gió nhẹ lay động lá cây phát ra tiếng soạt soạt, sách y không có khép lại cũng vang lả tả, giống như là đang ăn mừng cho một đôi cô dâu chú rể lập tức ra đời.

Ở nơi này ấm áp như thế, có người cố tình tới phá hư, một giọng nói lớn vang lên ở ngưỡng cửa sân: "Lão đại, lão Văn điện thoại tới, nói có chuyện thương lượng với anh."