Quán bar Khải Việt coi như có chút danh tiếng ở phố Lan Quế, Ngải Sâm chính là ông chủ quá rượu này, anh mở quán cũng chỉ là vì ngày thường nhàm chán, khai triển sở trường anh yêu thích nhất—— cưa những cô nàng ngu ngốc.

Hiện tại không thế, vào giờ phút này anh đang lấy kỹ thuật pha rượu thuần thục cùng khuôn mặt anh tuấn chinh phục cô gái trước quầy bar, nhướng mi, liền truyền đến từng trận tiếng hoan hô, nhưng tối nay trong cả quá trình anh pha rượu, ánh mắt luôn liếc về phương hướng phía cửa quán bar.

Chờ đợi cho đến khi bóng dáng ấy xuất hiện, anh mới để ly rượu pha chế cầm trong tay xuống, rót một ly "Blood Mary", khi Trình Du Nhiên đi tới trước quầy bar thì đặt ở trước mặt cô, anh biết, đây là loại cô thích, có điều anh thế nhưng lại thủy chung không nghĩ ra, mỗi ngày cô đều tiếp xúc với máu, lại vẫn có thể bình tĩnh uống xong thứ đồ lửa đỏ này.

"Chị Du Nhiên, đã lâu không gặp, chị lại đẹp lên rồi." Nói chuyện chính là người phục vụ ở quán bar, sinh viên Tiêu Dật, mỗi lần nhìn thấy Trình Du Nhiên đều hết sức nhiệt tình.

Trình Du Nhiên nhíu mày, cười nói: "Tiêu Dật, miệng cậu càng ngày càng ngọt, xem ra là bắt chước Ngải Sâm rồi."

Ngải Sâm nhíu mày, đem "Blood Mary" đặt ở trước mặt cô, "Hôm nay em tới trễ."

"Tôi chính là người có công việc, không rảnh rỗi giống những người khác." Trình Du Nhiên lười biếng tì trên bàn rượu, hoàn toàn không chú ý hình tượng, giống như trở lại nhà mình, nhìn sang ly Blood Mary, "Cho tôi một ly nước đá."

"Kỳ tích, hôm nay em lại không uống rượu?" Ngải Sâm hiển nhiên có chút kinh ngạc, Trình Du Nhiên khẽ nâng tròng mắt lên, thân thể lười biếng dựa vào thành ghế, ngón tay gõ mấy cái nhẹ nhàng ở trên quầy bar, nói: "Lời này của anh sao như đang nói tôi là kẻ nát rượu vậy?"

"Tôi không có ý này." Ngải Sâm nhìn thấy sắc mặt Trình Du Nhiên có cái gì không đúng, vội vàng khoát tay nói.

"Được rồi, nói chính sự, đừng chậm trễ thời gian tôi về nhà ngủ." Hiếm khi vườn trẻ Tiểu Nặc tổ chức đi du lịch tốt nghiệp hai ngày một đêm, ngày mai lại không đi làm, cô có thể nhàn nhã ở nhà ngủ ngon giấc.

Xác thực anh có chuyện quan trọng hơn, Ngải Sâm vẫy tay ý bảo, "Tiêu Dật, cậu xem nơi này."

"Không thành vấn đề." Tiêu Dật lộ ra nụ cười ánh mặt trời, Ngải Sâm gật đầu một cái, Trình Du Nhiên uống xong một ly nước đá, linh hoạt nhảy xuống cái ghế, theo bước chân Ngải Sâm đi tới gian phòng riêng.

Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, không nghe được âm thanh bên ngoài, bên trong nói chuyện với nhau thì bên ngoài cũng hoàn toàn không nghe được, trong tay Ngải Sâm cầm một ly rượu vang, ngồi ở trên ghế sa lon, dùng hộp điều khiển mở tivi màn ảnh lớn trên tường, chỉ thấy phía trên xuất hiện tài liệu và bệnh án cặn kẽ của một người đàn ông.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Không phải tôi nói gần đây không nhận việc à?"

Hơn nữa tiếp thu nhiệm vụ chính là thay nhân vật nổi tiếng trong chính phủ làm giải phẫu, cô đây rõ ràng là sống quá dài mà, "Không có thời gian, từ chối đi."

"Không phải ngày mai em nghỉ ngơi sao? Làm xong cái này, bảo đảm trong vòng nửa năm sẽ không tiếp nhận việc gì." Ngải Sâm thay đổi bộ dạng cợt nhả thường ngày, để ly rượu xuống, nhìn Trình Du Nhiên, tiếp tục nói: "Anh ta ra giá là kim cương Phổ Lợi, đây từng là di vật ông nội tôi để lại, không ngờ ở trên tay anh ta."

Gia tộc Ngải Sâm cũng từng là hắc đạo, là gia tộc có chút danh tiếng, đến thời ba anh, vì tìm kiếm bảo vật Phổ Lợi trong gia tộc mà ngoài ý muốn bỏ mình, sau người trong toàn bộ gia tộc chia năm xẻ bảy, khi đó anh mười tuổi, trong nháy mắt từ Thiếu chủ hắc đạo trở thành thiếu gia lưu lạc được nuôi nhờ ở cô nhi viện, vào năm mười lăm tuổi một mình xông xáo chợ đen ở Newyork, một lần trọng thương được Trình Du Nhiên cứu, hai người quen biết từ đó hợp tác, vài năm sau trở thành người liên hệ nổi danh nhất chợ đen.

Nhưng chỉ có Trình Du Nhiên biết, anh vẫn muốn tìm được Phổ Lợi, tìm ra chân tướng năm đó ba mẹ bất ngờ bỏ mình, hơn nữa một ngày kia, chấn hưng gia tộc.

"Du Nhiên, lần này. . . . . ."

"Thời gian, địa điểm, lần này thôi đấy, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Trình Du Nhiên lười biếng dựa vào ghế sa lon, giơ ngón tay lên, dứt khoát mở miệng nói.

Anh biết Trình Du Nhiên là một người có nghĩa khí, Ngải Sâm kích động tiến lên muốn ôm Trình Du Nhiên, cô lập tức đưa tay chỉ cánh tay anh sắp mở ra, nói: "Chớ làm thứ này với tôi."

Trình Du Nhiên nhìn bộ dáng của anh, nhíu nhíu mày, nói chuyện quá cứng rắn, nhưng trong lòng cũng rất quan tâm người bạn này, bởi vì, cô biết, thời điểm cô trải qua hai lần gian nan nhất, đều là anh đứng ở bên cạnh mình.

"Được, được, vậy tôi đổi thứ này." Anh khôi phục tác phong không đứng đắn, đưa tay cầm lên hai ly rượu vang, một ly đưa cho Trình Du Nhiên, chỉ thấy cô nhận lấy, một hớp cũng chưa uống đã để lại trên mặt bàn, "Một ngày trước khi làm nhiệm vụ tôi không động vào một giọt rượu, anh quên à?"

Cười cười lười biếng, đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, bỏ lại một câu, "Được rồi, trở về ngủ đây." Sau đó thì đi ra gian phòng.

Trời sập xuống, cô cũng buồn ngủ, đây chính là Trình Du Nhiên.

Đôi tay Ngải Sâm cắm ở túi quần, nhìn bóng lưng cô cười cười, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh quen biết cô, anh cũng không cẩn thận quấy rầy cô ngủ, cô bị đánh thì sưng mặt sưng mũi, song cô lại có y thuật cao siêu, trước kia chữa khỏi vết thương cho anh, cũng bắt đầu từ khi đó, cô gái thoạt nhìn gió nhẹ nước chảy, một thân lười nhác đã tiến vào sinh mạng của anh.

Cũng là ban đêm, không có ánh sao, ánh trăng lưỡi liềm cong như cái móc, gió nhẹ thổi làm lá cây vang xào xạc.

Cách xa thành thị phồn hoa huyên náo, dãy núi nằm nghiêng, rừng cây đung đưa xanh um tươi tốt, suối nước nóng trong veo gợn sóng lăn tăn, phong cảnh mùi hương màu sắc cổ xưa đó làm cho người ta thoải mái cả người, vậy mà, biệt thự màu xám tro đứng sừng sững ở giữa, lại khiến người ta sợ sệt, hòa vào đêm tối, cô tịch lại tản ra hơi thở nguy hiểm.

Chiếm cứ không khí đất đai, trong lúc kết hợp với dinh thự phía Tây, bên cửa sổ sát đất, một bóng dáng ngang tàng đứng sừng sững.

Đôi mắt chim ưng lạnh như băng nhìn xuống phong cảnh mùi hương màu sắc cổ xưa đó, áo sơ mi màu đậm tùy ý mở rộng, hiện ra hình thể bền chắc to lớn, cộng thêm chiều cao 1m9 hoàn mỹ, càng thêm nổi bật khí thế, anh tuấn khôi ngô, xuyên thấu qua thủy tinh, loáng thoáng có thể thấy ngũ quan như được cắt gọt, giống như một cái đầm băng, lạnh lùng làm cho không người nào có thể thân cận.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sàn nhà sáng bóng nhất thời xuất hiện một bóng dáng cao lớn, một mực cung kính đứng cách anh một mét: "Lão đại."

Người đàn ông đứng phía trước cửa sổ chậm rãi xoay người ——