Quý Xán rất nóng nảy, xưa nay đều làm việc bằng sở thích và cảm giác, là một người rất dễ tìm vào chỗ chết.

Vốn bà ta là khổ chủ bị đánh, thế thì yên lặng nằm trên đất chờ cảnh sát xử lí đi, nhưng bà ta không cam lòng, ngồi trên đất tiếp tục chửi mắng, chửi cũng thôi đi, bây giờ thấy Vu Kiều còn nhịn đau xoạt một cái từ trên đất bò dậy vọt qua!

“Rầm!”

Quý Xán cũng không biết mình bị làm sao, người bà ta còn chưa kéo được, mà mình thì lại bay lên rồi, hơn nữa lồng ngực còn rất đau.

Ân Á Minh rút về bàn tay vươn ra giữa khoảng không của mình, anh lúng túng lau lau trán.

Quý Xán vừa mở miệng kêu đồ đê tiện thì anh đã phản ứng rồi, vốn muốn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết tay vừa giơ đến một nửa đã thấy một cái chân dài đá ra, rầm một cái đá trúng lồng ngực của Quý Xán, một cái thôi người đã văng ra xa thật xa, quần chúng vây xem kịp thời né ra, ừm, không ai bị đụng trúng, đáng vui đáng mừng.

Ân Á Minh trợn mắt há mồm nhìn Vu Thi, bản lĩnh thế này, hẳn là không kém mấy vệ sĩ của anh đâu, cô em gái này của Vu Kiều cũng hung dữ quá đi!

Lúc này Vu Kiều cũng phản ứng lại, cô quay đầu sửng sốt nhìn nhìn Quý Xán đang nằm trên đất ôm ngực rên rỉ một hồi, sau đó nghiêm trang nói với cảnh sát: “Các đồng chí cảnh sát, mọi người đều nhìn thấy rồi đó, em gái tôi đây là đang phòng vệ chính đáng, thật sự không thể trách em ấy được.” Nói xong cô còn nhìn một vòng quần chúng vây xem ở xung quanh, “Phải không?” Trưng cầu ý kiến của mọi người.

“Phải đó, phải đó, phòng vệ chính đáng thôi!”

“Người đàn bà này đột nhiên nhào lên, thật là hù chết người ta mà, nếu không phải Thi Thi tay chân nhanh nhạy, chắc chắn đã bị đánh rồi.”

“Nham hiểm ghê, thế mà lại đánh lén.”

“Tôi còn tưởng đâu bà ta nằm trên đất bị thương nặng lắm, vừa rồi còn muốn nói người ta cũng thế này rồi, thôi thả người đi đi, ai ngờ lại là giả vờ! Loại người này thật không biết xấu hổ!”

“Cái này gọi là bịp bợm, hiểu không? Cố ý đó, nằm trên đất giả chết ấy mà.”

“Đúng đúng đúng, tôi coi tin tức nghe nói mấy vụ vờ bị xe đụng kiếm cơm trong đó cũng không kém thế này là bao, thật ra không có gì to tát, mà cứ nằm trên đất giả chết dọa người ta, lòng dạ thế này, thật là đen tối mà!”

“Ông xem bây giờ bà ta nằm trên đất rên rỉ, tôi đoán chừng cũng là đang giả vờ thôi, diễn hay thật đấy.”

……

Quần chúng ông một câu bà một câu, ý kiến thảo luận cuối cùng chính là, Vu Thi chỉ là phòng vệ chính đáng, đá trúng người thật sự không thẻ trách cô ấy được.

Ngay cả cảnh sát cũng cho là như thế!

Vu Thi cũng khá uất ức, cô nói không ngờ người này sẽ đánh lén, chân của cô đau lắm.

Sau đó Ân Á Minh chỉ im lặng làm khán giả, ở đây thật sự không có chuyện của anh, một nhà họ Vu đều không phải đèn cạn dầu, sức chiến đấu của ai nấy đều mạnh cực, người yếu đuối duy nhất là Vu Kiều thì bụng dạ cũng đen tối luôn, đám người Quý Xán đúng là dâng đến cửa tự tìm ngược đãi rồi, đột nhiên anh cảm thấy cảm thông cho bọn họ.

Đám người đó trừ Quý Xán ra thì đều bị đánh đến ngừng lại hết rồi, rắm cũng không dám đánh một cái nữa, vừa rồi cũng chỉ có mỗi mình Quý Xán ở đây gào thét, giờ Quý Xán bị đánh bọn họ cũng không dám lên tiếng, bọn họ coi như đã nhìn ra rồi, nhóm cảnh sát và quần chúng xung quanh đều cùng một giuộc với nhà họ Vu, bọn họ chính là đã chui vào hang sói rồi, lấy trứng chọi đá, căn bản là đánh không lại, thế là biết điều yên tĩnh lại.

Bây giờ Quý Xán bị Vu Thi đá một cái bọn họ cũng không dám nói gì, chồng và con trai của Quý Xán cũng không dám đi lên đỡ bà ta, vẫn là anh họ của Quý Xán lên đỡ dậy.

Quý Xán che ngực rên rỉ, quần chúng vây xem bàn tán bà ta đều nghe vào tai hết, bà ta cảm thấy đám người này lòng dạ thật là độc ác, bà ta đau thật mà, bà ta gần như bị đá bay ra ngoài luôn có được hay không hả, có thể không đau sao, đám người này mù rồi à? Không phải bà ta không muốn chửi, mà là đau đến mức không nói ra tiếng được, bà ta chỉ có thể hoãn lại.

Ánh mắt hung ác của bà ta nhìn chằm chằm Vu Kiều và Vu Thi, sau đó khóe mắt nhìn thấy một người khác ——

Ân Á Minh.

F*ck, tôi đã nói sao Ân Á Minh lại không thích cô gái tốt như cháu gái mình, hóa ra là bị con hồ ly tinh này mê hoặc mất rồi!

Tên Ân Á Minh này ở tang lễ đã nói giúp cho Vu Kiều rồi, rất rõ ràng là sớm đã quen biết nhau, nếu không sao lúc đó không giúp Tử Nhàn nhà họ chứ.

Suy nghĩ tỉ mỉ lại càng thêm sợ hãi, Quý Xán cảm thấy hình như mình đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!

Ân Á Minh và Vu Kiều quen biết nhau trước cả tang lễ, cũng có nghĩa là, Quý Huy còn chưa chết thì hai người này đã có một chân rồi!

Nhưng trước đó, Ân Á Minh và Tử Nhàn nhà họ là một đôi mà, con ả Vu Kiều này lại cướp bạn trai của con chồng!

F*ck, cái cặp đôi chó má này! Đều thích làm kẻ thứ ba!

Tội nghiệp cho cháu gái của bà ta quá mà!

Anh của bà ta cũng đủ xui xẻo, bị cắm sừng rồi cũng không biết! Nếu biết sớm thì đâu có chia cho ả tiện nhân này nhiều tài sản như thế!

Nhưng lần này bà ta thông minh ra rồi, cho dù bà ta đã biết, bà ta vạch trần ở đây cũng chính là số bị đập rồi, vẫn là ngoan ngoãn im miệng thôi, nếu không hôm nay bà ta trở về đoán chừng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, nhà họ Vu này chính là một ổ trộm cướp ngang ngược, bà ta vẫn là nên trở về từ từ suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lại danh dự thì hơn, gần đây bị cảnh sát phiền đến phát điên, cần phải bình tĩnh tỉnh táo một chút, ngay cả Ân Á Minh cũng đứng về phía ả đê tiện này rồi, trước đó thật sự xem nhẹ cô ta quá.

Bởi vì Vu Thi là “phòng vệ chính đáng”, cảnh sát chỉ nói cô ấy vài câu, mà phần nhiều là trách cứ Quý Xán, nói rằng cảnh sát bọn họ còn ở đây, sao bà lại kiếm chuyện đánh người, mặc dù chưa thực hiện được, nhưng cũng không được, nếu không phải đối phương có năng lực phản kháng, thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Thật ra bọn họ nói ra cũng khá chột dạ, cuối cùng lên hòa giải rồi đưa đám người Quý Xán đi, miễn cho người nhà họ Vu lại ra tay.

Kẻ gây sự đi rồi, quần chúng vây xem an ủi người nhà họ Vu mấy câu, sau đó thì lui ra ai về nhà nấy, cứ coi như là xem một tuồng kịch thôi.

Người cũng đi hết rồi, Ân Á Minh vốn không hề có cảm giác tồn tại rốt cuộc cũng có người chú ý tới.

Đáng tiếc hình như anh không được chào đón lắm.

“Sao lại là anh nữa.” Vu Thi nhìn Ân Á Minh nhíu mày, “Sao anh còn lẽo đẽo theo chị tôi nữa hả?” Anh không thích chị tôi thì đừng theo chị ấy nữa được không, anh cứ như thế sao chị tôi tìm bạn trai được đây?

Nếu là bình thường, cô khẳng định sẽ không nói mấy câu bất lịch sự như vậy, nhưng hôm nay có người lên đến cửa gây sự, tâm trạng của cô thực sự không tốt mấy, thế là nhìn thấy Ân Á Minh liền cảm thấy đặc biệt bực bội, cái gã đàn ông này âm hồn không tan thế làm gì, vận đào hoa của chị cô chắc chắn là bị anh ta ảnh hưởng rồi!

Đới Phân Phương nhìn thấy Ân Á Minh sắc mặt cũng không tốt là bao, suy nghĩ của bà với con gái Vu Thi không khác mấy, thằng nhóc này sẽ cản trở Kiều Kiều nhà bà tìm mùa xuân thứ hai.

Huống chi bà nghe con gái nhỏ nói qua rồi, thằng nhóc này căn bản không hề có ý với Kiều Kiều nhà bà.

Hô hô, nếu vì nguyên nhân gia đình mà hai người không thể ở bên nhau thì bà không có gì để nói, nhưng bây giờ là thằng nhóc này không coi trọng Kiều Kiều nhà bà, vậy thì có vấn đề lớn rồi đây, Kiều Kiều nhà bà tốt như thế đẹp như thế, cậu dựa vào cái gì mà không coi trọng hả!

Người làm cha mẹ đều thế cả, con gái con trai nhà mình đều là tốt nhất trên toàn thế giới, chính là tự kỷ vậy đó!

Điểm này y chang Ân Á Minh, độ tự kỷ của anh cũng được xếp hạng cao nhất trên toàn thế giới rồi.

Trong lòng anh cũng nói thầm, Vu Kiều dựa vào cái gì mà không xem trọng anh chứ!