"Chỉ đáng tiếc điểm này. . . . . ." Vương lão nhỏ giọng âm hiểm cười, "Nếu là loạn luân giữa anh em cùng cha cùng mẹ, cái này lại càng có giá trị. . . . . ."

"Không biết cha đẻ An Tâm Á là ai, trái lại điểm này làm người ta rất tò mò. . . . . ." Quản gia nhỏ giọng nói thầm .

An Tâm Á không phải con gái Trình lão, cũng không phải là con gái Chu Hoài. . . . . . Vậy ai là cha đẻ đây? !

Vương lão nhíu nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "Có lẽ còn không biết là đã sinh nghiệt chủng cho người đàn ông nào nữa là, bất kể cha đẻ của cô ta là ai, có thể để ta lợi dụng được là tốt rồi. . . . . ."

Quản gia thật thấp đáp một tiếng, đứng ở phía sau lão, Vương lão liếc mắt nhìn trường quay ở đối diện, nheo lại mắt, "Hôm nay An Tâm Á quay phim ở chỗ này phải không? !"

"Đúng vậy, " Quản gia nói: "Đoán chừng một ngày hôm nay đều là ở nơi đây. . . . . ."

Vương lão liếc mắt nhìn thời gian, đã chạng vạng tối rồi, lão nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Cũng tốt, vậy thì chờ cô ta quay xong ra ngoài, vừa đúng ta cũng có chuyện nhờ cô ta một chút. . . . . ."

Quản gia nhỏ giọng đáp, phân công người đi theo dõi trường quay, chỉ chờ An Tâm Á quay xong bộ phim ra ngoài.

Một ngày hôm nay thật sự quá mệt nhọc, An Tâm Á cũng bị Phó Vũ Hằng liên lụy phải đợi một hồi để anh ta vào được trạng thái, phần diễn này mới chậm rãi bắt đầu, nhưng vẫn là chậm tiến độ, còn có hai phân cảnh chỉ có thể đợi tới ngày mai.

Xem ra, còn phải chậm trễ thời gian một ngày nữa rồi, sắc mặt Jack rất xấu, biểu tình của nhân viên làm việc đều có chút cẩn thận, chỉ sợ lại chọc Jack nổi đóa, nếu như vậy, bọn họ cũng chỉ chấp nhận chịu liên lụy mà thôi, không có ai nguyện ý bị vậy cả.

Phó Vũ Hằng ý tứ hối lỗi, nhìn An Tâm Á mệt quá mức, nói xin lỗi: "Hôm nay thật làm khổ cực cô cùng mọi người, đều tại ta. . . . . ."

"Không có việc gì. . . . . ." An Tâm Á khéo hiểu lòng người nói: "Đã làm người, chắc chắn sẽ có lúc như vậy, ngộ nhỡ lần sau tôi cũng không nhập vai được, mọi người cũng sẽ bao dung tôi. . . . . ."

Phó Vũ Hằng mỉm cười, đây cũng là lời nói thật, mặc dù sắc mặt mọi người khó coi, cũng không có ý tứ thật sự trách anh, nhiều lắm cũng chỉ là sợ đạo diễn nổi đóa mà thôi, công việc lại có một chút không quá vui vẻ mà thôi.

Dù sao công việc này, luôn có lúc chậm trễ, mọi người thật ra cũng suy nghĩ rất phóng khoáng.

"Cô có ngồi xe về công ty không? !" Phó Vũ Hằng hỏi cô, "Nếu không về công ty tôi đưa cô về. . . . . ." Hỏi cô xong, lại có chút ít hối hận. An Tâm Á nhất định là phải về công ty, bởi vì có người nào đó đang đợi cô mà. Nếu là anh đưa cô trở về, chẳng phải là lại tiếp tục dây dưa không rõ. . . . . . Quả đấm ngày đó của Trình Quân Hạo thật rất nặng.

"Ách. . . . . ." An Tâm Á do dự một chút, "Thôi, tôi theo xe của công ty trở về là được rồi, không cần làm phiền anh lại phải trở lại công ty một chuyến. . . . . ."

An Tâm Á biết thật ra thì anh có thể trực tiếp ra về, nếu đưa cô về công ty, còn phải cố ý đi đường vòng, rất phiền toái.

Phó Vũ Hằng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút mất mác nho nhỏ, mặc dù biết là không thể nào thành của mình được nữa, nhưng vẫn mơ hồ có chút chờ mong như trước, chỉ là, lần này đã thật sự hoàn toàn chết tâm rồi.

"Tốt lắm, tôi về nhà trước, còn phải thoa thuốc, trên mặt vẫn còn có chút sưng. . . . . ." Phó Vũ Hằng hướng cô cáo biệt.

An Tâm Á gật đầu, "Ngày mai chớ tới trễ. . . . . ."

Phó Vũ Hằng liền khởi động xe rời khỏi trường quay, An Tâm Á đi ra, nhìn anh ta đi xa, cũng chuẩn bị thu thập một chút rồi về công ty.

Lại đột nhiên bị một ông già gọi lại, "An Tâm Á? !"

Một giọng nói già nua mà uy nghiêm, vang lên ở sau lưng cô.

An Tâm Á quay đầu lại, thấy Vương lão, nhìn vẻ thì tuổi cũng đã rất lớn, nhưng lại vẫn uy nghiêm mười phần, cô ngẩn người, cảm giác người này có chút quen mặt, cảm giác đã gặp qua ở nơi nào, "Là tôi, xin hỏi ông là? !"

"Ta họ Vương, cô có thể gọi ta Vương lão. . . . . ." Vương lão nhàn nhạt nói xong, ánh mắt nhìn về phía cô, ánh mắt rất sắc bén.

An Tâm Á mở to mắt, bừng tỉnh hiểu ra, a, bảy năm trước. . . . . . Một con sói đã đem cô từ trong tay Vương lão này mang đi. . . . . . Lúc ấy, Chu Hoài vốn muốn tặng cô cho Vương lão . . . . . .

An Tâm Á có chút xấu hổ, suy nghĩ nhanh như chớp thoáng qua trong đầu, lão này tìm tới cô, không phải là vì tức giận mà muốn cướp cô trở về đó chứ, ôi trời? !

Cô khẽ đỗ mồ hôi lạnh, vì suy nghĩ lung tung của mình mà âm thầm lau mồ hôi. Nếu là vì chuyện bảy năm trước, cô cũng có thể hiểu được, nhưng mà, cô cùng lão vốn không có liên quan, người này tại sao lại tới tìm cô? !

Ngoài ý muốn vô tình gặp được, hay là cố ý tìm gặp đây? !

"A, tìm tôi có việc sao? !" An Tâm Á khẽ lui về phía sau hai bước, trực giác nhắc nhở cho cô biết, nên ít chọc người này mới tốt, lòng cô không yên hỏi một câu, lại lui về phía sau hai bước, cho đến khi cảm thấy khoảng cách này là an toàn.

Ánh mắt chăm chú của Vương lão có hơi híp lại, lão thản nhiên nói: "Đúng là có chuyện, nghe được cô là con gái của cố nhân, cho nên, tò mò muốn đến gặp cô một lần. . . . . ."

An Tâm Á nghe lời nói này liền nhíu mày, lời này là có ý gì? !

"Mẹ cô là An Như Ý? !" Vương lão thấy cô không lên tiếng liền hỏi.

An Tâm Á gật đầu một cái, "Phải . . . . ."

"Hiện tại là vợ của Chu Hoài? !" Vương lão tiếp tục cười nhẹ, chỉ là nụ cười rất có ý vị sâu xa.

Sự đề phòng trong lòng An Tâm Á âm thầm đề cao lên chín phần, "Ông biết mẹ tôi? !"

Trong lòng cô khó hiểu, năm đó Chu Hoài muốn đem cô đưa cho Vương lão, nhưng mà bây giờ Vương lão lại nói lão cùng với mẹ là cố nhân, đây là cái lý thuyết chết tiệt gì vậy? !

"Dĩ nhiên. . . . . ." Vương lão cười âm trầm, giống như không có ý tốt, "Cô biết mẹ cô An Như Ý còn có một thân phận khác không? ! Nếu như tiết lộ ra ngoài, phải gọi là rất thú vị đó, có muốn biết hay không, ta nghĩ chắc chắn cô nhất định là muốn biết, bởi vì, thật sự nó rất thú vị à. . . . . ."

"Ông có ý gì? !" An Tâm Á rùng mình một cái, trừng mắt nhìn ông ta một cái, "Mẹ ta thì có quan hệ gì tới ông! ?"

Chẳng lẽ cái lão già khốn kiếp này là tới nhắc nhở mẹ của cô đã bị Chu Hoài đưa cho lão sao? ! Sẽ không, bảy năm đó không có nghe mẹ đề cập tới chuyện này, cũng sẽ không, hơn nữa, cho dù là như vậy, cái lão già này cũng không đến nỗi cố ý chạy tới nói với cô chuyện này chứ? !

"Bà ta? Trước kia thì ta biết đấy. . . . . ." Vương lão cười lạnh, "Lại rất thú vị nữa kia, năm đó con gái thứ hai của An thị thế nhưng lại không hề chết, còn gả ột người như Chu Hoài, nhưng cũng thật là đáng thương, bị chính chồng mình bức đến phải tự sát, thiếu chút nữa chết đi, cũng chỉ có thể vứt bỏ tất cả, bỏ lại con trai, nhếch nhác rời khỏi, trốn đi. . . . . ."

Vương lão chậc chậc miệng, "Người bị vứt bỏ Trình nhị thiếu mới gọi là đáng thương, nhỏ như vậy liền mất đi tình thương yêu của người mẹ. . . . . ."

Lão nói giống như không chút để ý, nhưng ánh mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía An Tâm Á. Đúng như lão đoán, An Tâm Á nháy mặt, trợn to hai mắt, nhìn về phía Vương lão, cô cho là mình nghe lầm, "Ông, ông mới vừa nói gì? !"

Vương lão cưới lên một tiếng, "Nói gì chính bản thân cô không phải cũng đã nghe rõ ràng rồi sao? !"

An Tâm Á lui về phía sau một bước, bị ý tưởng trào lên trong óc làm cho giật mình, Trình Quân Hạo là con trai của mẹ, nếu như Trình Quân Hạo đúng là con trai của mẹ, vậy cô là ai? ! Cô cũng là con của mẹ, vậy cô cùng Trình Quân Hạo. . . . . .