Fay nhìn cô ấy, nữ hầu này có vẻ lạ quá, gương mặt không có chút thân quen nào.

Trong lâu đài vốn rất nhiều nữ hầu nhưng cô không thể làm quen hết tất cả, Fay chỉ thân với Dox mà thôi.
Fay thu tay về, nữ hầu đứng sau quản gia nép qua một bên.

Điều cô muốn nói thì cũng không khó nói, điều mà Ansel muốn nói thì ngài không muốn người ngoài nghe thấy.

Lúc này không thích hợp để công khai cho những người hầu biết chuyện này.
- Hai ngươi ra ngoài đi.
- Dạ.
Fay nhìn thấy Ansel cầm tách trà lên uống thì cô mới chầm chậm cầm theo.

Trà còn nóng, khói bay lên tỏa ra hương lài thơm ngát.

Trà không quá đắng, có lẽ những người hầu đã thêm viên đường.

Đang thưởng thức vị trà thơm thì Ansel nói với Fay:
- Rất ít khi ta uống trà.

Đối với ta trà ngon là khi nó không quá đắng, cũng không quá ngọt.

Cho nên ta hy vọng khẩu vị của ta với nàng giống nhau.
- Tôi...!cũng nghĩ vậy.


Tôi thấy trà rất ngon.
Cơ mặt Fay cũng dần thả lỏng, nhìn nàng đã bớt phần nào căng thẳng nên Ansel cũng nói về vấn đề đó.
- Việc của ta rất gấp nên ta muốn bàn với nàng.
- Dạ...
- Như lần trước ta thắng trận trở về, nhà vua ban hôn thế nào thì hẳn nàng cũng biết.

Nàng cũng chuyển đến lâu đài của ta sống chắc quen dần rồi.

Tiogal cũng vừa từ cung điện trở về, cha nàng được trả về rồi.

Ông ấy bị đức vua tịch thu một phần tài sản như là trừng phạt.

Đức vua vừa ban xuống lệnh ta phải đến vùng đồng bằng phía bắc lần nữa.

Có người báo lại cho quân đội, họ thấy một vài tên lính Jahaf ở lại vùng đó, không rõ vì lý do gì.

Đức vua muốn ta phải đến đó xem xét sự việc và thắt chặt an ninh vùng đất ấy.
Bộ giáp phía sau Ansel ngồi thu hút ánh nhìn của cô.

Bộ giáp ấy thật là ngầu quá đi mất, cô chưa từng nhìn thấy ngài ấy mặc nó.

Thấy cô gái nhỏ này lơ đãng, chú ý đến bộ giáp, Ansel liền gọi.
- Fay.
- D-dạ?
Vì đã không tập trung vào cuộc nói chuyện nên nàng cảm thấy có lỗi và bối rối.

Môi Ansel mỉm cười.

- Thời gian mà ta đến đó khá dài, ta sẽ rất nhớ nàng...cho nên...
Cô thẹn thùng đỏ mặt.
- Nên sao ạ?
- Cho nên ta quyết định sẽ tổ chức hôn lễ với nàng trước ngày ta làm nhiệm vụ.

Sớm hơn dự tính ban đầu.
Khoảng không gian tĩnh lặng bắt đầu chiếm lấy thư phòng, cô đang suy nghĩ xem liệu bản thân có xứng với cuộc hôn nhân này.
- Nàng muốn suy nghĩ thì ta sẽ để nàng suy nghĩ vậy.

Nàng cứ thưởng thức bánh và trà, ta tiếp tục xem sổ sách.
Ansel đứng lên, từng bước đi đến bàn làm việc.

Dù sao cuộc chuyện kết hôn của ngài là do đức vua ban thưởng, nàng cũng mang dòng máu của quý tộc.

Không có cô gái nào mà không cưỡng lại sự điển trai của ngài, nhưng còn lời đồn thì cứ quanh quẩn trong thị trấn.


Bất giác Fay hé môi hỏi về tin đồn về Ansel
- Những lời đồn cho rằng ngài...ăn thịt hay lột da của những chàng trai trẻ thì...nó có phải là sự thật không, thưa ngài bá tước?
Ansel khựng lại, bàn tay nắm chặt cây bút như muốn bẻ gãy.

Anh ghét chúng, không biết ai đã tung những tin đồn thất thiệt nhưng anh đã rất khổ sở với chúng rồi.

Fay vẫn không dám quay đầu lại, có lẽ nàng đã hối hận khi hỏi như vậy rồi.
- Nàng đoán xem.
- Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ...!chỉ tò mò thôi.

Mong ngài không giận, thưa bá tước.
Fay vẫn không đối mặt với bá tước Ansel, anh ta cười lớn rồi đặt câu hỏi tương tự.
- Ha ha, ta không giận nàng.

Vậy lời đồn nàng là Medusa tái sinh có đúng hay không? Nàng có từng nhìn vào mắt người nào thì người đó hóa đá chưa?
Công nương giật mình, nàng xoay người nhìn bá tước bằng ánh mắt bất mãn.

Ansel tiếp tục trêu chọc.
- Nàng sao thế? Phư phư, nàng đã hỏi ta rồi thì ta cũng có quyền hỏi lại.
- Nhưng...!tôi thật sự không phải như vậy.
Ansel đưa tay ra hướng Fay ngồi
- Nàng đến đây, thử nhìn vào mắt ta xem.
Vẻ mặt của ngài ấy bây giờ thật sự rất đẹp trai, cô có thể ngất xỉu ngay lập tức.

Fay bối rối hỏi lại.
- T-tại sao ạ?
- Thì phải thử mới biết nàng có phải là Medusa hay không.

Đến đây.

Fay rụt rè từ từ đứng lên, bản thân cô không biết có phải Ansel đang trêu cô hay không.

Nàng đứng trước bàn làm việc của bá tước, hai tay thả lỏng đan hờ vào nhau.

Ansel nhích ghế qua một bên.
- Nàng đến đây, trước sau gì cũng kết hôn với ta thôi.

Nàng đừng ngại.
Không phải cô ngại, là do cô đang sợ.

Công nương nhẹ nhàng hít thở xem như trấn an bản thân.

Cô đứng trước mặt ngài bá tước, Ansel cầm tay Fay kéo xuống cho dựa vào lòng anh.

Không giữ được thăng bằng nên vô tình ngã ụp mặt vào ngực Ansel.
- Haaaa...
Ansel đỡ cô dậy, anh dùng sức giữ cơ thể cô ngồi trên đùi mình.

Tay phải ôm eo công nương, tay trái nâng cằm Fay, hai đôi mắt đối diện với nhau.

Fay nhìn kỹ mắt Ansel, cô cảm giác như bản thân mình sắp không ổn rồi.
//
T/g: Ở đây chúng ta có một bá tước mất liêm sỉ:>>.