Trăng sáng dần dần lên cao, trồi lên treo trên đầu ngọn cây, di động về phương tây, dần dần, lại bị tầng mây che lấp, ánh trăng chiếu xuống trời đất trở nên ảm đạm.

Tiếng cười đùa ồn ào của đệ tử Vương thị cũng dần dần bay xa, dần dần biến mất.

Trần Dung nằm ở trong xe ngựa, không hề cảm thấy buồn ngủ. Nàng nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài. Ngoài xe ngựa tối đen, chỉ có cây đuốc cắm ở trên bùn đất, phát ra ánh sáng le lói. Tại đây trong lúc đêm dài yên tĩnh, ánh đuốc lay động trong gió không thôi, mang theo vài phần vắng lặng.

Trong bóng đêm, hai mắt nàng mở to, trong u ám tản ra tia sáng thần bí.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng vẫn đang lắng nghe, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Hai mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm các bóng đen dần dần tới gần. Khi các bóng đen này đi qua đi lại thì gây ra tiếng vang rất lớn, hơn nữa thường thường có người té ngã. Mơ hồ, còn có tiếng hít thở dồn dập, nhẫn nại không nhịn được ho khan, tiếng quát mắng khe khẽ truyền đến.

Tiếng động này cũng không lớn, nhưng trong lúc đêm khuya, thật sự có chút chói tai.

Trần Dung lẳng lặng nhìn chăm chú, nhìn những người đó hướng về phía đám xe tiên phong – là chỗ của các chủ nhân Vương thị, nơi đó có rất nhiều tài bảo, vải vóc, số bóng đen còn lại thì chỗ tụ tập của lương thảo Vương thị.

Sau khi những người đó nhảy vào đoàn xe, Trần Dung có thể nghe thấy từng đợt tiếng kinh hô nho nhỏ cùng tiếng khuân vác các thứ truyền đến.

Một khắc sau, các bóng đen đã mang theo bao lớn bao nhỏ chạy ra bên ngoài. Có điều đồng thời với lúc bọn họ bỏ trốn, một bóng đen khác lại nhảy vào trong đội ngũ.

Một bóng đen thấp bé lao về phía trước, cũng không biết đụng vào cái gì, phát ra một tiếng hô nhỏ. Tiếng kêu không lớn, nhưng ở chỗ va vào kia, đột nhiên truyền đến một tiếng than thở: “Ai đụng vào gia gia nhà ngươi vậy?”

Tiếng nói kia đột nhiên xuất hiện, mọi người ở đây cả kinh vô cùng, chủ nhân của tiếng nói mở mắt ra. Hắn mở to hai mắt như chuông đồng nhìn bóng nhỏ trước mặt, rốt cục, hắn kinh hãi hét lớn: “Ai? Các ngươi là ai? Tỉnh lại, tất cả đều tỉnh lại đi.”

Dù là lúc mọi người ngủ say nhất, bị người tráng kiện này hô hào, cũng nhanh chóng bừng tỉnh lại. Trong lúc nhất thời tiếng lao xao nổi lên bốn phía, tiếng kinh hô vang vọng.

Bỗng dưng, một tiếng hét to hùng tráng vang lên: “Đám lưu dân các ngươi thật to gan!”

Sau khi tiếng hét to truyền ra, cây đuốc hôi hổi thắp sáng, toàn bộ mọi người trong đoàn xe đều bừng tỉnh lại.

Thanh âm tộc trưởng Vương thị Vương Trác vội vàng truyền đến: “Ngăn lại đám lưu dân này!”

Sau khi hắn ra lệnh, bóng đen bỏ chạy tản ra bốn phía.

Từ lúc Vương Trác vừa mở miệng, toàn bộ đoàn xe giống như nấu nước sôi, chúng hộ vệ quần áo không chỉnh tề liền xông ra ngoài, trong tiếng la hét phẫn nộ rối loạn, một cô nương vọt ra, nàng đi hai chân trần, tóc dài rối tung, phẫn nộ thét to: “Vòng cổ của ta không thấy đâu, đúng là vòng cổ trân châu Nam Hải của ta không thấy đâu rồi.”

Một đệ tử Vương thị khác lớn tiếng kêu lên: “Bắt lấy bọn họ, bắt lấy toàn bộ! Đám dân đen này cũng dám đi ăn trộm, cũng dám động đến quý tộc lữ hành, người đâu, giết bọn họ, không chừa lại một ai cả/”

Nhóm hộ vệ đuổi theo đám lưu dân rất căm tức — bọn họ là thân phận thế nào, võ lực ra sao? Thế mà lại để đám lưu dân tay không tấc sắt tới gần, còn lấy trộm các thứ! Mang theo tâm lý đó, khi đệ tử Vương thị kia vừa quát, lại càng làm cho bọn họ phát tiết dũng khí lửa giận.

Bởi vậy, chỉ một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vang lên thê lương trong trời đêm, truyền ra xa, khiến sơn cốc hưởng ứng vọng lại!

Đây là tiếng kêu phát ra của người trước khi bị giết chết!

Mọi người kinh sợ, bọn họ đều dừng tay.

Đúng lúc này, tiếng tộc trưởng Vương gia Vương Trác hét lớn vội vàng truyền đến: “Không được giết người, không được giết người.”

Tiếng kêu của hắn bối rối, dồn dập, đánh vỡ sự bình tĩnh, cũng làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại.

Sau khi đám lưu dân đang đỏ mắt hung hăng nghe thấy câu này, giống như chết đuối bắt được cọc gỗ, bọn họ liên thanh thét to, vội vàng lui về phía sau.

Tiếng nói của Vương Trác lại truyền đến: “Các vị phụ lão, các ngươi buông vật đã lấy trộm ra! Bằng không, đừng trách Vương mỗ vô tình!”

Khi tiếng quát của hắn vừa dứt, mấy trăm hộ vệ đã cưỡi ngựa vây quanh đám lưu dân này.

Mắt thấy không thể trốn được nữa, trong đám lưu dân, một giọng nói lỗ mãng từ trong bóng đêm truyền đến: “Các vị huynh đệ, đừng nghe lời lão nhân này. Không lấy mấy thứ này chúng ta cũng sẽ đói chết, sớm hay muộn cũng chết, không bằng trước khi chết đánh cuộc một lần!”

Một tiếng nói khác có chút yếu ớt lại vang lên: “Vương công, một chút ít lương thực của các ngài, có thể cho hơn trăm người chúng tôi ăn trong ba ngày! Xin ngài thương xót, ban cho chúng tôi một ít lương thực đi.”

Đám lưu dân này vốn đều là người thành thật nịnh bợ, nếu không phải thật sự không còn đường nào để đi, cũng sẽ không dám cướp bóc quý tộc. Giọng nói yếu ớt kia vừa thốt ra, liền có hơn mười người nhao nhao kêu lên: “Vương công, cho chúng tôi một ít lương thực đi.”

“Cho chúng tôi lương thực đi.”

“Đúng đúng, cho chúng tôi lương thực, các ngài chỉ cần ăn ít đi một chút, sẽ có vô số người được cứu sống mà.”

“Nếu như không cho, tính mạng này cũng không cần!”

“Mấy thứ này trả lại cho các ngài, chỉ cần các ngài cho lương thực!”

Tiếng kêu gào càng ngày càng vang.

Một thiếu niên vội vàng đi đến phía sau Vương Trác, kêu lên: “Phụ thân, vạn vạn lần không thể, vạn vạn lần không thể để đám dân đen này uy hiếp!”

Một thiếu niên khác đứng ở bên cạnh lại nói: “Chất nhi nghĩ rằng, vẫn là cho bọn họ lương thực đi.”

Vương Trác sầm mặt, tay phải hắn giơ lên, ngăn lại vài hậu bối đang kêu gào, hắn ủ dột quát: “Cho lương thực! Vương Hữu.”

“Dạ.”

“Mệnh lệnh đội ngũ lập tức lên đường.”

“Vâng.”

“Vương Á.”

“Dạ.”

“Ngươi dẫn dắt chúng hộ vệ, trước đuổi đám lưu dân tới bên đường, nói cho bọn họ biết, lập tức sẽ có lương thực phân cho bọn họ. Bảo bọn họ nộp lại những thứ đã trộm.” Hắn bình tĩnh, quát to: “Nếu còn có người đi đầu gây náo loạn, không ngại giết một hai người!”

“Vâng.”

“Đoàn xe đi rồi mới có thể cho lương thực. Cho năm túi ngô đi, các ngươi cởi bỏ bao tải, để lại xe ngựa đi, cứ vứt túi ngô ở lại đó.”

Một câu cuối cùng của Vương Trác vừa mới thốt ra, vài đệ tử Vương tộc vui vẻ ra mặt, một thiếu niên kêu lên: “Phải nên như thế. Đám dân đen này dám uy hiếp chúng ta, chúng ta liền bắt bọn họ quỳ rạp trên mặt đất ăn đống lương thực trộn lẫn với bùn đất kia!”

Hộ vệ Vương gia đều được huấn luyện, chưa nói tới võ lực, mà đám lưu dân vừa đói khát lại mệt mỏi này dù có hai mươi người cũng không đánh lại được một người trong nhóm. Bởi vậy, thế cục rất nhanh liền bị khống chế, chỉ chốc lát, nhưng thứ bị lấy trộm đều được thu hồi hết. Nhóm dân chúng tay không tấc sắt, ngay cả chạy cũng chạy không được vài bước, sau khi vài đầu lĩnh bị giết, ngây ra như phỗng đứng ở hai bên đường, trơ mắt nhìn đội ngũ Vương gia rời đi. Đến khi xe ngựa để lại được cởi bỏ dây buộc, vứt lại túi ngô lớn, ánh mắt đờ đẫn bất lực của bọn họ mới đột nhiên sáng ngời.

Trần Dung lười biếng nghiêng người dựa vào thành xe, lắng nghe nhóm lưu dân phía sau phát ra tiếng hoan hô, kêu la.

Khi trên phía đông hiện lên một tia nắng vàng, đoàn xe rốt cục đã hoàn toàn thoát khỏi đám lưu dân, bôn chạy ở nơi mờ mịt hoang dã.

Lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ chốc lát, ngoài rèm xe truyền đến một tiếng hỏi cung kính: “Nữ lang nhà ngươi đã tỉnh chưa? Vương công cho mời!”