Sau khi Nhã Phi biểu diễn cầm nghệ là mấy trận ca múa biểu diễn, Lăng Tuyết Mạn có chút phiền chán, nhịn không được nho nhỏ nói thầm: "Có sáng tạo không, xem như vậy mãi sẽ chán lắm!"

"Ha ha, Mạn Mạn, muội thật mong chờ xem tẩu biểu diễn." Nhã Phi khẽ cười nói.

"Hì hì, biểu diễn của ta đương nhiên hay. "

Lăng Tuyết Mạn tự tin toét miệng, khi hai người nói chuyện, ca múa trên đài đã xong, chỉ nghe Lý công công lớn tiếng nói: "Liễu tiểu thư phủ Thái Phó Liễu Ngô Đồng chúc thọ Hoàng Thượng!"

Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi vội ngừng nói chuyện với nhau, nhìn lên trên đài.

Một dải áo khoác lụa màu tím thêu hoa, trên đầu cài một cái trâm ngọc bích, ở trên mái tóc đen có hai ba đóa hoa màu tím lung linh, bên hông đeo một đóa sen bạc tinh xảo khéo léo, trên tay mang một đôi vòng bạc, vài sợi tóc theo gió nhè nhẹ lay trên má, cười khuynh quốc lộ hết quyến rũ, mộng ảo.

Khi cười lúm đồng tiền trên má, nét vui yếu ớt hiện giữa lông mày, thoáng chốc hút hồn mọi người. Chỉ thấy nàng hơi quỳ xuống, tiếng nói mềm mại, đáng yêu, nhẹ nhàng, uyển chuyển, hàm xúc "Dân nữ Ngô Đồng hôm nay vì Hoàng Thượng dâng lên một khúc "Mẫu Đơn thủy tụng" Cung chúc Hoàng Thượng vạn Phúc An Khang!"

Thanh âm nhỏ dần kèm tiếng nhạc vang lên, Liễu Ngô Đồng ngâm hát lên, giọng hát thanh thúy mềm mại đáng yêu, hơn nữa âm sắc nàng đặc biệt linh hoạt, kỳ ảo, nhiệt tình, làm cho tiếng hát của nàng như là ngọn lửa nhiệt tình trêu chọc lòng người. Đột nhiên giọng nàng mềm nhẹ làm bừng tỉnh người ta như mâm ngọc bỗng nẩy hạt châu, như suối nước róc rách chảy, thanh linh mà u tĩnh, làm cho người ta như đưa thân vào một chốn đào nguyên yên tĩnh mà mỹ lệ.

Trên đường đi, ống tay áo như mây của nàng vung lên phối hợp, vừa múa vừa hát, từ vũ điệu hoàn mĩ xinh đẹp, giọng hát trong veo làm mọi người ở đây kinh ngạc cùng ao ước.

Một khúc kết thúc, khẽ cúi người, nụ cười rực rỡ giống như bầu trời đầy sao lộng lẫy. đang lúc mọi người ngưng thần nhìn chăm chú, thướt tha đi xuống.

Không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng "Hay!", tiếng vỗ tay lại một lần nữ vang dội hồ Thúy Trà

"Ngô Đồng thật là lợi hại!" Lăng Tuyết Mạn nửa ngày không khép được miệng, kinh ngạc tự đáy lòng, thở dài nói.

"Đúng vậy. Trước kia Tứ ca thường xuyên khen…" Nhã Phi nhìn Liễu Ngô Đồng, thuận miệng nói, đột nhiên phản trả lời kịp, vội dừng lại, xấu hổ nhếch nhếch miệng, "Liễu tiểu thư cầm kỳ thư họa đứng thứ nhất thứ hai ở Cẩm An, đương nhiên lợi hại! "

"Ách, Nhã Phi, muội vừa nói Tứ ca muội thế nào? Hắn và Ngô Đồng có quan hệ rất tốt sao?" Lăng Tuyết Mạn tò mò hỏi.

"Ừ, Mạn Mạn, Tứ ca cũng không còn, không có gì đáng nói, chúng ta tiếp tục xem biểu diễn đi." Nhã Phi bĩu môi, có chút không muốn nhắc tới.

Về chuyện Tứ ca cùng Ngô Đồng, nàng đương nhiên cái gì cũng biết, thậm chí nàng còn biết chuyện Ngô Đồng cự hôn. Tuy rằng Tứ ca ẩn nhẫn, không có nói bất kỳ lý do gì, chỉ xin phụ hoàng chọn Vương phi khác cho hắn, nhưng nàng thông qua Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đã biết, cho nên nàng cảm thấy là sau khi Liễu Ngô Đồng từ chối Tứ ca, khiến cho Tứ ca thương tâm quá độ, bệnh của hắn nặng thêm, khiến hắn mất sớm. Vì thế nàng vô cùng oán hận Liễu Ngô Đồng.

Nhìn cảm xúc Nhã Phi có vẻ như không tốt, Lăng Tuyết Mạn không dám hỏi tiếp.

Ai ngờ Nhã Phi đột nhiên ngột ngẩng đầu, để sát vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, nói nhỏ: "Mạn Mạn, tẩu nhất định phải biểu diễn hay, nhất định phải vượt qua Liễu Ngô Đồng, đè hào quang của nàng ta xuống!"

"Ách, vì sao?" Lăng Tuyết Mạn thật mờ mịt. nguồn TruyenFull.vn

"Dù sao, muội là muốn tẩu xuất sắc, muốn tẩu vượt qua nàng, sắp đến phiên tẩu rồi, chúng ta cùng Hiên nhi đến hậu điện chuẩn bị đi." Nhã Phi hiện ra hận ý, cầm tay Lăng Tuyết Mạn muốn kéo đi.

Nhưng Mạc Ngự Minh đột nhiên lên tiếng, nghe qua là cực kỳ vui mừng, "Nha đầu Ngô Đồng lại đây, đến chỗ trẫm!"

Nhã Phi cả kinh đứng lên, lại ngồi xuống liếc mắt nhìn Liễu Ngô Đồng, khẽ cắn cánh môi.

Gần như ánh mắt mọi người đều tập trung đến trước đài, bao gồm vài vị Vương Gia.

"Nha đầu Ngô Đồng ngày hôm nay vì trẫm biểu diễn tốt như vậy, lòng trẫm rất an ủi a! Nha đầu năm nay chắc mười tám rồi, ha ha, trẫm muốn thưởng ngươi, hôm nay liền tác chủ một mối hôn sự cho ngươi, như thế nào?" Mạc Ngự Minh cười sang sảng hỏi.

Một câu này chấn động mọi người ở đây. Nhưng khiếp sợ qua đi, cũng không có gì đáng kinh ngạc, vì con gái của đại thần được Hoàng Thượng chỉ hôn là chuyện bình thường, bất quá bao nhiêu quan viên luôn ngóng trông thánh thượng chọn một môn lương duyên cho con gái nhà mình!

Liễu Thiếu Bạch mỉm cười, thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Ngô Đồng xuất giá là có thể thoát khỏi bóng ma Tứ Vương gia trong lòng. Liễu Thái Phó kích động đến trước mặt Mạc Ngự Minh quỳ xuống, "Thần tạ chủ long ân!"

Liễu Ngô Đồng lại ngơ ngác đứng nửa ngày mới hỏi: "Không biết Hoàng Thượng chỉ hôn cho Ngô Đồng với ai?"

Nghe vậy, Mạc Ngự Minh mỉm cười nghiêng người, ánh mắt thâm ý hướng một loạt năm con, nhìn qua từng người, dừng lại trên mặt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm!

Mạc Kỳ Lâm chấn động, thân mình run lên, ôm lấy ghế Lê Hoa nhưng lại thẳng tắp ngã về sau, té ngồi xuống mặt đất, ghế cũng ngã quỵ phát ra tiếng "Rầm"!

Điều này khiến văn võ bá quan đều thầm than, Ngũ Vương gia luôn luôn ổn trọng, sao lại đột nhiên kích động, chẳng lẽ là-

Lăng Tuyết Mạn cũng nhìn chăm chú, thì thào: "Ngũ Vương gia cưới lão bà không đến mức hưng phấn như thế đi?"

Mà Sắc mặt Mạc Ngự Minh có chút khó coi, trầm giọng nói: "Lâm nhi, con làm cái gì?"

"Phụ… phụ hoàng!" Mạc Kỳ Lâm được Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Minh ngồi gần đỡ lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, nói chuyện cũng lắp bắp, "Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đột nhiên có chút đau đầu, có thể về cung nghỉ ngơi trước được không??

Mạc Ngự Minh chớp mắt một cái nhìn vào Mạc Kỳ Lâm, mắt sắc bén tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, dùng ánh mắt hàm xúc ý tứ, hỏi Ngũ Vương gia không đồng ý việc chỉ hôn với Ngô Đồng phải không.

Mạc Kỳ Lâm mờ mịt vài giây, sau đó dùng lực gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin. Liễu Ngô Đồng cùng Tứ ca hắn từng có tình cảm, hắn sao có thể nghĩ, huống hồ… huống hồ hắn đang hi vọng-

Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người giật mình nhìn hai cha con nhìn nhau, lung tung suy đoán.

Thật lâu sau, Mạc Ngự Minh rốt cục thu tầm mắt, trên mặt lại là tươi cười, "Ngô Đồng nha đầu, Thái Phó, ngày hôm nay trẫm nổi lên ý định này nhưng trong lòng còn chưa có chọn người thích hợp, đợi trẫm suy nghĩ xong, chọn một mối lương hôn cho nha đầu Ngô Đồng!"

Liễu Thái Phó ngạc nhiên vài giây, vội kéo Liễu Ngô Đồng đang dại ra quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Thần tạ ơn Hoàng Thượng! Hết thảy do Hoàng Thượng định đoạt!"

Mạc Kỳ Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó không tự chủ được, đem ánh mắt hướng về phía Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng nhẹ mỉm cười.