Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra lại thu hồi, ánh mắt thâm thúy rét lạnh, nhìn như tìm tòi nghiên cứu, như đánh giá Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt bình tĩnh vô ba dần dần nổi lên một chút hứng thú, cười, bộ dáng mới vừa rồi còn hùng hổ, hiện tại còn nói muốn thu nợ, chỉ sợ không phải đơn giản muốn bạc đi!

Môi mỏng nhếch một cái, mang theo một tia nghiền ngẫm, mở miệng: "Không thành vấn đề, nói đi, nàng muốn cái gì?"

"Ta muốn-" Lăng Tuyết Mạn nói lời đến bên miệng phút chốc ngừng lại, nhíu mày quét mắt, nữ nhân kia giống như chim nhỏ nép vào người Mạc Kỳ Minh, cười tà ác, nói thần bí vạn phần: "Ta nghĩ muốn cùng Tam Vương gia bàn bạc hình thức trả nợ, không biết Tam Vương gia có dám hay không?"

Nghe vậy những nam nhân khác ngẩn người, ngây ngốc ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.

Tam Vương phi âm thầm cắn răng, vẻ mặt vẫn như cũ, ý cười thật sâu.

Trong mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tăng lên hứng thú, hơi nhíu mày, nói mang theo trêu tức: "Tứ Vương phi là đang kích tướng sao? Bất quá ta làm sao không dám."

"Được, vậy thì mời Tam Vương gia ủy khuất một chút, tạm dừng phu thê ân ái vài giây, chúng ta qua bên kia bàn bạc, như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn nửa giễu cợt nửa nghiêm chỉnh nói.

"Khụ!" Mạc Kỳ Minh bị sặc, hứng thú trong mắt không có, ngược lại trừng mắt Lăng Tuyết Mạn một cái, tiện đà lạnh lùng liếc nhìn Tam Vương phi, thản nhiên nói: "Tố Khanh, nàng lên xe ngựa trước đi."

"Phu quân-" Tam Vương phi tức giận, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn lại thật vô tội hồn nhiên tươi cười. Tam Vương phi trước mặt nhiều người như vậy, không dám phát tác, chỉ có thể siết chặt khăn trong tay, cố cười nói: "Vâng, Tố Khanh cáo lui trước!"

"Tam tẩu đi thong thả!" Ba người Mạc Kỳ Lâm chắp tay.

"Đi thôi!" Mạc Kỳ Minh quăng ra hai chữ, đi thẳng hướng đến đình các không người ven hồ Thúy Trà.

Lăng Tuyết Mạn kích động, hai tay xoa bóp khuôn mặt non mềm của Mạc Ly Hiên, vui vẻ ra mặt, "Con chờ mẫu thân báo thù rửa hận đi! Ha ha."

"Ách, mẫu thân, mặt con đau!" Mạc Ly Hiên đáng thương nhíu mày, mặt nó sợ là sớm hay muộn sẽ hủy ở trong tay mẫu thân đáng yêu này.

Lăng Tuyết Mạn lè lưỡi xin lỗi, nhanh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bị nàng chà đạp, đột nhiên nhớ lại, trừng mắt nhìn bốn nam nhân trợn mắt há hốc mồm, hung ác cảnh cáo nói: "Ai dám tọc mạch với Tam Vương phi, ta không để người đó yên!"

Nói xong nắm tay giơ giơ lên thị uy, sau đó xoay người nhấc váy chạy đi, đuổi theo Mạc Kỳ Minh, khiến Mạc Ly Hiên hô to: "Mẫu thân, ngài đừng chạy, cẩn thận cới chừng ngã xuống!"

"Không có việc gì, tâm tình ta tốt, không ngã được!"

Giọng nói hưng phấn của Lăng Tuyết Mạn truyền trở về, bốn nam nhân vốn đã hóa đá càng thêm dại ra, biến thành pho tượng.

Thật lâu sau, Mạc Kỳ Dục buồn bực lầm bầm một câu: "Ai có bệnh đi méc với Tam tẩu đâu, chúng ta cũng không ăn no rỗi việc!"

Mạc Kỳ Sâm tò mò, hai tay khoanh trước ngực nhìn theo hỏi: "Nàng muốn báo thù như thế nào? Kêu Tam ca đánh Tam tẩu sao?"

"Sẽ không, nha đầu kia tung chiêu khẳng định không đơn giản như vậy!" Mạc Kỳ Diễn khẽ cười lắc đầu.

"Vậy là cái gì? Nha đầu điên cổ quái linh tinh còn có tuyệt chiêu gì nữa? Ta thật là hiếu kỳ!" Mạc Kỳ Lâm cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn theo bóng hình xinh đẹp làm hắn thất thần, ý cười ở khóe môi không ngừng tăng lên.

Trong đình, Mạc Kỳ Minh đưa lưng về phía tầm mắt của mọi người, nghe thấy Lăng Tuyết Mạn chạy tới, khóe miệng hơi cong lên rồi sau đó lại thu hồi, khôi phục lại một bộ dáng nghiêm trang. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ngài đi nhanh quá, hại ta không đuổi kịp!" Lăng Tuyết Mạn xoay người đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh hơi hơi thở dốc.

Mạc Kỳ Minh không nói gì, chờ Lăng Tuyết Mạn nghĩ ngơi hồi phục, thấy nàng hô hấp dần dần đều lại mới mở miệng nói: "Nàng không biết đi sao, chạy làm gì?"

"Ta sợ ngài chờ lâu tức giận thôi!" Lăng Tuyết Mạn oán hận một câu, hồn nhiên không biết nàng màng bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, nhìn ở trong mắt Mạc Kỳ Minh, nghe trong tai Mạc Kỳ Minh, lại làm mặt hắn nóng lên, tim đập nhanh hơn.

Hầu kết vừa động, Mạc Kỳ Minh mất tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, nhẹ thở ra hai chữ: "Sẽ không."

"Hì hì, Tam Vương gia, nói trước không quản ta đặt ra điều kiện gì, ngài cũng phải đáp ứng!" Lăng Tuyết Mạn chỉ một lòng nghĩ đến kế hoạch báo thù của nàng thành công, ánh mắt cười híp lại thành một đường nhỏ.

"Chỉ cần ta có thể làm được, nhưng không thể là giết người phóng hỏa linh tinh" Nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, trực giác của Mạc Kỳ Minh nói cho hắn biết không ổn, liền cảnh báo trước.

"Ây da, đương nhiên không phải. Ngài nghĩ ta như vậy sao!" Lăng Tuyết Mạn nhíu nhíu mày lại, nhìn quanh một lần, xác định không có người nghe lén, liền ngoắc ngoắc tay nhỏ bé, "Tam Vương gia, đưa lỗ tai đến!"

"Sao?" Mạc Kỳ Minh ngẩn người nhìn bộ dáng thần bí của Lăng Tuyết Mạn, có chút khó xử nói: "Nhất định phải nói ở trên lỗ tai sao?"

Nếu sau lưng không có vài ánh mắt kia, hắn nhất định là vui sướng vô cùng mà đưa tai qua, nhưng cũng âm thầm cắn chặt răng, nha đầu kia quả thật là không cố kỵ gì a, nghĩ lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhảy ra một câu: "Nàng cùng nam nhân nào cũng đều như vậy sao?"

"Sao? Cái gì? Có ý tứ gì a? Ta như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc ra, nói xong lại thúc giục: "Ngài nhanh chút đưa lỗ tai qua đi! Ngài cao quá ta với lên không tới ngài!"

Mạc Kỳ Minh hơi cong thân mình, Lăng Tuyết Mạn kích động một phen đè lại bả vai Mạc Kỳ Minh, không hề để ý nam nữ khác biệt, ghé vào trên lỗ tai Mạc Kỳ Minh, cánh môi mềm mại cách lỗ tai của hắn bất quá một tấc, trong hơi thở ấm áp kia mang theo nhàn nhạt thơm ngát bổ nhào vào trên mặt, nhào vào lỗ tai, khơi dậy phản ứng nguyên thủy nhất trên thân thể hắn, trên mặt lạnh lùng lại nóng lên, lại đỏ đến cổ, tay nắm chặt nhưng trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, làm hắn giống như đứa bé trai chưa biết chuyện nam nữ, trong lòng nhảy loạn không thôi.

Mà Lăng Tuyết Mạn căn bản không chú ý tới phản ứng của Mạc Kỳ Minh, môi đỏ mọng tà ác cười, nhẹ thở nói: "Điều kiện của ta chính là bắt đầu từ đêm nay, trong vòng một năm, ngài không được bước vào phòng ngủ của Tam Vương phi, nói cho rõ chính là, hì hì, không cho phép ngài chạm vào thân thể của nàng ta! Một lần cũng không được, để nàng một mình trong phòng một năm!"

Dứt lời Lăng Tuyết Mạn lui một bước, hai tròng mắt rạng rỡ loang loáng, "Như thế nào? Điều kiện này của ta không tốn của ngài một thỏi bạc nào, có đáp ứng không?"

Mạc Kỳ Minh ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi tiêu hóa xong điều kiện của nàng, khuôn mặt tuấn tú khó coi không nói ra được, trong chốc lát xanh, trong chốc lát lại đỏ, xấu hổ cắn răng nói nhỏ: "Nha đầu Tuyết Mạn, nàng vẫn là một cô nương, làm sao có thể nói ra những lời này? Nàng không xấu hổ sao?"

"Ách-" Lăng Tuyết Mạn cũng lúng túng, chỗ nào của nàng còn là cô nương a.