"Phu quân, thần thiếp đỡ ngài lên xe ngựa."

Nhị Vương phi tươi cười xán lạn, nhanh đi về phía trước hai bước, nâng cánh tay Mạc Kỳ Diễn, dư quang đôi mắt dẫn theo một chút đắc ý ném về phía Lăng Tuyết Mạn, lóe lên châm biếm rất nhanh, làm người ta không cách nào phát hiện.

Nếu không phải Lăng Tuyết Mạn đã lĩnh giáo qua, lúc này còn có thể nghĩ bản thân mình bị hoa mắt, bởi vì nhìn lại Nhị Vương phi đã là tràn đầy ý cười, một đôi bàn tay mềm non thong dong nâng ở trên người Mạc Kỳ Diễn, lung lay mắt Lăng Tuyết Mạn.

Lời nói của Mạc Kỳ Diễn trong rừng đào ngày đó lại vang lên ở bên tai "Sẽ không, ta sẽ không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi." Tâm đột nhiên nghẹn. Hắn là chồng của người khác, làm sao vì nàng mà thay đổi? Là nàng ngày đó quá đa tình! Thân mình lung lay một cái, Mạc Ly Hiên khẩn trương đỡ lấy, "Mẫu thân, ngài làm sao vậy?"

Cơ hồ là lập tức, Mạc Kỳ Diễn vung tay phất một cái, ném tay Nhị Vương phi ra, quay thân, vô cùng lo lắng hỏi: "Tứ Vương phi, nàng ra sao? Bị choáng váng sao?"

Mạc Kỳ Minh mặc dù mặt lạnh, cũng không dấu vết xoay người, không nói một lời, chính là nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, mười ngón ở trong lúc lơ đãng chậm rãi siết chặt.

"Không có chuyện gì, thật không có gì. Chính là đột nhiên thấy mệt một chút." Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, nhỏ giọng giải thích, trong hốc mắt cũng là nước mắt. Giờ này khắc này nhìn bọn họ đều có đôi có cặp, trong lòng chua xót vô cùng. Nàng cỡ nào hi vọng giờ phút này Tình nhân có thể xuất hiện trước mắt nàng, để nàng cũng có thể kéo tay áo hắn, kiêu ngạo nói cho người khác biết nàng cũng có nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân trong lòng nàng yêu. Nhưng đây là không thể nào, bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong âm thầm, không thể công khai trước mặt bàn dân thiên hạ.

"A, làm thế nào bị bệnh rồi, muốn truyền thái y hay không?" Tam Vương phi ngoài cười nhưng trong không cười, lời nói rành mạch nhẹ nhàng.

Tâm run lên một cái, Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu, cũng không còn lời nào để nói.

"Tố Khanh, lên xe đi!" Mạc Kỳ Minh âm trầm khuôn mặt, tiếng nói băng hàn thấu xương.

"Phu quân, thần thiếp quan tâm Tứ Vương phi, điều này cũng sai sao?" Tam Vương phi bị kinh hãi một chút, sau đó dựa theo thân phận nhà ngoại của bản thân mình, không phục nói.

"Câm miệng!" Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh lẽo như lưỡi đao bắn xuyên qua, tiếng nói càng thêm trầm xuống, nói với quản gia: "Trần Phát, hầu Vương phi hồi phủ!"

Quản gia Trần Phát chờ ở bên cạnh xe ngựa Tam Vương phủ lập tức nơm nớp lo sợ đi đến, khom người nói: "Vương phi, nô tài đưa ngài về Vương phủ!"

"Phu quân!" Tam Vương phi cắn môi, ánh mắt đỏ bừng nhìn Mạc Kỳ Minh lạnh lùng, thấy hoàn toàn không có cơ hội nên đành nắm chặt khăn tay, quỳ xuống, "Thần thiếp cáo lui!" Rồi sau đó để quản gia đỡ lên xe ngựa, chạy ra cửa cung.

Nhị Vương phi ban nãy bị Mạc Kỳ Diễn hất tay ra, nhìn Tam Vương phi trước mặt mọi người bị mất mặt, có chút không dám càn rỡ, sợ mình sẽ có kết cục như vậy, nhưng lại e ngại nam nhân của mình bị hồ ly tinh kia mê hoặc tâm trí, liền lớn gan, ôn nhu nói: "Phu quân, nếu Tứ Vương phi không có gì đáng ngại, lại có Hiên nhi chăm sóc, chúng ta đi thôi"

Mạc Kỳ Diễn quay đầu lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhị Vương phi một cái, kêu lên: "Quản gia, đưa Vương phi về phủ trước, bổn vương đưa tiểu Vương gia về Tứ Vương phủ, một lúc nữa sẽ trở về."

"Vâng, Vương gia!" Quản gia của Nhị Vương phủ tiến lên, cung kính trả lời Mạc Kỳ Diễn, sau đó nói: "Vương phi, mời lên xe ngựa."

Nhị Vương phi không chút nào che dấu ánh mắt ghen tị, bắn về phía Lăng Tuyết Mạn vẫn cúi đầu, trong lòng phẫn hận đòi mạng nhưng cũng không dám tranh luận. Nàng hiểu rất rõ phu quân mình nhìn như ôn hòa, cũng là nói một là một, hai là hai, một khi chuyện đã quyết định thì rất khó thay đổi, không cam lòng về nhưng vẫn còn quy củ hành lễ cáo lui, lên xe ngựa rời đi. nguồn TruyenFull.vn

Nâng tay áo lên lung tung lau nước mắt, Lăng Tuyết Mạn khẽ nâng mắt, đạm mạc nói: "Nhị Vương gia, Tam Vương gia, cám ơn các ngài quan tâm, ta cùng Hiên nhi trở về được rồi, các ngài cũng đi thôi"

"Tuyết Mạn!"

Mạc Kỳ Diễn dưới tình thế cấp bách buột miệng kêu một tiếng, đột nhiên nhớ lại Mạc Kỳ Minh còn ở đây, lập tức sửa lại miệng, "Tứ Vương phi, nàng gần đây liên tiếp gặp chuyện không may, vẫn là ta đưa nàng cùng Hiên nhi trở về cho an toàn một chút."

Mạc Kỳ Minh mím môi mỏng thành một đường thẳng, biểu tình thanh lãnh im lặng không nói gì.

Lăng Tuyết Mạn lại hạ tầm mắt, lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần, quản gia chúng ta đã phái thủ vệ Hương Đàn Cư đến bảo vệ ta, ta không sao."

"Nếu như thế, Nhị ca, chúng ta cưỡi ngựa trở về đi" Mạc Kỳ Minh mở miệng, tiếng nói mát lạnh,

Mạc Kỳ Diễn nhíu mày, phức tạp vạn phần nhìn Lăng Tuyết Mạn mấy lần, mới quay đầu nhìn Mạc Kỳ Minh, khẽ cười, nói: "Được, Tam đệ"

Mạc Ly Hiên đỡ Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa. Lăng Tuyết Mạn mang tâm sự nặng nề tựa vào xe, Mạc Ly Hiên ló ra, vẫy tay chào tạm biệt, "Phụ Vương, Tam Hoàng thúc, tái kiến!"

"Ừ, đi đường cẩn thận." Mạc Kỳ Diễn dặn dò.

Xe ngựa đi một đường ra hoàng cung, dọc theo ngã tư đường yên tĩnh trống trải, đi chậm rãi, chỉ nghe thấy trong gió đêm, tiếng bánh xe nghiền trên đất khi phát ra thanh lộc cộc, còn lại chỉ có lặng im.

Mạc Ly Hiên ngồi đối diện, nhìn Lăng Tuyết Mạn thất hồn lạc phách, nhẹ cau mày, thật lâu sau dời thân mình ngồi ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, cầm tay nàng khẽ hỏi: "Mẫu thân không vui sao?"

"Hiên nhi, ta không sao." Lăng Tuyết Mạn cúi đầu trả lời.

"Mẫu thân con biết ngài không vui, phụ Vương, Tam Hoàng thúc cũng biết, là bởi Tam thẩm cùng đại nương phải không?" Mạc Ly Hiên cau mày hỏi.

Lăng Tuyết Mạn khẽ nhấp môi nặn ra một chút cười, tay nắm bả vai Mạc Ly Hiên, hít mũi một cái, ôn nhu nói: "Hiên nhi, mẫu thân có con, không sợ có người cười nhạo, về sau cái gì cũng không sợ, các nàng có phu quân địa vị cao quý, ta có con ưu tú, ta không thua kém bọn họ, ta có một đứa con tốt nhất trên đời!"

"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên khẽ tựa vào trên thân thể thơm mềm của Lăng Tuyết Mạn, mặt ửng đỏ, nghe lời của nàng, trong lòng nóng lên, "Mẫu thân, Hiên nhi sẽ không để cho người khác khi dễ ngài. Nếu ai lại cười nhạo ngài, ngài nói cho con, con giúp ngài ra mặt."

"Hiên nhi, mẫu thân không muốn làm cho con đối mặt với nhiều kẻ địch. Ta không sợ bọn họ, ai dám cười ta, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại. Nhưng mà tiền đồ của con quan trọng hơn, Hoàng Thượng bây giờ đối với con càng sủng ái, con phải quý trọng, tước vị thân vương có được không dễ, ngàn lần không được vì chuyện nhỏ của mẫu thân mà ảnh hưởng tới con, biết không?"

"Mẫu thân, con…"

"Hiên nhi đừng nói nữa, ta mệt mỏi muốn ngủ một chút."

"Mẫu thân, vậy ngài tựa vào trên thân con ngủ đi."

"Ừm."

Hai thân ảnh luôn luôn âm thầm đi theo.

Thẳng đến khi trở về Tứ Vương phủ, tận mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn đi trở về Cúc Thủy Viên, Mạc Kỳ Hàn mới đi vào Hương Đàn Cư.