Anh họ đi rồi, sắc mặt Tiểu vương gia lập tức liền lạnh đi, bắt đầu tự mình mặc quần áo đứng dậy.

Miên Miên nhìn sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo của Tiểu vương gia, y nhìn ra được Tiểu vương gia là đang nổi giận, cũng không biết cơn giận này từ đâu đến. Y định đi túm lấy tay áo Tiểu vương gia dò hỏi, thế nhưng Tiểu vương gia đã sớm cách xa giường.

"Phu quân." Miên Miên dịu dàng nói.

"Hừ." Tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời.

"Phu quân..." Thấy Tiểu vương gia không để ý tới y, âm cuối trong câu này của Miên Miên đã ân ẩn nức nở, "Có phải là ta đã làm sai chuyện gì nên ngươi mới không để ý ta không?"

Tiểu vương gia vốn là người không khống chế được tính nóng của mình, từ trước đến giờ hắn đều là có cơn giận thì xả ra luôn, tuyệt không bao giờ giấu trong lòng rồi hậm hực, lần này cũng giống như vậy. Hắn vốn không muốn nổi nóng với con thỏ tinh ngu ngốc này, ai biết được con thỏ tinh này lại cứ ép hỏi lần nữa!

"Ngươi này!" Tiểu vương gia đột nhiên xoay người lại, mới nói được phân nửa đã ngừng chiến. Giọng điệu của Tiểu vương gia không hề ổn, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, hắn không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi lại khóc gì nữa?!"

Vành mắt Miên Miên đỏ hoe, một tầng nước mắt rất cạn tụ lại ở đáy mắt, trông thực sự là đặc biệt khiến người ta thương yêu. Đấy, lần này lại coi như mình bắt nạt y.

Thỏ tinh đáng ghét, chỉ quen giả vờ đáng thương! Tiểu vương gia oán hận nghĩ.

Mặc dù biết con thỏ tinh chết tiệt này là đang giả vờ đáng thương, thế nhưng Tiểu vương gia cố tình lại rất thích kiểu này, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ này, hắn chẳng thể nổi giận nổi nữa, cũng không nói ra được câu nặng lời nào.

Tiểu vương gia sắp xếp lại từ ngữ, nỗ lực ôn hòa nhã nhặn nói với Bạch Thỏ Tinh: "Ngươi nói bậy bạ gì trước mặt Mạnh Kỳ Ngọc đó?! Ai là phu quân của ngươi? Giờ ngươi nói bậy trước mặt hắn ta như vậy, hắn ta có thể thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng huynh của ta, vậy chẳng phải là ta...!"

Tiểu vương gia càng nói càng tức, cơn giận lập tức bùng lên từ đáy lòng, giờ hắn tức tới nỗi đến chân răng cũng ngứa ngáy, chỉ hận không thể sai người chụp bao lên đầu Mạnh Kỳ Ngọc đánh một trận hả giận.

"Nhưng ta nói đâu có sai, " Miên Miên nức nở hai tiếng, giọng càng thấp càng nhẹ nhàng, "Ngày hôm qua đúng là ngươi nhìn thân thể ta, còn sờ soạng ta..."

"Rồi rồi rồi ngậm miệng đi! Đừng nói nữa!"

Tiểu vương gia ngắt lời Miên Miên, hôm qua đúng là hắn nhìn thân thể Bạch Thỏ Tinh, thế nhưng đó là tự y cởi quần áo, hơn nữa sờ cũng là Bạch Thỏ Tinh cầm lấy tay hắn ép đặt lên, chuyện này liên quan gì đến hắn!

Tiểu vương gia tự giải thích xong xuôi xong mới nhận ra nóng, trong phòng nóng quá, nóng tới mức mặt hắn cũng nóng, miệng cũng khô. Hắn liếc mắt nhìn về phía Bạch Thỏ Tinh, phát hiện Bạch Thỏ Tinh đang nằm dựa nghiêng trên giường, chăn trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn như tuyết, một sợi tóc nhẹ nhàng vắt qua vành tai xõa xuống vai, làm nổi bật lên hai màu đen trắng tách bạch.

Quả thật là yêu tinh, Tiểu vương gia nghĩ. Hắn giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng, sau đó xoay người mở mắt ra chỗ khác, nói cứng ngắc với Bạch Thỏ Tinh: "Ngươi cũng mau dậy đi."

"Ừm." Miên Miên đáp một tiếng, sau đó Tiểu vương gia vừa ngước mắt, đã phát hiện tiểu yêu tinh mới vừa rồi còn nằm ở trên giường trong chốc lát đã y quan chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt mình.

Tiểu vương gia bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng lùi về sau, vừa ngẩng mặt đã suýt ngã xuống đất.

Sau đó thắt lưng hắn bị một người kéo lại, Tiểu vương gia đã bị Bạch Thỏ Tinh vững vàng ôm trong lồng ngực. Tiểu vương gia giờ mới phát hiện Bạch Thỏ Tinh hình như còn cao hơn cả hắn. Hắn nhìn kỹ, Bạch Thỏ Tinh lại còn thật sự cao hơn hắn non nửa cái đầu, tối hôm qua sao hắn lại không phát hiện ra?!

Tiểu vương gia trong nháy mắt đã mất hứng, hắn đẩy Bạch Thỏ Tinh ra, đi ra ngoài. Bạch Thỏ Tinh trong chốc lát không để ý bị đẩy cho lảo đảo, sau đó miệng méo xệch, tủi tủi hổ hổ đi theo sau Tiểu vương gia cùng ra khỏi cửa phòng.

Người hầu dưới tầng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mọi người cũng không biểu hiện ra kinh ngạc tới nhường nào với mỹ nhân cùng xuống lầu sau lưng Tiểu vương gia, chắc là Mạnh Kỳ Ngọc đã rêu rao chuyện vừa rồi cho tất cả mọi người biết.

Tên hầu hôm qua bắt thỏ cho Tiểu vương gia tiến tới, hầu hạ Tiểu vương gia dùng bữa. Bạch Thỏ Tinh không biết nên ngồi thế nào, chỉ có thể cùng tên hầu chia nhau đứng ở hai bên Tiểu vương gia.

Tên hầu hung hăng liếc mắt lên người Miên Miên, không chỉ là tên hầu, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều tụ lại trên người Miên Miên.

Mới vừa rồi, Quận vương gia đi ra ngoài nói rằng trong phòng Tiểu vương gia có giấu mỹ nhân, bọn họ vẫn không hề tin, chỉ cho rằng Quận vương đang chọc cười, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, mỹ nhân này thật là đẹp, mắt long lanh nước rực rỡ xán lạn, ánh mắt y liếc đến người nào xương cốt người đó liền lập tức mềm nhũn đi.

Miên Miên đứng ở đó, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, môi dưới y đã bị y cắn cho trắng bệch.

Tiểu vương gia cảm thấy không đúng lắm, hắn liếc mắt nhìn, phát hiện Bạch Thỏ Tinh vậy mà lại đang đứng bên cạnh mình, một mặt oan ức.

"Đứng làm gì, ngồi đi." Tiểu vương gia hất cằm.

"A? Vâng." Miên Miên đáp một tiếng, sau đó liền muốn ngồi lên đùi Tiểu vương gia.

"Ngươi thực sự là!" Tiểu vương gia hiện giờ vô cùng hoài nghi rằng có phải yêu tinh đều không có não không, hay là con thỏ chết tiệt này cố ý, hắn không kiềm chế được phiền não trong giọng mình, "Ngươi đi sang đối diện ngồi!"

Lại nữa, mắt con thỏ chết tiệt này lại muốn khóc! Thực sự là phiền chết được rồi, không phải là nói hơi nặng với y thôi à?! Sao lại yếu ớt vậy chứ!

Tiểu vương gia suy nghĩ, miễn cưỡng hạ giọng mềm mỏng, nói với Miên Miên: "Ngươi ngồi đối diện ta đi."

Thế nhưng Bạch Thỏ Tinh lại không biết điều, y cúi đầu nói: "Ta muốn ở gần ngươi một chút."

"Được thôi được thôi, " Tiểu vương gia lại bắt đầu không nhịn được, hắn nghiêng đầu dặn dò tên hầu, "Mang một cái ghế tới bên cạnh ta."

Miên Miên được toại nguyện ngồi xuống một nơi rất gần Tiểu vương gia.

Tiểu vương gia một mình ăn cơm ngon lành, vừa nghiêng đầu đã thấy Bạch Thỏ Tinh vẫn chỉ là lặng yên ngồi, chưa hề động đũa chút nào, không khỏi cau mày.

"Lấy hai củ cà rốt tới." Tiểu vương gia đột nhiên nói.

Hắn vừa dặn dò, hạ nhân lập tức đưa tới hai củ cà rốt, Tiểu vương gia đặt cà rốt trước mặt Bạch Thỏ Tinh, hất cằm với y, nói: "Ăn đi."

"Ta..." Miên Miên muốn nói mà lại thôi.

"Làm sao, ăn đi chứ." Tiểu vương gia thúc giục.

"Ta không thích ăn cà rốt." Miên Miên nhỏ giọng nói.

"Thỏ không ăn cà rốt?" Tiểu vương gia rõ ràng là không tin, "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"

Bạch Thỏ Tinh chỉ chỉ... cải thảo trong bát Tiểu vương gia: "Ta thích ăn lá rau."

"Ừ." Tiểu vương gia hiểu rõ, gật đầu, rồi dặn dò người đi nhà bếp lấy một bắp cải thảo sống tới cho Bạch Thỏ Tinh gặm.

Tên hầu cảm thấy kỳ quái, sao Tiểu vương gia lại có thể hà khắc như vậy, đến rau cũng không nhường cho mỹ nhân một miếng, mà lại cho y ăn đồ sống?

Tiểu vương gia vui vẻ ăn đồ ăn sáng, còn Miên Miên thì lại một mặt oán niệm chậm rãi xé lá cải thảo ăn.

Chưa được bao lâu, lại có một đĩa thức ăn được đưa lên, nói là Quận vương cố ý cho nhà bếp làm thêm một món ăn đặc sản địa phương —— thỏ tê cay!

Hương vị mê người, ngửi thôi mà Tiểu vương gia đã thèm nhỏ dãi, thế nhưng Miên Miên lại biến sắc, đột nhiên chui vào lồng ngực Tiểu vương gia.

Tiểu vương gia bị chui kín ngực, sau đó hắn liền nghe thấy giọng nói sợ hãi lẫn trong tiếng nức nở của Bạch Thỏ Tinh truyền đến.

"Thỏ?"

"Sao lại có thể ăn thỏ thỏ!"