S thông báo nhầm, phải là chap sau mới bất ngờ.

" Hứa Thanh, mau tỉnh lại đi."

m thanh trầm ấm phảng phất bên tai Hứa Thanh, như thực như ảo. Hứa Thanh cố gắng mở mắt. Là Thiên Hạo. Anh đỡ cô ngồi dậy.

" Có muốn uống nước không. Đói bụng chứ, muốn ăn gì không."

Hứa Thanh chậm rãi lắc đầu, gương mặt vô hồn, ánh nhìn vô định. Hắn hiểu chứ, là nàng đã chịu bao ủy khuất khi bị bắt lại, đã vậy Hàn Tuấn Phong còn bình thản đem Bảo Bối của nàng đi hầm làm thức ăn cho nàng. Đừng nói là Bảo Bối, ngay cả là một con mèo, một con cún bình thường hắn cũng không thể…

Thiên Hạo biết nhưng anh không thể hiểu thấu cái cảm giác mà Hứa Thanh phải trải qua. Năm cha mẹ nàng mất, cú sốc ấy đã khiến nàng tưởng như chết lại. Cũng vì biết nàng yêu mèo, anh nàng đã đặc biệt gửi một con mèo đến làm bạn với nàng. Hứa Thanh nhờ mèo con mà ngày hồi phục lại sức sống. Thế rồi con mèo ấy bị lạc mất, từ khi đó nàng tự nhủ sẽ đã lập ra hội từ thiện cứu giúp mèo và nhiều động vật khác…

Bảo Bối đến với nàng khiến nàng cảm giác chú mèo năm nào đã quay lại bên mình. Vậy mà hắn đam nhiên làm thịt Bảo Bối đem đến cho nàng ăn… Cú sốc ấy với Hứa Thanh thật quá lớn, hắn đã gợi lại toàn bộ nỗi đau khi mất cha mẹ của nàng, khiến cho nàng cảm giác chính tay nàng đã giết chết sinh linh bé nhỏ ấy.

Thiên Hạo như cảm thấy nỗi đau đang bị kìm nén lại của nàng, đến gần bên ôm nàng vào lòng: " Hứa Thanh, khóc cũng được, oán cũng được, nổi điên cũng được, đừng kìm nén như thế này". Nguồn: http://truyenfull.vn



" Đau… ta thật sự đau…. Đau… đến muốn chết đi được." Hứa Thanh cứ như vậy trong lòng hắn mà run rẩy, nước mắt ướt đẫm cả chiếc áo của anh, hai tay nắm vào vai Thiên Hạo chặt đến không tưởng. Là chính anh không cho mình mệt mỏi, làm chỗ dựa cho Hứa Thanh.

Không chỉ hai người bọn họ đau khổ, cách đó một cánh cửa, Hàn Tuấn Phong hận bản thân không thể dùng dao kiếm cắt bỏ sự đau đớn trong lòng.

" Hứa Thanh, ngươi đã ngất rất lâu rồi, ăn một chút gì nhé. Ta sẽ làm cho ngươi chút cháo."

Hứa Thanh không lên tiếng, Thiên Hạo cũng vẫn bước đi, nàng đã lâu như vậy không ăn uông rồi. Hứa Thanh giờ mới để ý, đây không phải là sài phòng của nàng, là Viễn Thiên cư, nơi để cho khách quý lưu lại. Giờ cũng xẩm tối, nàng ngất lâu như vậy sao. Hứa Thanh uể oải bước ra gần cửa, màn đêm quá đáng sợ rồi, nàng cố gắng từng bước tiến về nhà bếp. Thiên Hạo đang lúng túng nấu cháo cho nàng, nhìn dáng bộ thật đáng yêu, nhưng là nàng cười không nổi.

" Cô sao lại xuống đây."

" Để ta nấu cho, tuy ta không đảm đang nhưng mì gói và cháo thì ta nấu được."

" Không cần, ta nấu được mà."

" Ta sẽ làm. Nếu không có việc gì làm, càng ngồi không ta càng thấy đau đớn."

Hứa Thanh nói rồi lẳng lặng tiến về phía bếp, Thiên Hạo cũng không ngăn cản cô nữa, anh cố nói chuyện cho đỡ trống trải.

" Cô biết không, nói chuyện với cô thực thoải mái. Tôi không cẩn phải xưng bổn vương hay gọi cô là cô nương, tiểu thư gì gì đó."

" Tôi đoán là cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái. Trong thân xác hiện đại, anh có đẹp trai như thế này không?"

" Ôi, thật làm cho tôi xấu hổ rồi. Cái đó còn tùy quan niệm của cô về cái đẹp. Cô thích mỹ nam cổ trang hơn hay thích phong cách đàn ông đích thực."

Thiên Hạo vừa nói, hết làm dáng đào hoa công tử, khi thì lại bắt chiếc hình ảnh của một quảng cáo nào đó.

Hứa Thanh cố gắng chuyện trò, nàng chỉ là đang cố gắng tự làm chai đi nỗi đau đớn này.



Cháo chin, Hứa Thanh bắc ra an luôn tại phòng bếp. Nhưng hễ ăn bao nhiêu thì cô lại nôn ra bấy nhiêu, cố gắng nuốt thế nào cũng không được.

Vĩ nghĩ chỉ là nhất thời không hợp khẩu vị, Thiên Hạo cũng chỉ vỗ về cho nàng ăn thêm. Nhưng là đến ngày hôm sau, Hứa Thanh vẫn không ăn uống được gì.

Thiên Hạo lo lắng, cho người đi mời thái y, kết quả chỉ thu được một câu " Cô nương đây là do tâm bệnh. Chắc chắn là phải chịu một tổn thương rất lớn. Từ tâm lý mà ảnh hưởng đến việc ăn uống. Chỉ có cách chữa cho tâm bệnh khỏi thì mới ăn uống lại được như xưa." Thiên Hạo gặng hỏi xem có cách nào miễn cưỡng cho nàng ăn được không, thái y nhìn lại Hứa Thanh, thất vọng lắc đầu.

Hứa Thanh trong tâm cũng chẳng màng đến chuyện ăn uống, nàng nhìn đâu cũng thấy hình ảnh Bảo Bối bị giết đem ra làm thức ăn. Cô lặng lẽ về sài phòng thay lại y phục như trước. Thiên Hạo ngoài đau đớn ra cũng không thể giúp gì được.

Hứa Thanh về sài phòng, hai tay ôm lấy đầu gối thu chặt mình lại, ép cho nỗi đau khỏi trào ra. Nàng chìm vào giấc ngủ… Ác mộng, đó là ác mộng kinh hãi nhất, ám ảnh nhất trong đời nàng. Không chỉ Bảo Bối ở đó mà còn là cha mẹ nàng.



Lãnh Hàn Lâu.

Hàn Tuấn Phong đang đứng đọc sách, không đề phòng bị một đấm giáng vào mặt.

".Hàn Tuấn Phong, ngươi không còn là con người nữa rồi. Hành hạ nàng tàn nhẫn đến vậy sao."

" Bổn vương chính là muốn xem nàng có thể đau lòng đến mức nào. Nàng đã chà đạp lên tôn nghiêm của bổn vương, ta bắt nàng phải trả lại gấp mười."

"Ngươi là đồ súc sinh máu lạnh." Thiên Hạo giận dữ, bước ra, không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ là một giây.

Đau đơn ư, là ta muốn nàng đau đớn, vậy mà sao trái tim hắn cũng như bị bóp nghẹn lại, tưởng chừng như không thể tiếp tục nhịp đập của sự sống. Vũ Hứa Thanh, ngươi hận ta, bổn vương không cho phép…..