Dải đồi núi Quan Trung vào mùa đông, giá lạnh mà dài dằng dặc, liên tục bốn năm khô hạn làm từng mảng đất lớn nứt nẻ bong ra phơi ra dưới mặt trời, gió thổi qua một cái là bụi đất bốc lên, bầu trời liền biến thành mù mịt.

Tất cả biến thành thế giới đất vàng, con người co quắp tìm sự sống trong bụi đất, có một ít người chết, chẳng bao lâu bị đất vàng bao phủ.

Tần Lĩnh cao lớn xưa nay là tấm lá chắn phân chia nam bắc, từng dãy núi cao, từng ngọn núi cao, làm đất vàng bị chặt lại, nam bắc chia đôi ngả.

Huyện Lam Điền nằm dưới Tần Lĩnh, nơi này giá lạnh giống cao nguyên đất vàng, vì Tần Lĩnh như vòng tay bảo vệ ôm lấy che chắn, thêm vào ở đầu nguồn con sông nên không bị hạn, mặc dù đa phần là đất đồi, nhưng vào cái thời đại này đã là vùng thóc cá hiếm có rồi.

Sương khói mỏng manh quấn quanh sườn núi, trôi nổi theo gió sớm khiến Ngọc Sơn tuyết trắng phau phau khi ẩn khi hiện, muôn phần thần bí.

Trong thôn trang dưới núi, thi thoảng truyền tới vài tiếng gà gáy, tiếng gáy chẳng xuyên qua nổi màn sương, bị giữ chặt dưới núi, cuối cùng biến thành tiếng tiếng kêu lào khào tựa bị bóp cổ.

Khác với Ngọc Sơn tuyết trắng, tùng xanh bách biếc, ở bên cạnh nó có ngọn núi thấp còn trọc lóc.

Ngọn núi này vốn giống bao ngọn núi khác mọc đầy cây cối, chỉ vì cả cái tộc Vân thị liên miên chặt củi ở đây cả nghìn năm mới khiến nó thành núi trọc xấu xí này.


Gọi thế thôi chứ thực ra thì trên ngọn núi này cỏ phủ kín, chỉ là so với Ngọc Sơn xanh mươn mướt thì chẳng đáng kể gì.

Một chấm đen nho nhỏ, tròn tròn xuất hiện dưới ngọn núi trọc, trước tiên là ngước mắt nhìn Ngọc Sơn cao lớn, sau đó kiên định leo núi trọc.

Ánh mặt trời sáng dần, khuôn mặt của Vân Chiêu cũng ngày rõ ràng, đó là đứa bé năm sáu tuổi trắng hồng cái đầu tròn xoe, cái mặt cũng tròn xoe hết sức đáng yêu, đôi mắt to tròn linh động, tròng mắt đen tới tựa hút được cả ánh sáng khiến người ta khó thu ánh mắt lại, nếu không phải mặt mũi lấm lem thì không khác gì con búp bê sứ tinh xảo ai nhìn cũng muốn ôm lấy thơm lên cái má bầu bĩnh, còn bây giờ quả thật lại khiến cho người ta không thể cười lên ha hả.

Thân thể quá nhỏ, cho nên Vân Chiêu phải dùng cả tay lẫn chân mới khắc phục được mặt đất trơn trượt ẩm ướt, nỗ lực đưa thân thể l ên đỉnh núi.

Trang bị trên người y rất không thích hợp leo núi, bất kể là cái áo bông quấn chặt Vân Chiêu như con tằm, quần bông dầy cui vướng víu, giày bông đơn giản, hay là mũ đầu hổ màu đỏ tổ truyền đều thành cản trở chuyện leo núi của y.

Có điều y vẫn leo núi.

Chỉ là tảng đá xanh bình thường hay ngồi đã có khách.

Vân Chiêu vẫn gian nan bò tới bên tảng đá, vì thế liền có một vị khách chủ động nhường chỗ cho y.

Đàng hoàng ngồi xuống, Vân Chiêu thở ra một hơi thật dài, người quá nhỏ, dung lượng phổi không đủ, nên không có hiệu quả khi thở ra, chẳng tạo thành được làn hơi trắng.

Tảng đá là nơi ánh mặt trời sung túc nhất, lúc này mặt trời vẫn còn ở phía sau Ngọc Sơn, Vân Chiêu ngửa mặt cho nắng sớm chiếu lên khuôn mặt hồng hào, nói với vị khách bên cạnh: “ Mày biết tao là ai không?”Vị khách chẳng phản ứng, một vị khách nhỏ lấy đầu cọ mạnh vào người y, Vân Chiêu ăn mặc cồng kềnh ngã chỏng gọng xuống đất.

Mặt đất còn ít tàn tuyết, Vân Chiêu chẳng đau, phủi tuyết dính trên mông, bò lại tảng đá.

Khách không thích nghe y nói chuyện, y liền ngậm mồm lại, vào cái ngày mà mùa đông sắp qua đi này, tắm nắng quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì.

Vị khách nhỏ còn dễ ăn nói, vị khách lớn thì khó chơi, bất kể là lớp lông cứng như khải giáp, hay là hai cánh răng nanh lòi ra ngoài miệng, cùng với mười mấy vết thương để lại do đánh nhau với báo, đều chứng minh nó mới là chủ của tảng đá này, Vân Chiêu chỉ là vị khách không đáng kể thôi.

Một con lợn rừng lưng vằn vừa ở dưới bụng mẹ chui ra, bụng nó tròn căng, khóe miệng còn dính ít sữa, chẳng chút khách khí lấy cái mõm dài húc Vân Chiêu, rộng rãi mời y cùng nó đi bú sữa.

Vân Chiêu cám ơn ý tốt của người ta, có qua có lại lấy từ trong lòng ra miếng bánh kê đưa cho con lợn rừng nhỏ.

Con lợn rừng lớn đứng ngay dậy, đưa mũi hít hít cái bánh kê trên tay Vân Chiêu, có vẻ là không phát hiện ra có gì khác thường nên mới đủng đỉnh nằm xuống, tiếp tục cho con lợn rựng nhỏ ăn chưa no bú tiếp.

Vân Chiêu bẻ từng chút bánh kê đút cho lợn rừng nhỏ ăn, nó ăn rất tích cực, thi thoảng chĩa cái mõm ươn ướt về phía y, ụt ịt vài cái.

“ Mày hỏi tao là ai ấy à, kỳ thực tao cũng chẳng biết mình là ai, ù ù cạc cạc thế nào thành con trai người ta.

Tao cứ cảm thấy cái thế giới này không được bình thường, hay là tao không bình thường nhỉ? Thế nào cũng có một bên xảy ra sai lầm lớn.

”“ Tiểu Lục, mày nói xem rốt cuộc là tao sai, hay là thế giới này sai?”Hơn nửa năm qua Vân Chiêu luôn phải đóng giả kẻ ngốc, không dám nói chuyện, sợ nói sai một câu thôi bị người ta coi là yêu quái dìm chết.

Nhưng mà không nói lại không được, cái danh thằng con ngốc của nhà địa chủ đã truyền đi rồi, nếu còn tiếp tục giả ngốc, mẹ y sợ là sẽ bị ngốc trước.

Một quả phụ nuội một đứa con trai ngốc bẩm sinh, muốn sống tiếp chỉ còn lại con đường hung hãn mà thôi.

“ Bà ấy không phải là người mẹ thực sự hung hãn như bọn mày, bọn mày dù không có cha, mẹ bọn mày vẫn chăm sóc tốt cho chúng mày rất tốt.

Nữ nhân ấy không được, sự hung hãn của bà ấy là đóng kịch mà ra, chỉ có nửa đêm canh ba ôm tao khóc, tao mới thấy được bàng hoàng đau khổ trong lòng bà ấy.

”“ Chắc là mày không biết đâu, tao là hi vọng duy nhất của quả phụ ấy đấy, mấy năm qua bà ấy khổ lắm, luôn có người muốn đưa con trai họ tới cho bà ấy làm thừa tự, danh nghĩa là chăm sóc thằng con ngốc là tao, mày nói đi, tao có nên trở nên thông minh hơn không?”Lợn rừng nhỏ có vẻ chẳng rẳng nghe Vân Chiêu lải nhải, vừa mới ăn hết cái bánh kê, mùi vị lương thực làm nó thèm thuồng, cho nên lúc này nó đang liếm tay Vân Chiêu.


Mặt trời lên cao dần, tảng đá trở nên ấm áp, càng có thêm nhiều lợn rừng con ăn no rời bấu sữa mẹ, bắt đầu đứng bên tảng đá tắm nắng, còn con lợn rừng lớn thì hình như ngủ một rồi.

Lợn rừng con rất ngoan, cũng rất ưa nhìn, con nào con nấy ngồi xổm bên cạnh Vân Chiêu, cùng nhìn vầng mặt trời đỏ đang lên nguy ngẫm về ý nghĩa của sinh mệnh.

Mặt trời nhô lên từ lưng Ngọc Sơn, lười nhác treo ở đó, yếu a yếu ớt, giữa sơn cốc vốn có chút sương lạnh lờ mờ, thấy mặt trời lên cũng dần tan đi.

Thế giới một khi trở nên sáng sủa, cái gì cũng bị chiếu sáng trưng, tâm tư u ám bị nắng đung chín, thế giới liền biền thành vô vị.

Núi bên kia vẫn là núi, chỉ có một chỗ hổng thông về phương xa, rẽ quanh rẽ co cũng bị núi đồi che khuất.

Thôn trang dưới chân núi khói bốc lượn lờ, kỳ thức chỗ khói đó chẳng mang tới cho người ta cái gì ngon mà ăn, chẳng qua là ít cháo loãng soi gương được thôi.

Mùa đông chẳng có mấy việc mà làm, người Quan Trung tuân theo quy củ bận ăn khô, nhàn ăn loãng, tuyệt đối không lãng phí thêm một hạt lương thực.

Cho nên bữa sáng như thế chả có tí sức hấp dẫn nào với Vân Chiêu!.