Vân Dương võ cái đầu trọc lóc, cái gia tộc này có vẻ giống Vân thị, hắn ngửi ra mùi nguy hiểm: “ Sơ sót, sơ sót rồi, sao lại để thứ tặc khấu thế này tồn tại ngay trong địa bàn của chúng ta chứ? Huyện tôn đã có chính sách chiêu an cường đạo xuống núi làm bình dân, hắn không chịu thì là thứ tai họa.”Từ Ngũ Tưởng lắc đầu: “ Không phải chúng ta sơ sót, mà là khi biên hộ tịch huyện Lam Điền thì người này được bách tính đương địa bảo vệ, đến khi lý trưởng mà chúng ta tới đó thực thi công vụ liên tiếp bị cản trở thì mới phát hiện ra sự tồn tại của người này, đã liệt hắn vào mục tiêu ưu tiên xử lý, nhưng cho tới nay chưa thấy tiến triển gì.”Vân Chiêu không lo lắng như Vân Dương, nếu bảo y còn phải bận tâm vì một tên cường đạo nhỏ thì quá nực cười: “ Không cần biết là nhân vật lớn nào muốn ám sát ta, chuyện ám sát lần này cứ tính lên đầu Thiết Mộc Hãn Ba đi.


Không cần biết hắn có tham dự không, nếu đã từ chối xuống núi tức là không muốn làm bách tính huyện Lam Điền ta, diệt đi là được.

Thông báo với lý trưởng huyện Thanh Thủy, rút lui toàn bộ, quét sạch nơi đó đi.”Từ Ngũ Tưởng đáp một tiếng rồi tụt lại sau đội ngũ, không bao lâu có 20 kỵ binh rời đội ngũ mà đi, bọn họ tất nhiên chỉ đưa tin, cũng là thăm dò.Vân Dương thấy thế chưa đủ:” Để ta đi một chuyến, nhân mã phía sau cũng nên xuất phát rồi.”Vân Chiêu suy nghĩ nói:” Chúng ta cùng đi, ta đang tò mò đây, một người Mông Cổ, lại còn làm cường đạo, vậy mà được bách tính đương địa ủng hộ vào che chở, đúng là một kỳ tích, xảy ra chuyện này chứng ta chúng ta làm chưa tốt rồi, ta phải đi xem, nói không chừng là học được điều gì đó.”Vân Dương phản đối ngay:” Không được, nguy hiểm lắm.”“ Tiêu thúc nói một câu rất đúng, nếu như ta được 500 binh sĩ bảo vệ mà vẫn bị người ta giế t chết thì chứng tỏ là ta đáng chết thật.

Dù sao thì nơi này cách huyện Thanh Thủy chưa tới 50 dặm, đi một chuyến đi.”Thấy Vân Chiêu đã quyết ý như thế, Vân Dương thúc ngựa chạy lên phía trước báo với Vân Báo, Vân Tiêu.500 kỵ binh nhanh chóng chuyển đường, lần này bọn họ không gặp bất kỳ cản trở nào nữa, đến giữa trưa thì đội ngũ tới được huyện Thanh Thủy.Đây là huyện thành rất cổ kính, rất khác biệt, lâu thành mang phong cách kiến trúc thời Hán rất điển hình, sông Ngưu Đầu chậm rãi chảy qua bên huyện thành tường đất, ba chiếc bánh xe nước cực lớn kẽo kẹt quay không ngừng, đổ từng gầu nước lớn vào máng gỗ trên cao, men theo mãng gỗ chạy thẳng vào huyện thành.Huyện thành tọa lạc giữa hèm núi, núi cao hai bên rất thú vị, một bên là vách núi xanh biếc, một bên là núi đất vàng trơ trụi, cách nhau một con sông thôi mà thủy thổ khác biệt hoàn toàn.Vân Chiêu ghìm cương ngựa, đứng trên cao nhìn xuống tòa huyện thành trông rất bình yên lại ẩn chứa sát cơ không ngờ đó.Từ Ngũ Tưởng giới thiệu tình hình:” Bánh xe nước kia chính là nhờ người của chúng ta tới đây chủ trì dựng lên, không chỉ thế còn bỏ tiền xây ba học đường, hai y quán, mở đường 180 dặm để đưa huyện Thanh Thủy vào mạng lưới chung.”Vân Chiêu chưa kịp nói gì thì trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng tù và, trầm mà truyền xa, y nhận ra ngay tiếng tù và cảnh báo của thảo nguyên, nhìn kỵ binh tiên phong giương cao cờ Đại Minh, hơi nhíu mày: “ Chúng ta là quan binh, họ thổi tù và cảnh báo làm cái gì?”Lúc này bách tính ngoài thành nghe thấy tiếng tù và vội vàng vứt cuốc vứt gánh, vội vội vàng vàng chạy vào thành như chạy giặc, sau đó rầm một tiếng cổng thành đóng lại, câu treo cũng kéo lên.“ Tín sứ của chúng ta còn đang ở trong thành, lý trưởng cùng các viên lại khác chắc hẳn cũng chưa kịp rút lui.


“ Mặt Vân Dương âm trầm, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, hắn ngứa ngáy muốn ra tay lắm rồi:Vân Chiêu giơ tay vỗ vai hắn vài cái, cười:” Yên tâm đi, ta không tin tín sứ và lý trưởng của chúng ta bị giết rồi đâu, Ngũ Tưởng, ngươi mau nghĩ cách cứu bọn họ ra, nếu ngươi không có cách nào cứu bọn họ, ta sẽ coi chúng muốn làm phản, lúc đó là việc của Vân Dương đấy.”Từ Ngũ Tưởng không kìm được cái rùng mình, nụ cười của Vân Chiêu luôn ấm áp, nhưng mỗi từ y phát ra khỏi miệng có thể đóng băng cả hơi nước.Huyện Lam Điền phái người tới đây giúp bách tính xây đường, mở chợ, thiết lập y quán, thậm chí giúp họ giảm tô thuế, xử án minh oan cho dân, bênh vực kẻ yếu, nếu như những người đem lợi ích tới bách tính mà lại bị hại.Vân Chiêu thấy, mình thân là trưởng quan, huynh trưởng, sư huynh của họ, phải đòi lại công bằng.Bách tính trong đó đã không muốn làm con dân của y thì đừng trách y đối đãi như kẻ thù.“ Nhìn xem, cái gì kìa.” Vân Dương nói lời đưa kính viễn vọng cho Vân Chiêu chỉ tay về phía bánh xe nước:Rất nhanh từ trong kính viễn vọng Vân Chiêu nhìn thấy ba thân thể bị treo trên bánh xe nước, nâng ống kinh lên một chút, không ngờ liền thấy một lá cờ trên thêu hoa sen trắng.Hoa sen trên cờ nở rộ, ba thân thể kia cũng theo bánh xe nước chuyển động lúc thị bị dìm vào trong nước, lúc thì bị đưa lên cao, Vân Chiêu không thấy họ có phản ứng gì, có vẻ đã chết rồi.Vân Chiêu phất tay một cái, lập tức có 100 kỵ binh thúc ngựa từ trên đồi cao chạy tới bánh xe nước.Phàm là người dân huyện Lam Điền đều quen thuộc thứ này, một khúc gỗ gài ngang qua trục xoay của banh xe nước, nó liền dừng lại, binh sĩ cứu ba người kia xuống.Ba người liên tục có nước trào từ miệng ra, chứng tỏ là còn chưa chết.Một kỵ binh chạy về bẩm báo:” Bẩm huyện tôn, là ba kỵ binh của chúng ta, thập phu trưởng Hạ Châu, thập phu trưởng Hầu Thành Đạt, cùng kỵ binh cấp một Lưu Bồi.”Vân Chiêu quay sang không hiểu hỏi:” Dưới tình huống nào thì kỵ binh của ngươi chủ động giao vũ khí đầu hàng thế?”Vân Dương phủ định ngay:” Không thể có chuyện họ đầu hàng, bọn ta chiến tử chứ không đầu hàng, kể cả có bắt con tin cũng vô ích.”“ Thế thì thú vị thật đấy, vì rõ ràng là họ buông vũ khí rồi.” Vân Chiêu lạnh lùng nói xong thúc ngựa chạy xuống:Vân Dương vừa thẹn vừa giận, vội vã đuổi theo, muốn chất vấn ba tên khốn kiếp buông vũ khí đầu hàng kia.Trên tường thành lúc này đã đứng chi chít người, tay lăm lăm vũ khí thô sơ, bận rộn chuẩn bị thủ thành, Vân Chiêu không thèm để ý, cưỡi ngựa đi qua đi lại trước cổng thành, trong lòng y bị lửa giận lấp đầy, không cả muốn nghe lời lải nhải của người trên thành lâu.Mà nói thật, người ta nói tiếng địa phương, y cũng chẳng hiểu gì.Rõ ràng rằng 500 kỵ binh vẫn gây ra áp lực không nhỏ với người dân trong thành.Khi Vân Chiêu sắp hết kiên nhẫn định hạ lệnh phá thành thì Vân Dương đi tới nói:“ Trong thành còn 121 người của chúng ta, tất cả đều còn sống, ba người Lưu Bồi chủ động giải trừ vũ trang làm con tin, để cho 11 người khác vào thành bảo vệ người của chúng ta.”“ Trong thành xảy ra chuyện gì?”“ Huyện lệnh nói là dân loạn, bọn họ bất mãn người của huyện Lam Điền chúng ta phái tới làm xằng làm bậy, xà xẻo bách tính, nên bách tính bao vây huyện nha, đã chín ngày rồi.”Quá sức nực cười, bọn chúng nghĩ đây là quan viên Đại Minh hay sao mà lấy lý do đó, Vân Chiêu nhếch méo cười:” Xà xẻo bách tính à, ngươi tin không?”Vân Dương lắc đầu: “ Không tin, một hai người còn có thể, nếu thế thì sớm có người khác báo về rồi, nếu tất cả cùng làm xằng làm bậy thì tuyệt đối không thể.


Huyện lệnh nói, mời ngươi một mình vào thành để vỗ về bách tính đang phẫn nộ, nếu không sẽ chuyện không đành lòng, còn nói đây là cục diện tốt nhất mà ông ta tranh thủ được.”.