Sau khi ôm cái bình về nhà, Vân Chiêu liền tới tiệm rèn, không phải nói chứ, lúc này Lưu Tông Mẫn đúng là người lao động cần cù, từ sáng tới tối chỉ ở đây rèn sắt, chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã có một đống gang rồi, người trong trang tới nhờ sửa nông cụ, hắn đều nhận lời, lầm lì ít nói nhưng được việc, mọi người đều đánh giá rất cao.

“ Hắn muốn đợi tới tối mới bắt đầu luyện sắt.

“ Phúc bá khi dẫn Vân Chiêu về nhà mới nói:“ Hắn là tên cường đạo mà, sao còn lo người khác biết bí kíp của mình?”“ Làm cường đạo cũng đâu ảnh hưởng tới hắn giữ bí mật nghề kiếm cơm của mình.

”Vân Chiêu ồ một tiếng gật gù: “ Vậy là tên này không có chí lớn.

”Phúc bá hứng thú nhìn tiểu thiếu gia tinh quái nhà mình: “ Sao thiếu gia nói thế?”“ Tiên sinh dạy ta, sư tử săn thỏ phải dùng hết sức mới có thu hoạch, người đứng núi này trông núi nọ như hắn, vừa không chịu làm thợ rèn cho đàng hoàng, lại không muốn hoàn toàn làm cường đạo, thế thì làm sao có tiền đồ.

”“ Ồ, thiếu gia nói có lý lắm, sau này thiếu gia phải đọc sách cho tốt, nếu không thành loại dở dang làm gì cũng không xong như Lưu Tông Mẫn.

”Quanh co một hồi, Vân Chiêu mới hỏi điều mình muốn biết nhất: “ Ông không giết hắn à?”“ Nói bừa, làm sao có thể tùy ý giết người như vậy.

”Vân Phúc nói câu này thân thể hoàn toàn thả lỏng, không có vẻ gì là khẩn trương, xem ra ông ta thực sự bỏ chuyện giết Lưu Tông Mẫn.

Cũng phải, nếu Lưu Tông Mẫn chết bây giờ, tương lai làm sao có thể ở Bắc Kinh tra tấn đám huân quý hào môn không chịu bỏ tiền giúp quân hắn đánh trận chứ.

Cảm giác lịch sử quay trở lại con đường chính xác, Vân Chiêu hơi thất vọng, cũng có chút mừng thầm.


Cho nên y đi khắp đại viện Vân thị, cố gắng tìm kiếm kho vũ khí, tòa trạch viện này xây theo hướng từ bắc hướng nam, có diện tích rất rộng, đếm qua số nóc nhà, không ngờ có tới năm dãy.

Bắt đầu là tấm bia đá dựng bên đại môn, từ đại môn vạch một đường trung trực của cả trạch viện, kiến trúc từ nam tới bắc hoàn toàn đối xứng nhau, chính sảnh đặt trên đường trung trực, bên trái bên phải đều có nhĩ phòng, nhìn qua không khác gì bố cục tứ hợp viện ở Bắc Kinh, chỉ là khoảng sân rất rộng, không bố trí phòng liền kề, gian san sát như thế.

Chính vì diện tích rộng, nên đều là nhà một tầng, chỉ có đại sảnh ở trung đình là xây nhô cao hơn một chút, song tối đa chỉ tình là tầng rưỡi, không phải hai tầng, thân là đại thiếu gia Vân thị, cái nhà này không có cấm địa với y, y muốn tới chỗ nào là tới chỗ đó, nhưng chính vì như thế mới khiến Vân Chiêu thất vọng.

Vì y đi khắp phòng ốc đại viện, ngay cả nhà xí cũng không bỏ qua, vậy mà không thấy tung tích kho vũ khí đâu.

Kho vàng Vân thị ở trong phòng ngủ của mẫu thân, gian phòng đó liền kề với phòng Vân Chiêu, vén rèm một cái là vào được.

Phòng của mẹ có một cái giường, bảy tám cái rương lớn, giường trải vải màu xám và xanh, còn có một cái gối cao tới làm người ta gãy cổ, chăn màn đều do mẹ làm từ vải thô, chẳng có tí mỹ cảm nào.

Hai cái ghế kẹp vào giữa một cái bàn tròn đặt ở chính giữa phòng, bên trên có cái ấm trà sứ màu xanh, một cái cốc xanh, cả hai món đồ đều cũ, một cái cốc trà mới hơn đặt trên giá, tựa hồ lâu rồi không dùng.

Lần trước thấy mẹ lấy cái đĩnh bạc từ trong cái rương thứ hai bên trái, cho nên Vân Chiêu không mở rương ra xem, vũ khí không thể nào ở trong đó, y khẳng định chắc luôn.

Vân Chiêu xem sổ sách rồi.

Vân thị là một nhà địa chủ rất dư dả.

Còn xác định được một chuyện, khoản nợ một vạn lượng bạc với Vân thị là con số rất lớn, nhưng tuyệt đối không lớn tới mức khiến mẹ phải đem cả của hồi môn ra trả như lời mẹ nói.

Vân thị trừ có đất, còn có bốn tiệm lương thực ở Trường An, lương thực làm ra mỗi năm, trừ khẩu lương, còn lại đem bán.

Hồi môn của mẹ còn có một hiệu tơ lụa, không thấy Vân thị nuôi tằm, nhưng mà nhìn từ sổ sạch thì chuyện làm ăn của hiệu tơ lụa có vẻ tốt lắm.

Nhìn đó mà xét, Vân thị chắc chắn là một nhà giàu có ở Quan Trung, nếu đã thế Vân Chiêu muốn biết, vì sao mỗi ngày mình ăn lương thực phụ nhiều hơn ăn cơm mì? Bọn họ có tới bốn tiệm lương thực cơ mà, không dư thừa lương thực thì bán cái gì?Rồi vì sao y phục tốt nhất của mình chỉ có vải thô, cũng chính là thứ vải gai đáng ghét, vải chất lượng đi đâu cả rồi, mẹ có hiệu tơ lụa mà.

Phó phụ gia nhân trong nhà thì chán thôi rồi, không ngốc thì xấu, làm gì giống nhà có tiền, đồ đạc cũng rất bình thường.

Vậy lương thực đâu rồi, tơ lụa đâu rồi, tiền đâu rồi?Nhà có hai chủ nhân là mình và mẹ, có thấy chi tiêu gì đâu, vậy tiền dùng làm gì?Cơm tối vẫn là mì, bên trên có một miếng thịt muối mỏng dính.

Mì mẹ ăn không có thịt bên bên trên, chỉ có vài món rau dại, Phúc bá thì ăn cơm gạo kê, bên trên bát cơm là lớp rau dài xanh biếc.


Xuân Xuân, Hoa Hoa bê hai cái bát cơm kê to u ụ, chỉ có ít dưa muối đen xì, lát thịt mỏng dính, chúng ăn ngon lành như mọi khi, ai nấy tựa hồ đều rất hài lòng với hiện trạng, chỉ có Vân Chiêu không hài lòng.

Y muốn sống cuộc đời của một đại thiếu gia nhà địa chủ thực sự.

“ Mẹ, con muốn ăn sườn lợn.

”“ Không phải Tết ăn sườn lợn cái gì.

” Vân Nương cúi đầu ăn mì, từ chối rất dứt khoát:Vân Chiêu rất muốn giận dỗi đẩy bát mì đen đi, nhưng mà y biết kết quả sẽ là bị mẹ cho nhịn đói, cho nên đành phải hậm hực mà ăn.

“ Gần đây con thân thể khỏe mạnh, học vấn cũng có tiến bộ, nên dẫn con đi gặp ngoại công, thuận tiện đi Chung Nam Sơn đáp tạ Kim Tiên Quán.

“ Vân Nương đặt đũa nói:Vân Chiêu ngước mắt lên nhìn mẹ, biểu thị đã biết.

Vân Nương nghiêm khắc nói: “ Sau này không cho trợn mắt.

”Cãi lại mẹ hậu quả rất nghiêm trọng, Vân Chiêu vội sửa sai: “ Con biết rồi.

”Buổi tối ở Đại Minh cực kỳ buồn tẻ, trời tối một cái là mọi người kéo nhau đi ngủ hết, còn Vân Chiêu có đống bài tập chép mãi không hết.

Trước kia ban đêm yên tĩnh tới mức làm người ta dựng tóc gáy, gần đây khác rồi, tiếng rèn sắt cheng cheng truyền tới tận nội trạch.

Tiếng rèn sắt kỳ thực không lớn, nhưng vì đêm khuya tĩnh mịch nên mới truyền xa như thế.


Vân Chiêu viết chữ xong tiếng rèn sắt vẫn tiếp tục, Lưu Tông Mẫn là thợ rèn hợp cách, đồng thời nói lên sức lực của hắn rất lớn.

Tiếng Phúc bá đóng đại môn nội trạch truyền tới, sau đó là tiếng ông đá gia đinh, rồi tiếng tên gia đinh ú ớ than vãn.

Hai con ngan lớn đi tuần trong sân, chỉ cần trong phòng còn sáng đèn là hai thứ đáng chết này chưa về chuồng ngủ, chẳng biết mẹ dạy dỗ chúng kiểu gì, trung thành tận tụy hơn chó.

Đột nhiên ngoài nghe thấy tiếng huyên náo, rất nhiều người đang làm ầm ĩ, hai con ngan cạp cạp kêu toáng lên, thế là mẹ ngay lập tức khoác áo ngoài tới bên giường Vân Chiêu, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hai con tiểu nha đầu hết hi vọng vẫn ngủ như lợn.

Không bao lâu sau nghe thấy tiếng Phúc bá đứng ngoài cửa hậu viện nói vào: “ Phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, là lợn rừng xuống núi phá ruộng, bị hương dân dùng bẫy bắt rồi.

”Vân Chiêu nghe vậy vèo một cái lao ra khỏi giường, cuống cuồng mặt áo vào muốn chạy.

Vân Nương vừa yên tâm thấy nhi tử như thế liền quát: “ Lợn rừng bị bắt là chuyện tốt, con gấp cái gì?”Vân Chiêu vừa đi giày vừa nói: “ Con đi xem xem có phải là con lợn rừng con quen không.

”Vân Nương đã cấm nhi tử quan hệ với đám lợn đó, nghe vậy liền nổi giận, trực tiếp lệnh Phúc bá ở ngoài: “ Phúc bá, bỏ vài đồng cho hương dân, mua lợn rừng, mai chúng ta ăn sườn lợn.

”.