Chuyện giặt quần áo đương nhiên giao cho thị nữ Duy Tắc Nhĩ, thiếu nữ vừa lau khô mái tóc vàng ngắn nhưng mềm mại vừa nói: “ Ta tên là Lôi Áo Ny, ngươi có thể đòi cha ta một khoản tiền lớn.”Hàn Tú Phấn bĩu môi: “ Cha ngươi là ai?”“ Cha ta là Đại Hoa Ân một trong mười bảy đồng sự của công ty Đông Ấn.”“ Ta không cần tiền, ta muốn có hải đồ, ý ta nói là hải đồ tới lục địa mới ấy.”Lôi Áo Ny nghe vậy ra điều kiện: “ Cái đó ta có, ta dùng để đổi lấy tự do của ta được không?”“ Không!” Hàn Tú Phân vươn cánh tay lực lượng hơn nam nhân bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Lôi Áo Ny, tưởng chừng nàng chỉ cần mạnh tay một cái là cái cổ đẹp đẽ kia sẽ gãy lìa:” Ngươi là tù binh của ta, ngươi chưa hiểu à, mọi thứ của ngươi là của ta, mau lấy hải đồ ra đây.”“ Được, được, được ...!“ Lôi Áo Ny hoảng sợ, vừa rồi thoáng chống nàng quên mất ả nữ nhân dã man này là hải tặc:” Ta, ta lấy ...”Khi thị nữ Tắc Duy Nhĩ chỉ mặc miếng vải lanh đi lên boong thuyền lấy nước sôi, bốn bề im phăng phắc.Bất kể là thủy thủ da vàng, da trắng hay da đen, đều dừng mọi cử động, mắt nhìn chằm chằm vào người nàng, mảnh vải mỏng không đủ che thân thể nóng bỏng, đã thế do dính nước lại còn dán sát vào người, dù là hình bán cầu lấp ló hay cặp đùi săn chắc, cơ hồ bị những ánh mắt đói khát đốt cháy.Trương Truyền Lễ ho một tiếng, đám thủy thủ quyến luyến thu ánh mắt lại.Nước nóng ở trên thuyền Lam Điền là dùng miếng kính khảm vào trong cái nồi, tìm chỗ ánh sáng tụ hội, rất dễ đun được nước nóng.Tắc Duy Nhĩ đứng bên máy đun nước, kinh ngạc tới nín thở, nàng coi đây là ma pháp.Lưu Minh Lượng rất tốt bụng giúp Tắc Duy Nhĩ giặt quần áo, còn giặt rất lâu, rất cẩn thận ...Cựu thuyền trưởng Mario nay là lái chính đi tới nói với Lưu Minh Lượng:” Đã hỏi xong toàn bộ tù binh rồi, chúng đều thuộc công ty Đông Ấn Hà Lan.”Lưu Minh Lượng tiếc nuối, toàn là thủy thủ tốt nhưng không thể dùng:” Thế thì bán hết đi.”“ Chiếc Công Chúa bị tổn hại quá nặng, long cốt hỏng rồi, không dùng được nữa.”“ Đánh chìm.”Mario lên mạn thuyền ra hiệu lệnh, chẳng bao lâu đám hải tặc trên thuyền Công Chúa rút về thuyền Lam Điền, chiếc Lam Điền đi một quãng thì chiếc Công Chúa từ từ chìm xuống, đợi mặt trời ngả về phía tây thì trên mặt biển đã không còn bóng dáng chiếc Công Chúa nữa.Hiện chiếc Lam Điền đã thành soái hạm, sau nó có ba chiếc chiến hạm nhỏ hơn hộ vệ.Hải tặc ở trên đài quan sát ở cột buồm không ngừng phát tín hiệu, đó là tín hiệu phát hiện dê béo, sau đó dựa vào thuyền đối thủ lớn nhỏ thế nào, phái một hai chiếc thuyền hải tặc săn mồi.Hàn Tú Phân khoác áo choàng lụa đẹp đẽ, tay cầm cuốn sách lên boong thuyền, tất cả hải tặc quỳ một gối hành lễ.Có thể nhìn ra, những người này đều tâm phục khẩu phục, vì tuy Hàn Tú Phân còn hung tàn hơn những vua hải tặc khác, nhưng nàng đối xử với tất cả thuộc hạ đều ngang hàng, vì thế hải tặc da đen vô cùng tôn sùng nàng.Người khác có áo vải lanh, họ cũng có, người khác có rượu, bọn họ cũng được phân phối rượu, tuy không thể uống thoải mái bất kỳ lúc nào.Quan trọng nhất là bọn họ được trả tiền công, đối với hải tặc da đen mà nói, đó là chuyện chưa từng có.Hàn Tú Phân nói với Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ khúm núm chạy tới phía sau:” Lần này vận may không tệ, chúng ta bắt được nữ nhi của đồng sự công ty Đông Ấn, lại còn lấy được một tấm hải đồ từ Châu Âu tới lục địa mới.


Thứ này cần mau chóng mang về cho huyện tôn, các ngươi ai đi?”Lưu Minh Lượng dò hỏi:” Xem ra cô không định về huyện Lam Điền à?”Hàn Tú Phân gật đầu chỉ tay về phía biển khơi mênh mông:” Ta cảm giác mình thuộc về biển, ở nơi này cần ta hơn, ta có thể làm nhiều việc hơn ở huyện Lam Điền.”….

…Lúc này Tiền Đa Đa đang hưng phấn cầm lá thư do chính Hàn Tú Phân viết, kể cho Phùng Anh và Vân Chiêu nghe những sự tích huy hoàng của Hàn Tú Phân ở trên biển.Người khác không cách nào đọc được bức thư này, vì cả phong thư dầy hoàn toàn dùng chữ bính âm để viết, người Hà Lan không hiểu, người Đại Minh cũng không hiểu, chỉ có ở trong thư viện Ngọc Sơn, dù trẻ con cũng đọc được.“ Tên người Hà Lan Phạm Đức Tát thật xấu xa, rõ ràng là tín sứ của Hàn Tú Phân, vậy mà lại giấu phong thư này đi không nói cho chúng ta, còn định uy hiếp chúng ta lệnh Hàn Tú Phân thả người, đúng là giảo hoạt, nếu không phải Thiểu Thiểu dùng thủ đoạn cuối cùng, tên đó nhất định còn định che mắt chúng ta.”“ Không được, phải bảo Thiểu Thiểu thẩm vấn thêm, Hàn Tú Phân nói tặng thiếp viên trân châu to bằng quả trứng gà, không thể để bị người Hà Lan nuốt mất.”“ Được rồi, được rồi.


“ Vân Chiêu giữ Tiền Đa Đa lại ấn nàng xuống giường: “ Nàng nghỉ ngơi đi , đừng chạy đi chạy lại nữa, cái gì của nàng sẽ ở trong tay nàng, không mất đi đâu được.


Giờ nàng giúp ta viết thư cho Hàn Tú Phân, nói với muội ấy, ta chuẩn bị làm chút giao dịch với Trịnh Chi Long, hắn giúp ta trên biển, ta giúp hắn ở đất liền.”“ Người này một lòng tự lập làm vương ở Đài Loan, nay hòn đảo đó bị người Hà Lan chiếm.

Trịnh Chi Long ở trên biển có thể coi là dũng mãnh, tới đất liền thì chẳng được tác dụng đi, muốn thành lập đội quân cường hãn trên đất liền không thể ngày một ngày hai.


Hiện giờ hắn muốn Đài Loan thì phải mượn lực lượng chúng ta, nên ta không sợ hắn hại đám Hàn Tú Phân.”“ Nói với Hàn Tú Phân, khi chúng ta chưa kiến lập nên kênh liên hệ của mình, thì dùng của Trịnh Chi Long, nếu muội ấy muốn thành lập thủy quân, chúng ta sẽ cử người tới, đồng thời đóng ba chiếc chiến hạm tương đồng với chiếc Lam Điền.”“ Ngoài ra do muội ấy không thể đi Châu Âu được nữa, vậy ta sẽ phái người khác hoàn thành sứ mệnh này.”Tiền Đa Đa vừa nghe vừa viết, Phùng Anh ở bên lo lắng nói: | Chúng ta trống giong cở mở như thế không phải một gia tộc sa sút phải dựa vào môn sinh cố cựu nể mặt kiếm ăn qua ngày như Du thị che giấu được.”Du Tư Cao sau trận chiến Đồng Sơn liên hợp với người Hà Lan tiễu trừ Trịnh Chi Long không thành, toàn quân bị diệt, đường đường tổng binh Phúc Kiến mà bị chặt đầu cũng xem như thê thảm.Lại còn là nhi tử của Du Đại Du nữa chứ.Nghĩ tới Du Đại Du năm xưa còn xếp ngang với Thích Kế Quang, Vân Chiêu không khỏi cảm thán:” A Anh, Thích Gia Quân ít ra còn người chinh chiến được, sao Du thị lại không có một ai để dùng.”Phùng Anh thở dài:” Chịu thôi, Du thị chỉ còn chừng đó người, chàng xem mà dùng.”“ Xem ra chúng ta phải tăng cường kiến thiết lực lượng ở Quảng Đông , Phúc Kiến thôi, ta bảo Từ tiên sinh chiêu mộ thêm ít học Quảng Đông vậy.”Trịnh Chi Báo chưa rời khỏi huyện Lam Điền, hắn đợi Phạm Đức Tát, nếu đã cùng đến thì phải cùng về mới được.Hắn biết chuyện Vân Chiêu tra tấn bức cung, không thấy có gì không ổn, một bên thế gia sơn tặc, một bên là hải tặc, nên có điểm chung là bình thường.Chỉ ba ngày không gặp Phạm Đức Tát, đến khi gặp lại thì tên này mặt trắng như quỷ hút máu, y phục trên người vẫn hoàn chỉnh sạch sẽ, da thịt lộ ra ngoài chẳng thấy thương tích.Có điều nhìn cách đi lại của Phạm Đức Tát, Trịnh Chi Báo tưởng tên này đã 100 tuổi, tinh thần khí tựa hồ bị người ta hút sạch.Phạm Đức Tát quay về một cái liền ngủ, trong giác ngủ thi thoảng khóc nức nở như đứa bé chịu ủy khuất.Ba ngày vừa rồi Trịnh Chi Báo không đi xem sự phồn hoa của huyện Lam Điền mà chuyên môn tới quân doanh ở Phượng Hoàng Sơn, đích thân thử vũ khí của huyện Lam Điền, bất tri bất giác tiêu tốn 23 vạn lượng bạc.Đó là do hắn không đủ quyền lực tiêu nhiều hơn, nếu không chắc chắn số tiền không chỉ dừng ở đó.Số bạc này tất nhiên sẽ không bàn giao ở huyện Lam Điền, mà sẽ lấy hình thức hàng đổi hàng thanh toán ở Quảng Châu.Trịnh Chi Báo không biết phải hình dung huyện Lam Điền ra sao, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay về, đem toàn bộ thứ thấy được ở đây kể cho đại ca..