Thanh đoản đao dài thước rưỡi đeo lên lưng Vân Dương, làm thiếu niên nông gia trong bừng bừng khí khái, có chút dáng dấp đao khách rồi, từ khi nhận thanh đao, Vân Dương chưa từng để nó rời người, thậm chí không cho ai đụng vào.Sau Vân Dương thì huynh đệ Vân Quyển, Vân Thư lớn nhất, nên cũng được chia mỗi đứa một thanh đao, còn chùy thủ đương nhiên thuộc về Vân Chiêu, không ai ý kiến gì.Vũ khí chế tác rất thô sơ, gần như có thể nói là dùng hai miếng gỗ kẹp lấy miếng sắt.Cho dù là thế, ba thiếu niên nhận được đao vẫn cực kỳ hưng phấn, trên đường đi vô số cỏ cây thành vong hồn dưới đao của chúng.Vốn ban đầu còn bố trí đội hình, ai đi trước dò đường, ai làm tiên phong, ai phụ trách hai cánh, như đội quân thực sự, rồi gặp con thú gì phải đối phó ra sao, hết sức kỹ lưỡng, kết quả vứt vào sọt rác hết, có ba món “hung khí” trong tay, giờ bọn chúng chỉ mong có hổ báo gì đó tới để thử sức, dọc đường ca vang tiến mạnh.Đi được nửa canh giờ thì Vân Quyển rời lối mòn, tiếp tục đi lên sẽ tới thư viện Ngọc Sơn đã thành phế tích, đám bọn chúng không hứng thú với nơi đó.Bởi vì nơi đó bị chúng vét sạch rồi thứ sao, ngay cả cái chuông treo ở mái nhà mà Vân Chiêu từng cho rằng bị trộm lấy mất té ra Vân Dương tháo xuống đeo lên cổ con chó đen nhà hắn.Đường mòn càng lúc càng khó đi, vừa ướt vừa trơn, cũng may là những bụi cây còn chưa mọc kín lá, gai cũ đã rụng hết, gai mới còn mềm, bọn chúng còn nhỏ, chui qua không thành vấn đề.Thời tiết đầu xuân, trên núi có không ít thứ để ăn, thi thoảng nhìn thấy bụi trúc, thế là cả bọn tụ lại đào măng, đa phần măng đã mọc thành trúc, thứ ăn được không nhiều.Rau quyết rất nhiều, cả đám đi tới đâu hái tới đó, nói là đi thám hiểm, rốt cuộc biến thành đi kiếm ăn, đi mãi chẳng gặp chuyện gì kích thích, cũng chẳng có gì để khám phá, toàn cây với cối, Vân Chiêu rất cụt hứng.Đi thêm năm dặm nữa Vân Quyển dừng lại, chỉ cây bách đã chết khô nói: “ Đi vào từ chỗ này.”Vân Chiêu phấn chấn gạt gụi cây, không ngờ phía trước là một sơn cốc không lớn.“ Nơi này nhiều hoàng tinh lắm.


“ Vân Quyển nói xong đi trước tiến vào sơn cốc:Vân Dương đẩy nó một cái: “ Ngươi nói ra chỗ bí mật của mình, sau này muốn hái nhiều hoàng tinh đổi lấy tiền sẽ khó đấy.”Cái mặt bẩn thỉu của Vân Quyển cười rất rạng rỡ, thoải mái vung đoản đao: “ Ta đã có nhà ở, có đao, sau này có thể dẫn đệ đệ đi chặt củi là đủ kiếm sống rồi.”Vân Chiêu thích tính lạc quan sảng khoái của nó, theo Vân Quyển chui qua khe nứt của cây bách, vào sơn cốc.Cảnh trí sơn cốc rất đẹp, một màu xanh mướt đã trải khắp nơi điểm xuyết bởi bông hoa trắng li ti, sát vách đá dựng đứng có một cái gò, gò không lớn, bảy tám con suối nhỏ chảy róc rách khắp mặt đất, sau đó tụ lại thành một ao nước lớn, rồi nước lại từ chảy ra từ chỗ hổng, ra thành ngọn thác nho nhỏ.Hiện là thời điểm tốt để hái hoàng tinh vào mùa xuân, cho nên đám trẻ con bất kể thế nào cũng không bỏ cơ hội tốt hái thuốc.Vân Chiêu tất nhiên không đi làm mấy việc đó, từ lúc Vân Quyển chỉ cho chỗ nhặt được đá nam châm, y dùng cuốc nhỏ, không ngừng đào bới.Cuốc này làm bắt sắt tốt lấy ở nhà, có ích cho việc tìm kiếm nhiều đá nam châm hơn.Sự thực chứng minh suy đoán của Vân Chiêu là đúng, khi y mang cuốc dính đầy cát vàng ra suối rửa, bất ngờ phát hiện dính rất nhiều sa thạch, sau khi rửa lần nữa, một số cục nam châm to bằng ngón út xuất hiện trước mắt y.Vân Chiêu rất muốn có được một khoản tiền, hoặc là một ít vật tư, nếu không có những thứ đó, đám đồng bọt nhỏ mà y vất vả quy tụ lại sẽ tan đàn xẻ nghé.Lấy tiền ở chỗ mẹ là chuyện rất khó khăn, hơn nữa dù lấy được cũng không nhiều, không thể giúp Vân Chiêu triệu tập đồng bọn đoàn kết bảo vệ nhau.Dùng cuốc ắt tìm nam châm, phương pháp này là chính xác, bất kể vì nguyên nhân gì khiến tảng nam châm lớn vỡ ra, Vân Chiêu có thể dựa theo mảnh vỡ để tìm tới nơi ban đầu của nó.Khi đám huynh đệ tưng bừng đào hoàng tinh thì Vân Chiêu đã xác định được phương hướng.Chỗ mảnh vụn nhiều nhất là dòng suối nhỏ, vì thế Vân Chiêu tính đi ngược dòng suối xem sao.

Xưa nay phát hiện vĩ đại luôn tới từ vô tình, mà ở vùng đất Quan Trung này phát hiện vô tình nhiều nhất, lớn nhất là các ngôi mộ thời cổ.Người được chôn dưới mảnh đất này còn giàu có hơn, nhiều hơn người sinh sống bên trên.Vân Chiêu biết từ khi có nhân loại xuất hiện ở đại lục, huyện Lam Điền đã có người sinh sống, xương hóa thạch người Lam Điền mà thời sau đào được đã chứng minh điều này.Những mảnh xương đó có tuổi đời từ 70 vạn năm tới 100 vạn năm, cho dù trừ đi quãng thời gian từ thời Minh tới thời hiện đại thì cũng hoàn toàn không đáng kể, quá ngắn ngủi so với tiến trình lịch sử dài dằng dặc.Đương nhiên Vân Chiêu không định tìm hóa thạch người Lam Điền cổ, vì thứ đó ở triều Minh chẳng có tí giá trị nào hết.Y chỉ mong kiếm được mộ cổ.Từ tiên sinh nói đào mộ là tội thập ác bất xá, không phải hành vi của người quân tử, không phải hành vi người quân tử.Vân Chiêu có cái nhìn khác, năm năm nữa thôi, à, hơn mười năm nữa chứ, cái thế giới này sẽ tới thời đại "quân vương chết vì xã tắc" rồi.Quân vương có chết hay không không quan trọng, vấn đề là bách tính sẽ chết, bản thân Vân Chiêu sẽ chết, thiên hạ sắp đối diện với sự thống trị mất tôn nghiêm nhất.Vân Chiêu không muốn trải qua cái thời đại mà để kiểu tóc không đúng mà bị chặt đầu, y càng không muốn chiều theo kẻ thống trị cắt kiểu tóc siêu ngu bị người ta cười nhạo mấy trăm năm.Men theo dòng suối nhỏ, Vân Chiêu tới được cái thác nước, trước mặt là vách núi cao hai trượng.

Nước suối từ trên cao đổ xuống, rơi vào bãi đá bắn bọt nước khắp trời, hơi nước dưới ánh nắng biến thành từng chiếc cầu vồng, hết sức mỹ lệ.Nhìn thời gian đã qua trưa, Vân Dương gọi mọi người nghỉ tay ăn cơm, Vân Quyển đề xuất nướng một ít hoàng tinh ăn, bị mọi người từ chối một cách vô tình, đã có bánh kê và thịt lợn nguội, ai mà muốn ăn hoàng tinh.Thịt lợn mà mẹ con Vân Chiêu cắn không nổi, vào miệng đám trẻ con này thoáng cái biến thành thịt nát, thậm chí y còn hoài nghi rốt cuộc bọn chúng có nhai trước khi nuốt không?Dù sao Vân Dương cũng đang vươn dài cổ, mặt đỏ tím, nếu không phải được đệ đệ hắn cho một ngụm nước thì khả năng năm sau giỗ đầu luôn rồi.Vân Dương sau khi tiêu hóa được miếng thịt quá khổ, thở phào phát hiện Vân Chiêu đang nhìn chằm chằm vách đá, dùng tay đẩy y một cái: “ Nhìn cái gì?”“ Ta muốn biết trên đó là cái gì.”“ Còn là cái gì được nữa, bên trên toàn nước, chắc là có một cái hồ.”“ Ta vẫn muốn đi xem.”| Bên trên chắc là lạnh lắm đấy, ngươi nhất định muốn lên à?”Vân Chiêu gật đầu.Vân Dương đã ăn xong, đi tới vách đá quan sát một lúc tìm được sợi dây mây lớn bằng cổ tay người lớn, hắn ra sức giật mạnh mấy lần, cảm giác rất chắc chắn: “ Ta lên cho, các ngươi ở lại đợi nhé.” Nói rồi nhanh nhẹn như con khỉ leo lên vách đá.Bọt nước bắn tứ tung nhanh chóng biến Vân Dương thành con gà rớt nước, vách đá cao hai trượng không là nghĩa lý gì với hắn, bám vào vách đá, nhô mình lên nhìn, hô lớn: “ Ta nói rồi không có gì cả.”“ Nhìn kỹ xem.


“ Vân Chiêu bắc tay làm loa hô:“ Không có.


“ Vân Dương lắc đầu rồi leo xuống, chân vừa chạm đất run cầm cập cởi áo ra phơi nắng, trách Vân Chiêu: “ Đúng như ta nói, là một tảng đá lớn, ở giữa bị nước ăn mòn thành cái hố lớn.”Vân Diêu thở dài, xem ra cuộc khảo cổ đầu tiên trong đời mình phải kết thúc thôi..