Nghìn non hiu quạnh vắng chim bayVạn dặm chân người chẳng thấy đâyThuyền nhỏ mình ông che nón láNgồi câu giữa tuyết phủ sông đầy.

Vân Chiêu khẽ ngâm bài Đường thi lưu truyền thiên cổ, Vân Dương ngẩng đầu lên tưởng Vân Chiêu vừa nói gì với mình cười hì hì tiếp tục nướng khoai, ra hiệu sắp chín rồi:” Không biết hôm nay ai sẽ tới nhỉ? Mà hắn định phái bao nhiêu tên tới nữa đây, thật kỳ lạ.

”Dương Hùng cũng lấy làm lạ, rõ ràng bọn họ thì dùng phương thức người giang hồ để chào hỏi, phía bên kia lại lấy lễ tiết quan viên ra, muốn chơi trò lễ bất quá tam, đầu tiên là Lưu Tông Mẫn, sau đó là Lý Nham, theo hắn đoán hôm nay sẽ là:” Một tên lừa đảo giang hồ.

”Vân Dương không hiểu: “ Là tên nào, trong quân của hắn thì toàn bọn lừa đảo giang hồ chứ còn gì nữa.

”“ Tống Hiến Sách.

“ Vân Chiêu tham gia câu chuyện, tán đồng với Dương Hùng: “ Thuộc hạ của hắn hai lần bị nhục rồi, hắn lại còn muốn phái người thứ ba đến, chả hiểu nghĩ cái gì.

”“Các ngươi nói rõ hơn thì chết à, giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra kia đánh nhau một trận không?” Vân Dương bất mãn:“ Hắn muốn làm vẻ khốn khổ cho huyện tôn xem ấy mà, người này nghèo quen rồi, luôn cho rằng nghèo mới là lẽ trời, người giàu đều là vương bát đản, rõ ràng trong lòng chỉ muốn cướp bóc một phen, nhưng thích khoác lên mình lý do quang minh chính đại.

“ Dương Hùng phân tích, đối với mỗi một nhân vật cấp trọng lượng trong quân của Lý Hồng Cơ, huyện Lam Điền đều có nghiên cứu, nhưng tư liệu này, người làm thư ký như hắn phải học thuộc: “ Thế nên chắc chắn là hắn muốn diệt huyện Lam Điền ta, chẳng qua là thiếu cái lý do thôi.


”“ Nếu hắn muốn có cớ thì gia gia cho hắn.

” Vân Chiêu cười nhạt vẫy tay, một thanh y nữ tỳ ở bên lấy nỏ cung đeo trên lưng đưa y.

Cờ đó trên đỉnh núi vẫy hai lần, Vân Chiêu lạnh lùng giơ nỏ đã lắp tên lên, nhìn thấy một đồng tử dẫn con lừa từ chân núi vòng qua, trên lưng lừa là một kẻ mặc đạo bào ngồi ngược, tay cầm đàn độc tấu, phối hợp tiếng chuông leng keng ở cổ lừa, xa xa nhìn có vận vị cao nhân.

Trông còn giống thần tiên hơn cả Trương Quả Lão.

Đã tới gần mười trượng rồi, tên khốn kiếp đó còn chưa chịu xuống lừa, vẫn cái bộ dạng khốn kiếp cúi đầu làm bộ nửa tỉnh nửa ngủ.

Lừa đã tới trước nhà tranh rồi, tên khốn mới như choàng tỉnh từ giấc mộng, ngồi trên lửa cười vang chắp tay:” Sơn nhân ! ”“ Sơn cái con bà ngươi ! ” Vân Chiêu bóp cò, ba mũi tên bắ n ra như chớp, Tống Hiến Sách hồn phi phách tán, muốn lăn từ trên lừa xuống n é trách, đùi đau nhói như trúng roi quất, tiếp đó cơn đau kéo tới như sóng cồn.

Con lừa phía dưới mông kêu lớn hất mạnh đồng, đồng tử cầm cương văng đi xa, tiếp đó bốn vó nhũn ra khuỵu xuống đất, bụng lừa trúng hai mũi nỏ tiễn, ăn sâu cả thước.


Tống Hiến Sách rơi xuống tuyết, đàn cũng đánh mất, ôm đùi kêu thảm rồi chỉ Vân Chiêu:” Đại đầu lĩnh vì sao muốn giết ta? Chẳng lẽ không sợ Sấm vương giáng tội à?”Vân Chiêu hất áo choàng, ném nỏ cung, xách ghế dưới mông nhảy khỏi hiên, tới bên cạnh Tống Hiến Sách, tên này biết sợ thì đã muộn, chưa kịp cầu xin, ghế gấp đã nện xuống mặt.

“ Á !.

” Tiếng kêu lần này vang hơn lần trước, Tống Hiến Sách miệng phun hoa đào, răng gãy hai cái, sống mũi cao cũng bị đập bẹp:Dù là thế Vân Chiêu chẳng dừng tay, đánh lên tục lên đầu lên thân Tống Hiến Sách, thế là trong khung cảnh gió tuyết ù ù, tiếng kêu đau đớn, tiếng chửi bới, tiếng ghế gỗ đánh lên người như bản giao hưởng.

Vân Dương tay cầm củ khoai lang nướng đưa tới miệng mà quên cả ăn, Dương Hùng cũng rơi sách, đám thanh y nữ tỳ càng không hiểu vì sao đại thiếu gia thường ngày ôn nhu hòa nhã lại đột nhiên trở nên tàn bạo như vậy?Mắt thấy Tống Hiến Sách chỉ còn thở ra không hít vào nữa, Vân Chiêu mới thở hồng hộc ném cái ghế gãy đi, vẫn chưa hả giận chỉ Tống Hiến Sách thoi thóp:” Ngươi là cái thá gì mà dám tới đây gỡ thể diện cho Lý Nham, bộ hạ của gia gia th ô tục, gia gia còn th ô tục hơn trăm lần.

Bò về nói với Lý Hồng Cơ, gia gia ở đây đợi hắn là nể mặt hắn rồi, dám phái hết kẻ này tới kẻ khác tới thăm dò, nghĩ gia gia là hồng mềm hả? Lấy bày ra cái vẻ cao cao tại thượng, phái thủ hạ chứ không tới, lên mặt ra oai với gia gia à?”“ Nói với Lý Cẩu Nhi, gia gia lợn rừng tinh ở đây đợi hắn, không phục thì dàn trận đánh một trận, đừng có phái mấy thứ người vớ vẩn tới, gia gia ngũ mã phân thây.

”Tống Hiến Sách vừa hộc máu vừa kinh hoàng nhìn Vân Chiêu cuồng nộ, khi hắn tới đã chuẩn bị sẵn lời lẽ, định chỉ trích thuộc hạ Vân Chiêu vô lễ, dùng đại quân của Sâm vương ép Vân Chiêu nhận sai, không dùng một binh tốt mà khuất phục người.

Khi nghe nói Vân Chiêu cắm cờ giữa đường, Tống Hiến Sách và Lý Nham đã nghiên cứu với nhau, cho rằng với loại người như Vân Chiêu chỉ cần cho y đủ thể diện, đủ tôn kính thì có thể ngồi xuống nói lý lẽ với nhau.


Một khí nói lý, Tống Hiến Sách thấy bằng vào ba tấc lưỡi của mình, có thể vãn hồi một trận cho Sấm vương.

Bằng vào việc xảy ra hiện giờ, chuyện khác xa so với dự tính.

“ Lợn rừng tinh.

” Tống Hiến Sách cựa mình, miễn cưỡng giơ được cánh tay tựa hồ mất tri giác chỉ vào mặt Vân Chiêu như có muôn vạn lời muốn nói:Chỉ nghe rắc một cái, Vân Chiêu nhặt đoạn ghế gãy đập mạnh cánh tay chỉ vào mình, cánh tay vừa giơ lên đã cong đi rơi xuống, Tống Hiến Sách báo đáp bằng tiếng kêu không phải của nhân loại, đầu ngoẹo sang bên ngất xỉu.

Mặc kệ Tống Hiến Sách nằm trong tuyết, Vân Chiêu quay về dưới mái hiên, thanh y nữ ty rất nhanh nhẹn bê chậu đồng tới, hầu hạ Vân Chiêu rửa tay, lau sạch vết máu trên mặt y.

Vân Chiêu nói với Dương Hùng vẫn chưa hết sững sờ:” Soạn một phong thư cho Lý Hồng Cơ, nói là ta không cẩn thận làm tàn phế con lừa của hắn, chuẩn bị đền hắn con khác, muốn con lừa nào?”Dương Hùng nơm nớp lo sợ, đợi một lúc không thấy Vân Chiêu giải thích gì thêm, xem ra là nói con lừa thật, không có ám chỉ gì khác, mới thở phào.

Tuyết lớn che phủ núi xanh, núi xanh vì thế mà bạc đầu.

Ngôi nhà tranh của Vân Chiêu yên tĩnh tới ba ngày, không ai quấy nhiễu, Vân Chiêu chẳng bận tâm, nếu Lý Hồng Cơ thích ra vẻ thong thả không có gì phải vội thì y càng chẳng vội.

Đại quân huyện Lam Điền có lều ấm nhiều lớp an cư, có than đá sưởi ấm, ngoài thiếp giáp có áo bông dày, đầu đội mũ lông cừu lớn, mũ còn có hai cái tai lớn kéo xuống che hết mặt, trong giày lót lớp cỏ khô ấm áp.


Bọn họ có thịt cừu khô để nấu canh thịt cừu, có bột châu chấu tăng thêm vị, muốn ăn bánh kê thì ăn bánh, muốn ăn cơm thì nấu cơm, ở trong sơn cốc khuất gió, chẳng lo chết cóng.

Đại quân của Lý Hồng Cơ đương nhiên cũng có chuẩn bị, đó là gồng mình chống chịu.

Trời đổ tuyết lớn, lại còn có gió, tất nhiên rất có hại cho sức khỏe, trong quân của Vân Chiêu khó tránh khỏi người bị cảm lạnh, sốt cao, còn trong quân doanh Lý Hồng Cơ mỗi ngày kéo ra một cái xe xác chết đông cứng.

Hỏa pháo dàn hàng ngang ở bình nguyên không phải là trò chơi, mặt đất phủ tuyết cũng không an toàn, thám báo của quân Lý Hồng Cơ muốn tới thăm dò hư thực đã mất không dưới 50 người.

Lầy này Vân Chiêu huy động tám thành binh lực của quân đoàn Vân Dương, nhân số chưa tới 8000, nhưng dựa vào Phục Ngưu Sơn, Vân Chiêu có đủ tự tin cầm chân được Lý Hồng Cơ.

Cho dù Lý Hồng Cơ suất lĩnh hơn 20 vạn đại quân, tuyên bố là 50 vạn, 8000 quân toàn bộ dùng hỏa khí lại chiếm ưu thế địa lợi, Lý Hồng Cơ muốn đổ bao nhiêu máu sẽ có bấy nhiêu.

Bởi vì như Lý Định Quốc đánh giá, rèn luyện ra 1000 quân của huyện Lam Điền hao tốn bằng 1 vạn quân thường, cứ thế luận theo tiền bạc thông thường, 8000 quân sức chiến đấu ngang 8 vạn quân, huống hồ đây là đội quân theo bảo vệ Vân Chiêu, sức chiến đấu cường hoành không biết bao nhiêu mà kể.

.