Lúc này Thi Lang và Chu Tước đã trú quân ở Đài Loan xây dựng cứ điểm, dự đoán chưa tới nửa năm nữa là có thể diệt sạch thế lực Trịnh thị, người Hà Lan, người Bồ Đào Nha đang chiếm cứ nơi đó.Mấy năm qua hạm đội số hai điên cuồng mở rộng, mà hải quân lục chiến do Chu Tước thành lập cũng đã thể hiện được sức mạnh trong cuộc chiến chiếm đảo ở Đài Loan.Nghĩ lại thì, bất kể Kiến Nô hay Lý Hồng Cơ đều là anh hùng hào kiệt trên đất liền, nhưng tranh hùng trên biển khác nào đứa trẻ vô tri.Lấy sở trường ta đánh sở đoản của địch không phải yếu nghĩa của binh pháp à?Lý Hồng Cơ xây dựng đống bảo lũy thì sao nào, nơi hắn chiếm cứ là vùng đất hẹp ven biển, Triều Tiên lại càng ba mặt giáp biển, khác nào phơi mặt ra cho người ta đánh cơ chứ.Trương Quốc Trụ nhận ra đột kích từ phía biển hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn nhiều so với ở đất liền, thứ nhất là tính bất ngờ, nay bất kể là Lý Hồng Cơ hay Đa Nhĩ Cổn, chúng đều dồn quân về phía tây, đề phòng quân Lam Điền tiến đánh, mặt biển hoàn toàn bị bỏ trống.Thứ đến đi đường biển có thể phần nào giải quyết vấn đề hỏa pháo khó vận chuyển trên thảo nguyên, chỉ cần chọn địa điểm vắng vẻ, đổ bộ thành công sau đó lập trận địa pháo, công sự, có thể thong thả diệt địch với tổn thất nhỏ nhất.Chuyện quân sự Tôn Quốc Tín tin không phải nhiều lời, Trương Quốc Phượng nhất thời bị che mắt chỉ cần một lời nhắc nhở là đủ, chuyện khác hắn thấy nói rõ hơn:” Còn về phần 12 cái vương miện này đúng là có tác dụng, nhưng chúng ta không cần phái đại quân đi, dù ở Tây Vực, Hà Trung, hoặc đất của người La Sát, đều có bộ tộc Nguyên Mông để lại.”“ Ta nghe nói Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Bộ ở nước La Sát không hề vui vẻ, nếu được ta muốn phái lạt ma mang vương miện đi xa một chuyến trả lại cho họ, mang theo tin tức chúng ta hoan nghênh họ quay về.”Những lời của Tôn Quốc Tín làm Trương Quốc Trụ hết sức thất vọng, hắn và Lý Định Quốc luôn cho rằng chuyện ở biên cương phương bắc này hoàng đình Lam Điền chỉ có thể trông cậy vào họ chứ không thể là ai khác.Vì thế Lý Định Quốc mới có thái độ ngông nghênh, nhiều lần vi phạm quân kỷ, làm trước báo sau, đồng thời cũng chẳng tỏ ra tôn kính Vân Chiêu.Giờ mới hiểu, thì ra mình chẳng quan trọng như thế.Vì thế Trương Quốc Phượng càng không cam lòng, hắn muốn chứng tỏ giá trị bản thân:” Bọn ta muốn lập đội kỵ binh súng cường đại, Lam Điền chỉ cần cung ứng vũ khí, bọn ta tự trù góp tiền lương.”Tôn Quốc Tín nhìn mười hai cái vương miện, mở một cái rương vàng, thoải mái nói:” Vàng do mục dân hiến lên năm nay ta còn chưa dùng, ngươi cứ lấy đi.”Nếu như có người hỏi trong ba mươi hai ủy viên dưới Hoàng đình Lam Điền, ai là là người giàu có nhất, mọi người nói là Vân Chiêu.Một gia tộc cường đạo nghìn năm, nếu không tích góp được chút gì thì còn ra làm sao nữa.Thế nên Vân Chiêu có đồ đồng cổ nhất, đồ ngọc quý nhất, cùng với nhiều loại châu báu.Nhưng nếu hỏi ai có nhiều vàng nhất thì chắc chắn là Tôn Quốc Tín.Trên cao nguyên có vàng.Trên thảo nguyên có vàng.Mà người dân sống ở hai vùng rộng lớn bao la này hi vọng lớn nhất là kiếm được vàng trong núi thì đợi tích góp nhiều sẽ lặn lội nghìn dặm xa xôi hiến liên cho Phật Sống Mạc Nhĩ Căn hào quang vạn trượng.Vì thế ở nơi thờ phụng Phật Sống thì chùa miếu luôn tỏa ánh vàng lấp lánh.Những kiến trúc vĩ đại ấy lấp lánh kim quang dưới nắng, thêm vào tiếng tụng kinh trầm hùng, người đứng ở thảo nguyên xanh biếc ngước mắt nhìn sẽ cảm giác nơi đó vô cùng thần thánh.Đó là một lực lượng ổn định lòng người.Mỗi năm lượng vàng mà Tôn Quốc Tín dùng hơn trăm cân.Cho nên khi Trương Quốc Phượng nhìn thấy vàng cám trong rương thì thèm đỏ mắt, nếu không phải Tôn Quốc Tin là người mình thì hắn sinh lòng muốn cướp rồi.Tôn Quốc Tín nắm một vốc vàng cám lên, từ từ để nó chảy qua kẽ tay rơi xuống rương, mặt hết sức bình thản: “ Người hai tộc Mông Tạng không biết gây dựng cuộc sống của mình, bọn họ chỉ biết chăn thả giữa nắng gắt và tuyết lạnh, đấu tranh với thiên nhiên dã thú, cuối cùng thu hoạch lại giữ ở đây, vậy là không ổn.

Nếu họ tin ta, sùng bái ta, vậy ta phải báo đáp họ.


Ta không để chiến tranh lại xảy ra trên người họ, vì thế ta nhận chỗ vương miện này.”“ Giờ cuộc sống của họ có thiếu gì đâu chứ? “ Trương Quốc Phượng rất hâm mộ Tôn Quốc Tin:“ Ngươi nhầm rồi, bọn họ rất thiếu ...!“ Tôn Quốc Tín nói tới đó giọng trầm xuống: “ Điều kiện sinh sống khắc nghiệt, bọn họ ít khi sống được tới năm 40 tuổi, người bốn mươi nơi này có khi chẳng khác gì ông già sáu mươi ở phương nam.


Phụ nhân chết vì sinh con rất phổ biến, những đứa bé sinh ra quá nhỏ bé yếu ớt sẽ lập tức bị vứt bỏ, những người thương tật, quá già yếu bị vứt bỏ.

Không phải vì họ tàn nhẫn, mà vì kẻ yếu không sống được ở đây, thậm chí còn liên lụy cho cả tộc.”“ Bọn họ có thể chết vì ăn phải thứ không sạch sẽ, có thể bị một trận ốm nho nhỏ mà chết, có thể bị côn trùng cắn mưng mủ mà chết ...!Cuộc sống của họ vô cùng gian nan đã thế còn thường xuyên xảy ra bệnh dịch, thiên tai cùng chiến tranh bộ lạc.”“ Các ngươi luôn thấy người thảo nguyên cường tráng, nhưng không biết, những người không cường tráng đã chết rồi.”“ Nay họ đã thần phục, tin tưởng sự thống trị của hoàng đình Lam Điền, vậy thì chúng ta phải lấy sự nhân từ đáp lại họ, bao năm qua ta phải nhìn Cao Kiệt tới đây giết người, rồi Lý Định Quốc tới giết người ...!Phải dừng lại thôi, ta chuẩn bị dâng thư cho bệ hạ, bày tỏ rõ quan điểm của mình.”Trương Quốc Trượng nhíu mày: “ Ngươi nhân từ quá sớm đấy, thiên hạ chưa bình yên tới mức vậy đâu.”Tôn Quốc Tín lắc đầu:” Hán tộc sở dĩ luôn luôn bị mục dân phương bắc xâm phạm là do cái sai của chúng ta.


Mỗi khi Hán tộc cường thịnh, chúng ta luôn uy hiếp, xua đuổi dân tộc du mục, khi suy yếu thì hối lộ, cầu thân, cái tâm niệm không phải tộc ta ắt có lòng khác đã ăn sâu bén rễ trong đầu các ngươi, ngươi không thấy làm thế có vấn đề à?”Trương Quốc Phượng không trả lời mà âm trầm hỏi lại: “ Ngươi không biết nếu ngươi nói những lời này ra sẽ bị vô số người công kích à?”Tôn Quốc Tín cười: “ Ta chỉ nói ý kiến của mình, chuyện khác ta đâu can thiệp được.”Trương Quốc Phượng mang tới mười hai vương miện, mang đi mười hai rương vàng cám, hắn không đáp ứng Tôn Quốc Tín, thậm chí còn muốn liên lạc Vân Dương, Cao Kiệt, Lôi Hằng phản đối đề nghị của Tôn Quốc Tín.Hắn cho rằng Tôn Quốc Tín không phải là nhà cách mạng kiên định nữa, đã thành một kẻ quy y thấp kém, học Phật quá nhiều năm, đã tiêu hao hết hào khí rồi.Nay phải là lúc Lam Điền mãnh hồ khiếu sơn, thần long phi thiên, hung ưng giang cánh mới đúng.Đáng lẽ phải đem vinh quang người Hán chiếu khắp thế giới, vậy mà tên Quốc Tín đề lại sinh ra tư tưởng mất gốc như thế.“ Không tiếc suối nhỏ, sao thành sông lớn ...” Tôn Quốc Tín khoác tăng bào đỏ sậm, đứng dưới tường thành nguy nga của chùa Mỹ Đại Chiêu, buông tiếng thở dài:Một tiểu lạt ma từ phía sau chạy tới ôm lấy hông Tôn Quốc Tín:” Phật Sống, Phật Sống, năm sau những người kia còn tới không?”Tôn Quốc Tín xoa đầu tiểu lạt ma, cười hiền từ:” Có, sau này năm nào họ cũng tới.”“ Vậy người Hán cũng tới ạ, họ làm người đường ngon lắm.”“ Sẽ tới, sau này còn tới nhiều hơn, sẽ mang thêm nhiều đường tới nơi này.”Tiểu lạt ma lấy trong lòng ra một người đường gói lá sen, cẩn thận li3m một cái, rồi giơ lên, mong Phật Sống cũng ăn thử.Thấy Tôn Quốc Tín cắn một miếng nhỏ, tiểu lạt ma nở nụ cười hạnh phúc ngập tràn:” Ngọt không?”Tôn Quốc Tín mỉm cười hiền từ:” Ngọt lắm.”….

….Chương này thể hiện rõ ràng 2 cái nhìn đối lập về cùng một vấn đề, vì mỗi người có góc nhìn khi ở vị trí khác nhau.


Đôi khi quan điểm Vân Chiêu cũng không đại biểu cho quan niệm chính xác, vì Vân Chiêu cũng thể hiện ở góc độ nào đó, nó có tính cục hạn nhân vật, tác giả cũng dùng nhân vật khác phản biện lại chính Vân Chiêu.Vì thế nếu cắt một câu, một đoạn nào đó mà gán tính chất của cả truyện là sai lầm.Không có chân lý rõ ràng nào trong truyện của KD2, chỉ có cuộc sống và cảm thụ của từng người..