Lại nói tới Hàn Tú Phân, sau khi đánh bại công ty Đông Ấn, toàn bộ đảo Trảo Oa rốt cuộc cũng rơi vào tay nàng.

Đó là hòn đảo cực lớn vô bờ vô bến, Hàn Tú Phân thấy riêng hòn đảo này đủ nuôi sống mấy trăm vạn người, vì thế nàng phái chiến hạm đi ngược hướng vòng quanh đảo, đồng thời phái quân đội khảo sát hòn đảo này lần nữa.

Đây là hòn đảo giàu có tới mức làm Hàn Tú Phân phát cuồng, riêng lớp đất dày hai trượng do tro núi lửa tạo thành, đủ khiến nàng thấy 1334 tướng sĩ Đại Minh chết vì nó rất đáng.

Hàn Tú Phân dùng tới sáu tháng để tìm tòi khắp hòn đảo này, trong thời gian đó không ngừng có những chiếc thuyền lớn qua lại các hải đảo, dù là người nguyên thủy thấp lùn sống trong rừng mưa nhiệt đới cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bắt đưa đi.

Chỉ có dọn sạch hòn đảo này mới có thể đón lượng lớn bách tính Đại Minh ven biển tới đây khai khẩn.

Cho tới khi Lưu Minh Lượng bắt được một người cổ đưa tới trước mặt Hàn Tú Phân, nàng mới dừng công việc lại.

Người bị bắt rất trầm tĩnh, không kinh hoàng, không chống cự, chỉ yên tĩnh đứng đó, không nói gì, mặc khố do lá cây mềm bện thành, mình [email protected], tóc búi cao, cố định bằng trâm gỗ.

Da hắn đen xì, nhưng không phải màu đen thuần túy như dân bản địa, mắt đen, Hàn Tú Phân nhìn đặc trưng trên thân thể hắn liền nghĩ tới ngay người Đại Minh, hỏi: “ Bắt được một tên à?”Lưu Minh Lượng đáp: “ Hẳn là có một nhóm nhưng tên này dẫn bọn ta đi lệch hướng, cuối cùng dùng lưới cá bắt được trước khi hắn nhảy núi.

”Hàn Tú Phân quan sát kỹ hán tử đó: “ Ngươi là người Đại Minh à?”Hán tử đó chẳng nói chẳng rằng.

“ Vậy thì giết đi.


” Hàn Tú Phân làm việc luôn rất dứt khoát:Lập tức có hai quân sĩ đi tới, đẩy hán tử đó ra ngoài.

Lưu Minh Lượng gãi đầu: “ Tên này kỳ thực hiểu lời chúng ta nói, chúng ta cũng đã biểu lộ thân phận, vì sao hắn thà chết không trả lời?”“ Chắc có điều cổ quái, không sao, đã bắt được một tên thì sẽ càng bắt được nhiều hơn thôi, chỉ cần nhiều người, ta không tin toàn bộ là anh hùng.

” Hàn Tú Phân nói xong nhìn ra ngoài xem hành hình:Ngoài doanh trướng của Hàn Tú Phân dựng một đài treo cổ, do Cty Đông Ấn Hà Lan dựng lên, nghe nói không dưới 3000 người bị treo cổ ở đây.

Thòng lọng tròng vào cổ hán tử, quan hành hình sắp quay bàn tời, hán tử hướng về rừng sâu gào lên:” Mẹ, hài nhi bất hiếu, kiếp sau lại làm nhi tử của người.

”Lưu Minh Lượng thốt lên:” Đây là giọng Hàng Châu tiêu chuẩn, ta về nước cưới lão bà chính là mua ở Hàng Châu, nàng cũng nói cái kiểu này.

”Hàn Tú Phân nhướng mày:” Ngươi nói về nước cưới lão bà, nhưng ngươi không nói lão bà mua mà có.

”Lưu Minh Lượng biết lỡ lời, rụt cổ cười khổ: “ Thanh danh hỏng rồi, khuê nữ nhà tử tế ở Lam Điền không chịu gả cho ta, đành mua một con ngựa gầy Dương Châu, kết quả là bị lừa, mua phải người Hàng Châu.

”“ Trong nước còn mua bán nhân khẩu à? Trương Quốc Trụ, Chu Quốc Bình làm ăn kiểu gì, ngoài ra, quân khốn kiếp ngươi lại mua người à?” Hàn Tú Phân vừa nói vừa bóp cổ Lưu Minh Lượng xách lên:Lưu Minh Lượng không vùng vẫy vô ích, may mà còn nói được:” Mua của mẫu thân nàng ! Không, không, trả rất nhiều tiền sinh lễ, mẫu thân nàng mới chịu gả khuê nữ cho ta, ngoài ra gả cho ta nàng ấy cũng không thiệt, ngay quả đất triều đình cấp, cũng giao nàng quản lý, tiểu cô nương rất hài lòng.

”Hàn Tú Phân bực mình tát hắn một phát, sau đó mới bảo hán tử khóc lóc kia:” Này, bọn ta là quân triều đình, không phải là hải tặc.

”Hán tử kia vẫn khóc:” Đại Tống diệt vong rồi, các ngươi đừng lừa ta, các ngươi là người bắc do Mông Cổ chỉ huy chứ gì, đừng hòng lửa bọn ta.

”“ Đại Tống?” Hàn Tú Phân và Lưu Minh Lượng nhìn nhau, không phải chứ, đến cả Chu Minh còn diệt vong rồi mà ở đây còn có người Đại Tống?Có thật không vậy?Chuyện hết sức khó tin, nhưng hình như hắn là người Đại Tống đã diệt vong gần 400 năm thật.

Vì không ai lại nói dối ngớ ngẩn như thế.

Lưu Minh Lượng cho rằng mình đã giải thích rất rõ ràng thân phận của mình, bày ra thái độ chân thành cảm động cả trời xanh, theo lý cái tên huynh đệ bản tộc Lưu Phái kia phải dẫn họ tìm những người Đại Tống còn sót lại kia mới đúng.

Đáng tiếc Lưu Minh Lượng coi thường tên điêu dân tới từ Đại Tống này rồi.

Cho rượu, hắn uống.

Cho thịt, hắn ăn.

Lưu Minh Lượng thậm chí trộm bánh ngọt ở chỗ Hàn Tú Phân, tên này cho vào cái khố, không biết sau này để đó có ăn không?Nhưng chỉ cần nhắc tới tìm tộc nhân ! Tên này lập tức nằm lăn ra đất giả chết, giọng điệu nghiêm một chút, hắn khóc lóc, dù có lần nửa đưa lên giá treo cổ, hắn chỉ luôn miệng cầu xin, còn tung tích tộc nhân, một chữ hắn cũng không nói.


Lưu Minh Lượng tức tối đá một phát vào lưng cái tên nằm trên mặt đất đóng giả chó chết này, sau đó dẫn đông người hơn đi tìm đám người Tống không biết sống chết kia.

Hàn Tú Phân thì thông cảm cho Lưu Phát, nếu không có tinh thần này, đám người Tống làm sao có thể sống qua mấy trăm năm trên đảo Trảo Oa.

Có điều nàng đã khoanh vùng hoạt động của họ, điều sáu vạn đại quân, từ hai đầu hẹp của đảo ép vào giữa, tìm được chỉ là chuyện sớm muộn.

Đảo Trảo Oa đa phần là bình nguyên, khí hậu nóng bức, nhiều nguồn nước, đất đai màu mỡ, thêm vào hải cảng chất lượng, đúng là mảnh đất quý.

Chỉ cần Đại Minh đứng vững chân ở đây, có thể khống chế mấy vạn đảo lớn nhỏ xung quanh, nhưng làm sao thuyết phục bách tính tới đây là chuyện lớn.

Không có mười năm không thấy được hiệu quả.

Khi Hàn Tú Phân đang suy nghĩ thì Lưu Phái cực kỳ khủng hoảng, vì tên nô lệ khổng lồ của Hàn Tú Phân cứ nhìn hắn không chớp.

Khi cự hán đó vươn tay ra, Lưu Phái hét lên một tiếng chạy về cây dừa, thoát cái đã leo lên tận ngọn, cự hán nhìn Hàn Tú Phân vẫn trầm tư, rỏn rén tới cây dừa lắc mạnh.

Lưu Phái kinh hoàng ôm chặt cây dừa, cứ như thuyền nhỏ trong sóng lớn, cự hán nghe tiếng la hét lắc càng hăng, tới khi dừa rơi vào đầu hắn, hắn mới rơi bịch xuống đất.

Bá tước Lôi Ân vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trước đó ông ta vốn chẳng sợ gì, giờ nhìn tên cự hán mới nghĩ tới vô số truyền thuyết đáng sợ về Hàn Tú Phân, dừng bước nói với Lôi Áo Ny:” Ta chỉ bất đắc dĩ.

”Lôi Áo Ni cười duyên:” Cha thân mến, khi con bò ra dưới thân thể con lợn béo Á Đinh con đã thề một ngày giết cha rồi.

”“ Ngươi bắn nát thuyền của ta, vì sao không giết ta?”“ Thế thì dễ dàng cho cha quá.


”Bá tước Lôi Ân nghiến răng:” Lôi Áo Ny, ta không ngờ con hận ta như thế.

”Lôi Áo Ny cười run cả người:” Con muốn cha mất sạch danh dự mới chết.

”Lưu Phái từ dưới đất bò lên, cưỡi trên cổ cự hán, giơ quả dừa đập mạnh, đập một quả thì cự hán tóm cổ, ném bay xa hai trượng, sau đó xông tới bóp cổ ! Hàn Tú Phân hồi tỉnh, hời hợt nói:” Buông tay, cút.

”Cự hán buông ngay, mặc Lưu Phái nhũn người rơi xuống, sau đó đi về cái lán hắn sống.

Hàn Tú Phân chưa từng gặp Lôi Ân, nhưng mà nhìn nam tử kia đứng cùng Lôi Áo Ny là nàng nhận ra, chẳng buồn đụng tay xử lý:” Lôi Áo Ny, giao cho Trương Truyền Lễ xử lý đi, theo luân lý đạo đức Đại Minh, cô không được hại cha cô.

”Lôi Áo Ny nghe thế đôi mắt đẹp trở nên hung bạo, lần đầu hét lên với Hàn Tú Phân:” Ta đợi ngày này đã lâu, lâu lắm rồi.

”“ Ông ta có lỗi với cô, đó là chuyện của ông ta, cô là con, không thể hại ông ta, tin ta đi, ta sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng, đừng làm chuyện mình hối hận.

” Hàn Tú Phân mềm mỏng nói:” Nếu cô còn muốn làm một tướng quân hải quân Đại Minh thì hãy nghe ta.

”.