Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của bánh bao sữa đang ngủ say trong lòng hắn lay động, bé không tỉnh, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé lại mò mẫm ôm lấy cổ hắn.

Vừa có ý định đưa bánh bao sữa cho anh họ Tư Lâm ngồi gần mình, Hoắc Tư Cẩn lại chần chờ một chút.

Trong đầu hắn hiện lên lời của bánh bao sữa nói trước khi ngủ.

"Anh cả, Tể Tể muốn ngủ, anh cả phải luôn ôm Tể Tể nha, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể buông ra nha."

Hoắc Tư Lâm nghĩ đến chuyên ngành mà Tư Cẩn học, nhất thời có chút chần chờ.

"Tư Cẩn, em......"

Người phụ nữ ở bên khoang phổ thông kêu cứu càng ngày càng cao, càng lúc càng bén nhọn, thậm chí nói năng cũng lộn xộn.

Hoắc Tư Cẩn không do dự nữa, ôm bánh bao sữa đứng dậy đi tới khoang phổ thông.

Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước mấy người cũng cùng đi theo đến.

Hoắc Tư Lâm thấy Hoắc Tư Cẩn quyết ý nên vội vàng lên tiếng.

"Tư Cẩn, để anh bế Tể Tể cho."

Hoắc Tư Cẩn đi về phía trước, hạ thấp giọng nói chuyện với Hoắc Tư Lâm, người ở gần hắn nhất.

"Trước khi Tể Tể ngủ, đã dặn em là mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể buông bé ra."

Hoắc Tư Lâm sững sờ một chút thì bọn hắn cũng đã đi đến khoang phổ thông, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn vào vị trí người phụ nữ ở gần cuối máy bay đã mất đi khống chế, đang được những tiếp viên phục vụ trấn an cảm xúc.

Người phụ nữ ôm trong ngực một bé gái còn nhỏ, nhìn tuổi tác cũng trạc tuổi của Tể Tể.

Hoắc Trầm Huy làm người dẫn đầu nhóm đi đón An An, thấy Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể đi ra đằng sau, vội vàng nói chuyện với tiếp viên trưởng đang chạy đuổi theo.

"Cháu tôi có học chuyên ngành khoa y học lâm sàng, để cháu nó nhìn xem."

Tiếp viên trưởng thở phào.

Mặc dù là còn đang học chuyên ngành lâm sàng y học, nhưng hiện tại trên máy bay không có bất kỳ một người nào trong ngành y, tự nhiên đây là một tia hi vọng.

Mà ở khoang hạng nhất này khách chủ yếu là người nhà họ Hoắc!

Có người nhà họ Hoắc ở đây, tiếp viên trưởng có chút bất an bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Cảm ơn ông chủ Hoắc."

Hoắc Trầm Huy cười nhạt: "Không có gì, nhìn xem tình huống thế nào đã, hi vọng có thêm thời gian."

Tiếp viên trưởng lần nữa cảm ơn, sau đó nhanh chóng hướng cơ trưởng thông báo tình hình, có thể chuẩn bị khẩn cấp hạ cánh bất cứ lúc nào.

Ở trong khoang phổ thông, Hoắc Tư Cẩn ôm bánh bao sữa vừa đi tới thì nữ tiếp viên phục vụ cũng nhận được thông báo của tiếp viên trưởng lập tức chào đón.

"Xin chào, anh mau kiểm tra một chút xem."

Người phụ nữ ôm bé gái nhìn thấy Hoắc Tư Cẩn tới, vội vàng ôm đứa nhỏ chạy đến trước mặt Hoắc Tư Cẩn.

"Bác sĩ, bác sĩ, nhanh mau cứu con của tôi."

Bên cạnh các hành khách khác đang nhìn, xì xào bàn tán.

"Tại sao tới đây cứu người vẫn còn ôm một đứa bé?"

"Đúng a! Nhìn đứa bé này với đứa bé xảy ra chuyện cũng không chênh lệch tuổi nhiều, đều là bé gái nữa."

"Đây có phải là tới cứu người không, hay là tới tìm niềm vui?"

......

Hoắc Tư Lâm muốn ôm Tể Tể, nhưng nghĩ tới lời nói của Hoắc Tư Cẩn, hắn lại đè nén tâm tư của mình xuống.

Không thể ôm!

Bọn hắn hôm nay xuất hành, Tể Tể tối qua nói đi ra ngoài nhất định sẽ có họa sát thân, trừ phi có bé ở cùng một chỗ.

Vừa rồi trước khi ngủ, Tể Tể lại bỗng nhiên nói như vậy, khẳng định có vấn đề.

Hoắc Tư Lâm cảnh giác lên, vội nhìn bốn phía.

Hoắc Tư Cẩn quay ra cõng bánh bao sữa trên lưng, bánh bao sữa hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, cũng không đến mức làm hắn thở không nổi, nhưng tuyệt đối không làm cho bản thân rơi xuống.

Hoắc Tư Cẩn thở phào khi chú ý thấy động tác của bé.

Như thế này không tính là buông Tể Tể ra chứ?

Hoắc Tư Tước và Hoắc Trầm Huy cùng đi đến cũng thở phào, ánh mắt Hoắc Trầm Huy cũng dò xét trong đám người, dù sao họa sát thân không phải chuyện đùa.

Hoắc Tư Cẩn bắt đầu kiểm tra cho đứa nhỏ đang hôn mê, sau đó phát hiện một hiên tượng quái dị.

Tim của bé gái này đập rất không có quy luật, rất chậm chạp.

Hắn lại thăm dò cổ tay bé gái, ngón tay chạm tới làn da của bé thì đầu ngón tay vô thức run lên.

Làn da của bé gái hơi lạnh.

Kiểu lạnh này cùng người bình thường không giống nhau lắm, ngược lại rất giống với người bệnh vừa qua đời lúc hắn đi theo Hứa giáo sư học y khoa tại đại học.

Bé gái đây là...... Đã không còn sao?

Nhưng nhịp tim lại vẫn đập một cách chậm chạp là chuyện gì xảy ra?

Mẹ của bé ôm con mình một bên che miệng, một bên rơi lệ.

Nhìn thấy thần sắc của Hoắc Tư Cẩn quái dị, vội vã lên tiếng.

"Bác sĩ, Nữu Nữu, con gái của tôi thế nào rồi? Con bé lúc đi lên máy bay còn rất tốt, vừa rồi bỗng nhiên nói đau tim, sau đó thì hôn mê."

Hoắc Tư Cẩn vừa mới chuẩn bị trả lời thì đột nhiên nhìn thấy mi tâm của bé gái tràn ra một luồng âm khí nồng nặc.

Không chỉ có như thế, mắt bé gái đang nhắm bỗng nhiên mở to mắt ra, âm lãnh lại tham lam nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười rất quỷ dị.

Hoắc Tư Cẩn vô thức buông tay đang chạm vào tay bé gái ra, cảm xúc của người phụ nữ lần nữa lại sụp đổ.

"Bác sĩ, có chuyện gì sảy ra với con bé thế?"

Những người còn lại cũng ở bên cạnh hỏi thăm.

"Đúng vậy a, kiểm tra lâu như vậy, làm sao không nói lời nào? Tóm lại là có phải bác sĩ không đây? Nếu không phải thì cũng đừng làm chậm trễ thời gian, trực tiếp để cơ trưởng hạ cánh khẩn cấp đi."

"Chính xác! Mạng người quan trọng!"

"Đúng a!"

......

Hoắc Tư Cẩn ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh, phát hiện những người kia căn bản không nhìn thấy bé gái mở mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị âm lãnh lại đang tham lam nhìn chằm chằm hắn kia.

Hoắc Tư Tước ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, cũng phát hiện ra người khác không nhìn thấy chuyện đó.

Ví dụ như bác cả cùng với anh họ đứng bên cạnh, đang nghi hoặc nhìn anh trai hắn.

Hoắc Tư Tước đi qua, ở bên cạnh anh ngồi xổm xuống: "Anh, đứa nhỏ này thế nào?"

Hoắc Tư Cẩn nhìn về phía người phụ nữ đang nhìn chằm chằm hắn chờ đợi, hít một hơi thật sâu.

"Cô à, con của cô...... theo phán đoán của cháu thì vào khoảng nửa giờ trước đã tử vong rồi."

Tất cả hành khách đều ngạc nhiên.

"Sao lại nói là tử vong vào nửa giờ trước?"

"Lúc làm kiểm tra an ninh làm sao mà qua được?"

"Chính xác!"

......

Trong đám người làm vệ sĩ bắt đầu lên tiếng, thanh âm thật to nhắc nhở những hành khách đang kích động.

"Mọi người đừng quên, từ lúc máy bay cất cánh đến bây giờ đã được một tiếng rồi!"

Một người vệ sĩ khác cũng lên tiếng: "Mọi người tự mình kiểm tra thời gian bay đi!"

"Đúng!"

......

Có người đưa ra đề nghị, tự nhiên cũng có người bắt đầu kiểm tra thời gian.

Tiếp viên phục vụ lập tức gật đầu khẳng định: "Máy bay của chúng ta đã cất cánh được một giờ lẻ bốn phút."

"Vậy đứa nhỏ này nửa giờ trước đã không còn? Thế sao người mẹ làm sao lại không phát hiện ra?"

"Đúng vậy a, có người mẹ nào như thế sao?"

"Thế cuối cùng thì đứa nhỏ làm sao lại không còn?"

......

Người phụ nữ ôm chặt lấy bé gái, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt.

"Sẽ không! Nữu Nữu vừa rồi cũng còn rất tốt, rõ ràng còn có hô hấp, Nữu Nữu không chết, nhất định là cậu kiểm tra sai rồi!"

"Bác sĩ! Còn có bác sĩ khác hay không, mau tới đây đi, mau cứu con của tôi!"

Người phụ nữ bỗng nhiên ôm đứa nhỏ chạy hướng lên trên đầu máy bay, ngay lúc cô ta đứng dậy thì bé gái bỗng nhếch môi, mang theo nụ cười càng quỷ dị hơn trên khuôn mặt.

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đều nghe được giọng của bé, rất nhẹ nhàng thốt ra những lời kinh dị.

"Anh trai, tất cả người trên máy bay này đều chôn cùng các ngươi nha!"

Sau khi bé gái nói xong, màn hình hiển thị lộ trình của máy bay bắt đầu nhấp nháy cùng lúc, một bầu không khí lạnh lẽo và đáng sợ từ bé gái tràn ra toàn bộ khoang máy bay.

Không đợi Hoắc Tư Cẩn nói chuyện, bé gái lại cười hì hì mở miệng.

"Nhưng mà nếu như các ngươi chủ động cho ta ăn, ta có thể cân nhắc bỏ qua tha cho đám người trên máy bay này!"

Hoắc Tư Tước chợt nhớ tới lời nói tối qua của Tể Tể.

Không thể ra cửa, nếu không sẽ có họa sát thân.

Chỉ là không ai trong số họ có thể tưởng tượng được lại là họa sát thân như thế này.

Có người phát hiện máy bay dị thường, bắt đầu hỏi thăm tiếp viên phục vụ.

Những vị khách ở đây đều không thấy được thời điểm bé gái lè lưỡi, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước, còn tham lam li3m li3m môi.

"Các ngươi...... Suy nghĩ kỹ chưa?"

Hoắc tư Thần vẫn còn đang ngủ, kết quả bị tỉnh vì quá lạnh.

Mở mắt ra liền thấy trong khoang âm khí lan tràn, hắn tìm đúng vị trí của anh trai ở phía này chạy tới, kết quả vừa tới thì lại nghe được một con ma đang uy hiếp hai người anh của hắn.

"Cái thứ gì từ đâu tới không biết trời cao đất rộng, cũng dám uy hiếp anh ta?"

Khuôn mặt bé gái trong nháy mắt trở nên dữ tợn, đột nhiên há cái miệng đỏ tươi và lao về phía Hoắc Tư Thần.

"Muốn chết!"

Bánh bao sữa đang nằm trên lưng Hoắc Tư Cẩn được Hoắc Tư Tước đỡ bỗng mở mắt ra, đôi mắt tối đen như mực không có thần, nhưng lại làm cho bé gái đột nhiên lao về phía Hoắc Tư Thần kia dừng lại.