Đừng nói Hoắc tư lâm, đến ông nội Hoắc cũng bị bánh bao sữa phiền muộn thở phì phò làm cho cười ha ha.

"Không có việc gì không có việc gì, Tể Tể không biết cũng không sao, ông nội biết chữ, ông nội dạy Tể Tể học.

"Hoắc Tư Lâm cười nói tiếp: "Anh Tư Lâm cũng có thể giúp Tể Tể học.

"Hoắc tư Thần hừ hừ: "Tể Tể là em của em cùng anh hai, anh Tư Lâm, em gái của anh ở kia kìa.

"Hoắc Tư Lâm cười nhẹ lắc đầu, cũng không vì Hoắc tư Thần mà tức giận.

Hắn so với Hoắc tư Cẩn, con trai lớn của chú hai còn lớn hơn một tuổi, hiện tại đang là sinh viên năm hai đại học, tính tình luôn luôn rất ôn hòa.

"Đúng vậy, là em gái của em cùng với Tư Tước, anh Tư Lâm chỉ là rất thích Tể Tể, cũng muốn làm anh trai bé, không cùng em tranh em gái đâu.

"Nhớ tới em gái của mình đang ngồi bên kia, Hoắc Tư Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.

Cái nhìn này lại làm lông mày hắn nhíu lại.

Vừa lúc lột xong quả sầu riêng bốn ký, thấy Tư Tước đang đặt nó lên đĩa.

Hắn dứt khoát đi đến bên cạnh em gái Hoắc An An, cúi đầu nói chuyện cùng em.


"An An, em thế nào?"An An từ nhỏ đã hoạt bát đáng yêu, mấy năm này mặc dù không còn đáng yêu như trước, thậm chí hắn nhìn còn hoài nghi có phải là em gái ruột của mình không.

Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, An An là chị, không nên thô lỗ như vậy cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi so đo.

"An An, em bây giờ là chị, cần phải chiếu cố em gái, biết không?"Hoắc An An tức giận đến suýt chút nữa thì bộc phát.

Cái gì mà đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, kia rõ ràng chính là hệ thống nhân vật phản diện nữ, là nhân vật phản diện ác độc.

Dù là còn nhỏ, đó cũng là nhân vật phản diện!Hoắc An An nhớ lại chuyện mà trước đó hệ thống đã cho cô xem những kịch bản hào môn cẩu huyết, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.

Hoắc Tư Lâm phát giác được không ổn, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má em gái.

Không né tránh.

Hoắc Tư Lâm nhịn không được cười lên, thân mật lại nhéo nhéo.

Hoắc An An căm ghét tránh đi: "Anh, anh làm gì vậy, em không phải trẻ con, anh đừng bóp mặt của em mãi như thế! Anh vừa rồi còn không giúp em!"Minh Tể Tể có cái gì tốt?Con bé cùng cô có hệ thống chân mệnh thiên nữ đối nghịch!Cô hạ giọng: "Anh, anh đừng bị minh Tể Tể lừa, con bé nhìn mới ba tuổi rưỡi, kỳ thật không chỉ ba tuổi rưỡi đâu! Con bé đang diễn trò!"Hoắc tư lâm: "! ! "Đây quả thật là em gái của hắn, An An?An An ôn nhu, nhu thuận hiểu chuyện, làm sao có thể nói Tể Tể như vậy?Hoắc Tư Lâm chỉ coi em gái còn đang giận hắn, không khỏi nghiêm túc giải thích.

"An An, không phải mới vừa rồi anh không giúp em, mà là lời của em nói không đúng, làm chị! ! "Hoắc An An cảm thấy đủ rồi, trực tiếp ngắt lời anh.

"Đủ rồi! Em liền biết em ấy đến các anh tất cả đều thay đổi! Tất cả đều thích con bé không thích em, ô ô ô! ! "Hoắc An An không tiếp tục nhịn được nữa, bụm mặt giả khóc chạy đi.


Cô cần yên tĩnh!Hệ thống nhân vật nữ phản diện so với trong tưởng tượng lại càng mạnh hơn!Hoắc Tư Lâm lần đầu nhìn thấy em gái không nói lý lẽ như vậy.

Hoắc tư Thần ngẩn người.

"Anh Tư lâm, thật không có nhìn ra, anh còn có thể làm em gái mình khóc!"Hoắc Tư Lâm bất đắc dĩ thở dài.

"An An khả năng đối Tể Tể có chút hiểu lầm, nhất thời nghe giải thích của anh không lọt tai, cứ để em ấy từ từ bĩnh tĩnh lại.

"Hoắc Tư Tước luôn không lên tiếng, híp híp mắt cười một tiếng.

"Có phải là bởi vì trong nhà cho tới nay chỉ có một mình em ấy là con gái, hiện tại Tể Tể tới, em ấy không tiếp thu được?"Hoắc Tư Lâm cẩn thận nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Rất có thể!"Nếu thật là như thế, thì thật không tốt.

Hoắc Tư Tước cười nhạt một tiếng, không có lại nói tiếp, đem đĩa sầu riêng mới đưa cho Ông nội Hoắc, để Ông nội Hoắc đút cho Tể Tể ăn.

Bánh bao sữa nhìn xem mọi người, nhìn nhìn đĩa sầu riêng.

"Ông nội, anh Tư Lâm, anh hai, anh ba các anh cùng ăn đi.

"Ăn một mình không tốt!Đây đều là người thân của cha bảo mẫu, có ăn ngon thì nên cùng ăn.


Ông nội Hoắc cùng mọi người nghe được đều mặt mày vui vẻ, ai có thể cự tuyệt đứa nhỏ đáng yêu lại nhu thuận hiểu chuyện đâu?Thế là mọi người cùng nhau ăn sầu riêng.

Sầu riêng mùi thơm nồng nặc từ phòng ăn bên kia truyền tới, vương Ngọc Linh ngửi thấy liền buồn nôn.

"Làm gì vậy, không biết trong nhà có người không ngửi được mùi sầu riêng, muốn ăn cũng không biết ra ngoài ăn?"Ông nội Hoắc giọng trung khí mười phần từ phòng ăn bên kia truyền đến.

"Biết mình ngửi không được mùi này thì không biết tránh ra ngoài sao?"Vương Ngọc Linh tái cả mặt.

Ông nội không phải không ăn sầu riêng sao?Cũng không thích mùi sầu riêng mà?Trong phòng khách hiện tại chỉ còn lại chính cô ta, Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Trầm Lệnh không biết đã đi thư phòng từ lúc nào.

Vương Ngọc Linh hít một hơi nén ở trong ngực, suýt chút nữa thì làm bản thân tức đến nghẹn thở.

Nhưng cô cũng không dám cãi lời ông nội Hoắc!Phòng bếp lại truyền tới giọng của bà nội Hoắc:"Ngọc Linh, con qua đây hỗ trợ cùng nhau rửa rau đi, nhiều người thì nhanh hơn, Tể Tể còn nhỏ nhanh đói bụng.

"Vương Ngọc Linh: "! ! "Không đợi nàng cự tuyệt, giọng Bà nội Hoắc lại lần nữa truyền đến, mang theo một chút bất mãn.

"Nhanh lên một chút! Cứ đứng đó muốn thành cây nấm sao?"Mặt Vương Ngọc Linh lúc trắng lúc đỏ, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, cuối cùng nén giận trong bụng nhanh chóng đi phòng bếp hỗ trợ.

Một tiếng sau, Hoắc An An trước đó tức giận lên lầu nghỉ ngơi cũng ngồi trên bàn cơm ở phòng ăn.

Hoắc gia nhà lớn nghiệp lớn, dù hôm nay nhiều người, phòng ăn vẫn còn rất rộng rãi.

Bánh bao sữa được Ông nội Hoắc ôm vào trong ngực, đang đút một ngụm đồ ăn bỗng nhiên bị một bàn tay bế ra ngoài.

"Ai?"Ông nội Hoắc bất mãn nhíu mày, ngẩng đầu một cái liền thấy con trai thứ hai không biết lúc nào đã đi tới, đem bánh bao sữa bế lên.


Ông nội Hoắc: "! ! "Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An nhìn, hi vọng ông nội cùng bà nội mắng chết Hoắc Trầm Lệnh.

Kết quả để hai người càng ngạc nhiên hơn.

Ông nội Hoắc tằng hắng một cái làm ấm giọng to nhỏ cùng Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện.

"Trầm Lệnh, Tể Tể còn nhỏ, ăn cái gì cũng phải nhớ kỹ nhất định phải ăn ngụm nhỏ, ăn cá nhất định phải đem xương cá lựa cẩn thận! ! "Ba lạp ba lạp! ! Vương Ngọc Linh bắt đầu hoài nghi nhân sinh, ăn không biết mùi vị.

Hoắc An An thì là nhanh chóng cúi đầu, dùng lực đút đồ ăn vào miệng, đem thức ăn xem như Minh Tể Tể, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Bà nội Hoắc cũng ở bên cạnh phụ họa, đều là dặn dò Hoắc Trầm Lệnh, sợ hắn không để ý làm bánh bao sữa nghẹn.

Hoắc Trầm Lệnh: "! ! Tôi đều biết!"Hắn vừa mới mở miệng, thanh âm lạnh như băng, mặt không biểu tình, ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc đang nói càm ràm trong nháy mắt im lặng.

Đang cúi đầu ăn canh, Hoắc An An đột nhiên hỏi anh Hoắc Tư Lâm ngồi bên cạnh cô.

"Anh, em nghe bạn học nói, khu miền nam sẽ thay người đứng đầu, anh, thay người đứng đầu là sao nha?"Ông nội Hoắc: "! ! "Bà nội Hoắc: "! ! "Hoắc Trầm Huy: "! ! "Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần, cha con ba người cùng nhau nhìn về phía cô, Hoắc An An tận lực làm ngơ, giả bộ như không thấy.

Hoắc Tư Lâm nhíu nhíu mày: "Người bạn học nào nói cho em?"Hoắc Trầm Huy lại nói tới một người: "Là chị họ con, Dao Dao sao?"Hoắc An An là cảm thấy Minh Tể Tể quá thần bí, cho nên cố ý hỏi như vậy, nhưng cô nhất thời quên Hứa Dao đang làm công việc đặc thù.

"Cha, cái này cùng chị Dao Dao có liên quan gì?"Hoắc Trầm Huy đối với con gái luôn luôn có kiên nhẫn, tính tình rất tốt nhưng thanh âm cũng lạnh hơn, lộ ra mấy phần nghiêm khắc.

"Mấy người con tiếp xúc, chỉ có cô ta hiểu những chuyện đó!"Hoắc An An: "! ! ".