Hôm nay là lần đầu tiên Tô Tử Mặc nghe nói về "Huy chương đồng đội", lúc đầu anh nghĩ nó giống với chức năng đồng đội trong các trò chơi trực tuyến, nhưng sau khi chứng kiến mối quan hệ thực sự giữa Cao Dương và Trình Tĩnh Manh thì Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy ớn lạnh.

“Đây không phải là tìm kiếm đồng đội, căn bản là đang nuôi …… động vật.” Tô Tử Mặc được giáo dục khá tốt nên trong khoảnh khắc khi lời nói đến bên miệng anh đã thay đổi dùng một từ khá lịch sự.

“Bọn họ đều giống nhau.” Đôi con ngươi xám của Bành Bành không hề có cảm xúc, “Bọn họ vốn dĩ cũng rất ngu ngốc, nhìn thấy một đứa trẻ sẽ thả lỏng cảnh giác, nghe thấy tiếng đàn liền không kiềm chế được miệng, không chỉ hỏi cái gì trả lời cái đó, có khi không cần hỏi thì khua chiêng gõ trống để nói!”

Mặc dù Bành Bành không nói rõ ràng, nhưng Tô Tử Mặc cảm thấy Bành Bành dường như đã học được rất nhiều điều từ những người rèn luyện... hoặc là nói chính là tình báo.

Cũng chính những thông tin này khiến Bành Bành nằm lẫn trong đội ngũ người rèn luyện mà không ai nảy sinh nghi ngờ, bị họ coi như một bộ phận của đội ngũ người rèn luyện.

"Mấy người gϊếŧ tôi đi!"

Phòng học âm nhạc bây giờ không chỉ là một mớ hỗn độn, mà tất cả mọi người đều điên cuồng. Trình Tĩnh Manh bị đẩy xuống đất một lần nữa, lại đưa tay ra với Tô Tử Mặc và những người khác, hét lên một cách cuồng loạn, "Mấy người gϊếŧ tôi đi!"

Rõ ràng là trước đó Trình Tĩnh Manh vẫn đang cầu xin Tô Tử Mặc hãy lấy mạng người khác và buông tha cho cô ấy, nhưng lúc này Trình Tĩnh Manh lại đang van xin Tô Tử Mặc hãy kết liễu cuộc đời cô ấy, như thể những người sống sau lưng cô ta thậm chí còn đáng sợ hơn "con quỷ" trước mặt cô ấy.

Giờ phút này, thanh âm của cô nào còn sự dịu dàng, nó chỉ còn lại là sự hi vọng được giải thoát mà thôi.

“Cô biết là sẽ không được.” Tô Tử Mặc bất lực lắc đầu, thở dài nói, “Cho dù lần này thông quan thất bại, nhưng đối với các người, cũng chỉ mất đi một số thứ không liên quan đến tính mạng.”

Trí nhớ của Tô Tử Mặc khá tốt, nên anh nhớ đến thông tin mà Trình Tĩnh Manh và những người khác nói chuyện trước đó, biết rằng Điểm Ác mộng trên người cô có khá nhiều, đủ để bù lại sự tử vong vì không qua được Thế giới Ác mộng này.

Ngay cả khi đạt được mong muốn ở chỗ này, lần sau khi bước vào thế giới Ác mộng, Trình Tĩnh Manh vẫn sẽ gặp lại Cao Dương vì sức mạnh của huy chương đồng đội. Khi đó, Trình Tĩnh Manh thậm chí không thể tìm được một ai có thể giúp đỡ cô cả.

Trình Tĩnh Manh cũng biết Tô Tử Mặc nói đúng, vì vậy sau khi bả vai run rẩy một lúc, cô ấy dần dần bình tĩnh lại, cũng không biết là thật sự trở nên bình tĩnh, hay là đã bắt đầu từ từ bỏ.

“Lần sau, đừng tin tưởng bất cứ người rèn luyện nào.” Tô Tử Mặc thực sự cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì Trình Tĩnh Manh đã ở trong thế giới Ác mộng lâu hơn anh, nhưng cô thậm chí còn không hiểu sự thật cơ bản nhất.

Cô thực sự giống như một con vật nhỏ được chăm sóc tốt.

"Ô—" tiếng khóc nhỏ yếu mơ hồ được truyền đến.

“Ha ha ha ha ha!” Trái ngược với Trình Tĩnh Manh, Cao Dương đứng ở phía sau, cười tự mãn, như thể đang chế giễu con đường tương lai hoàn toàn bị ràng buộc của Trình Tĩnh Manh.

Mặc dù Tô Tử Mặc chỉ muốn mang đi nhạc phổ, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của Cao Dương, anh không khỏi cau mày, biểu hiện của anh ấy có một chút không thích.

“Anh không thích anh ta.” Bành Bành chớp chớp đôi mắt xám nhạt, nói một cách chắc chắn.

Sau đó, không đợi Tô Tử Mặc nói gì, Bành Bành đã móc móc ngón tay nhỏ bé non nớt của mình, và giây tiếp theo, Cao Dương đã biến mất khỏi lớp học âm nhạc!

Cao Dương đã đi đâu?

Tô Tử Mặc theo tầm mắt của Bành Bành mà nhìn lại, và sau đó ngạc nhiên phát hiện ra rằng... Cao Dương thế nhưng đã bị trói vào phía sau giường bệnh bởi một đống ống tiêm vào cổ!

Khi Bành Bành xuất hiện trở lại như một đứa trẻ thì “người” trên giường bệnh phía sau anh đột nhiên biến mất. Nhìn thấy Cao Dương bị trói trên giường bệnh, Tô Tử Mặc đột nhiên có cảm giác kỳ lạ rằng Cao Dương đã thay thế vị trí lệ quỷ, trở thành một con ma mới.

Cao Dương muốn dùng sức lực đã được cường hóa của mình để cố gắng giãy giụa, tránh thoát những ống tiêm bị cắm vào cổ, nhưng anh ta không thể thoát ra được. Điều đáng sợ hơn nữa là chiếc mặt nạ thở có vẻ bình thường đã được khóa chặt trên mặt Cao Dương, không chỉ khiến mặt anh ta đỏ bừng mà còn khiến anh ta không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Cuối cùng thì ngất đi.

“Nếu tôi thực sự có thể rời đi nơi này, dù sao cũng cần phải có người nằm ở nơi đây mới được.” Bành Bành tự nhủ điều gì đó, nhẹ nhàng đến mức không muốn Tô Tử Mặc nghe thấy.

"......" Nhìn Cao Dương bị bỏ lại trên giường bệnh, Tô Tử Mặc không có ngăn cản.

Anh ta chỉ cúi xuống và lại đưa tay ra với Bành Bành, và nói: "Tôi muốn cố gắng thử đưa cậu ra khỏi đây."

Nhìn bàn tay trái trắng nõn mảnh khảnh của Tô Tử Mặc, Bành Bành do dự một lúc, cuối cùng đưa bàn tay non nớt và mềm mại ra nắm lấy những ngón tay của Tô Tử Mặc. Ánh mắt và vẻ mặt của Bành Bành vẫn mang theo sự không xác định, giống như không thể tin được lời nói của Tô Tử Mặc, cũng không thể tin được rằng mình có thể rời khỏi đây.

"Anh trai, anh thật sự là kỳ quái, anh đột nhiên xuất hiện ở đây, đột nhiên nói cái chuyện không thể... Kỳ thật anh muốn cái gì thì có thể nói thẳng, dù sao cái gì anh muốn tôi đều không cho được." Bành Bành bĩu môi, bởi vì Tô Tử Mặc không bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn do vậy cậu không làm gì được Tô Tử Mặc.

"Thực ra... tôi có muốn một vài thứ." Tô Tử Mặc cúi xuống, nắm tay Bành Bành và đứng thẳng dậy. Đôi mắt đẹp như đá quý ẩn sau mắt kính hơi cong lên với một nụ cười, lông mi cụp xuống trông như những cánh quạt vậy.