Tô Tử Mặc chống đỡ thân thể đứng dậy, ở quầy nhìn bốn phía xung quanh. Nếu cần phải nhập hàng hóa thì nghĩ như thế nào cũng phải rời khỏi cửa hàng kỳ lạ này trước đã.

Tô Tử Mặc nhìn sơ qua hoàn cảnh chung quanh, đây chỉ là một cửa hàng nhỏ với tường trắng và ngoài hai quầy để hàng trống rỗng cùng với nền nhà lạnh lẽo thì chẳng có gì nữa.

Nhưng sau khi nhìn bốn phía xung quanh lần nữa, Tô Tử Mặc phát hiện ra cửa hàng trống rỗng này còn có 3 cái cửa.

Một là cửa kính trước cửa hàng, nhưng bởi vì bên ngoài có cửa chớp kim loại, do vậy Tô Tử Mặc hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài. Một là “cửa sau” ở phía sau quầy, là một cái cửa phòng trộm được sơn màu trắng.

Một phiến môn là ở bức tường bên cạnh quầy, cánh cửa trượt nhìn có vẻ rất bình thường, tạm thời gọi là “cửa hông”.

Tô Tử Mặc bước đi một cách khó khăn đến cửa sau gần anh nhất, tin tức tốt là anh không phải chống tường để bước đi. Tuy nhiên, khi Tô Tử Mặc cố gắng mở cửa, anh thấy rằng cửa sau hình như đã bị khóa lại.

“Thiếu năng lượng vận hành, chiếc cửa này tạm thời không thế mở ra, xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa, hệ thống hướng dẫn thông minh bởi vì thiếu năng lượng hoạt động và sẽ đóng cửa sau tám phút.”

Theo âm thanh máy móc hơi hiện non nớt vang lên, Tô Tử Mặc sững sờ, sau đó quay lại nhìn cửa trước và cửa hông. Không giống như cửa sau, cửa trước và cửa hông tuy rằng cũng đóng chặt, nhưng có một màn hình điện tử chiếu sáng trên bức tường bên cạnh cửa.

Tô Tử Mặc chậm rãi đi đến cửa trước cửa hàng, không ngờ cửa trước không mở được, lại thấy trên màn hình điện tử bên cạnh hiện lên một danh sách kỳ lạ. Chỉnh chỉnh lại mắt kính trên sống mũi, Tô Tử Mặc có thể đọc rõ các từ trong danh sách.

[Thế giới tùy chọn:]

[Thế giới thực 001]

[Thế giới Ác mộng 001]

[chưa mở ra]

[chưa mở ra]

[……]

Ngoại trừ lựa chọn thứ nhất và thứ hai, tất cả các tùy chọn khác trong danh sách đều là "Chưa mở ra", Tô Tử Mặc một bên im lặng thích ứng với sự kỳ lạ xung quanh mình, một bên lựa chọn "Thế giới thực 001" thông qua màn hình cảm ứng.

"Thiếu hàng hóa, cửa hàng không thể khai trương được, xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa, hệ thống hướng dẫn thông minh bởi vì thiếu năng lượng và sẽ đóng cửa sau bảy phút.” Âm thanh máy móc vang lên.

Hai lựa chọn đã bị loại trừ, tầm mắt của Tô Tử Mặc cuối cùng rơi vào nằm ở một bên cửa hông, và có một màn hình cảm ứng bên cạnh cửa hông kính mờ trắng này.

Tô Tử Mặc đứng trong cửa hàng trống rỗng, hít một hơi thật sâu, ngay cả khi anh có một trải nghiệm không thể tưởng tượng được, lúc này cũng cảm thấy rằng anh như đang nằm mơ.

Chờ Tô Tử Mặc đi đến bên cửa hông, phát hiện màn hình bên cạnh cửa hông cũng có một danh sách tương tự như cửa trước:

[Thế giới tùy chọn:]

[Thế giới Ác mộng 001]

[chưa mở ra]

[chưa mở ra]

[……]

Thế giới Ác Mộng?

Lai một lần nữa nhìn thấy bốn từ quen thuộc, Tô Tử Mặc ngừng lại lặng lẽ suy nghĩ trong vài giây, và sau đó đưa tay ra và chuẩn bị thử chọn. Bởi vì hai lần thất bại trước đó, Tô Tử Mặc nghĩ rằng lần này khả năng thành công không lớn lắm.

Nhưng khiến Tô Tử Mặc không nghĩ tới là ……

Anh còn chưa kịp chọn vào từ "Thế giới Ác mộng 001", giọng nói dịu máy móc hòa lẫn tiếng non nớt một lần nữa vang lên từ quầy: "Cửa hàng cấp bậc thấp, thế giới Ác mộng rất khó khăn, xin chủ nhân cần chuẩn bị cẩn thận và mang theo túi hành lý để xuất phát, hệ thống hướng dẫn thông minh thiếu năng lượng hoạt động và sẽ đóng cửa sau sáu phút. "

"Nhưng, tôi không còn lựa chọn nào khác để lựa chọn, phải không?" Tô Tử Mặc hỏi một câu nhưng không được đáp lại.

Tuy nhiên, vừa rồi lời nói của hệ thống hướng dẫn thông minh đã khiến Tô Tử Mặc chú ý, nếu anh không nghe sai, vừa nãy hệ thống dường như nhắc đến 5 chữ “mang theo túi hành lý”.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc đi vòng quanh cửa tiệm một lần, vừa để hoạt động thân thể, vừa muốn tìm “túi hành lý” mà hệ thống vừa nhắc đến.

Ở cửa hàng đúng là có rất ít đồ vật, ngoại trừ cả hai kệ để hàng trống rỗng, máy tính, loa và ba cánh cửa, Tô Tử Mặc chỉ tìm thấy một cái bút ký tên bằng kim loại rất nặng bên dưới bàn phím máy tính và một túi leo núi rất lớn được nhét vào phía dưới trong ngăn tủ.

Túi leo núi màu đen xám xen nhau, ngoại trừ có vẻ đặc biệt “to” thì không có gì đặc biệt cả, chỉ có một cái nhãn mác bằng nhựa thôi. Mà cái nhãn mác này cho Tô Tử Mặc biết rằng túi leo núi lớn này có thể đựng đồ vật lên đến 60 lít.

Tô Tử Mặc cảm thấy đây có lẽ là “Túi hành lý” mà hệ thống nhắc đến trước đó.

Đem trống không túi balo leo núi đeo lên vai, Tô Tử Mặc phát hiện ra rằng trọng lượng của chính chiếc túi này cũng rất nhẹ, đeo nó lên sau thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động.

Anh liền như vậy đeo túi balo leo núi, để chiếc bút ký tên nặng đến bất thường ở bên sườn túi balo, đeo kính được tìm thấy trước đó, rồi trở lại cửa hông - cánh cửa duy nhất có thể vượt qua.

Lần này khi Tô Tử Mặc giơ tay ra, anh không nghe thấy những lời nhắc nhở của hệ thống nữa. Anh nhẹ nhàng bấm vào dòng chữ "Thế giới Ác mộng 001", sau đó liền thấy cửa kính mờ trắng tự động đẩy ra “Răng rắc” mở khóa và tự động mở một khe nhỏ.

Khi Tô Tử Mặc đẩy cánh cửa đẩy, anh lại một lần nữa cảm thấy rõ ràng nhịp tim đập mạnh, nhưng Tô Tử Mặc của bốn năm sau nhận được quyền kiểm soát thân thể... không chán ghét cảm giác này, cái cảm giác như tham gia cuộc mạo hiểm phiêu lưu vậy.

Phía sau cánh cửa tối om, nhưng trong bóng tối dường như có một gợn màu trắng mờ nhẹ, như là gọi Tô Tử Mặc hãy tiếp tục đi phía trước.

"Xin chủ nhân biết thông tin, hiện tại chủ nhân không thể liên tục vào thế giới Ác mộng, sau 48 giờ kể từ khi rời khỏi thế giới Ác mộng thì có mới có thể tiến vào thế giới Ác mộng một lần nữa."

"Hệ thống hướng dẫn thông minh thiếu năng lượng hoạt động, chuẩn bị đóng lại. Xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa……Mong được gặp lại ngài lần tiếp theo." Sau khi cánh cửa mở ra, thanh âm non nớt kia lại lần nữa vang lên, tuy nhiên so với âm thanh máy móc ban đầu thì thêm chút sự mong chờ.

Có lẽ là được hệ thống “ủng hộ”, Tô Tử Mặc đã không có lựa chọn nào khác, hít sâu một hơi, bước chân dài đi vào bóng tối.

Trước mắt ánh sáng xuất hiện một lần nữa trước mắt của Tô Tử Mặc đã là lúc……

Anh ta đã xuất hiện trong một cái khách sạn, cái mà dường như vô tận đường hành lang gấp khúc, sau lưng anh còn có bóng tối, sẽ nuốt chửng bọn họ bất cứ lúc nào.

……

“Nơi này…… chính là thế giới Ác mộng sao?” Đứng trước tấm gương phủi đầy bụi trong phòng vệ sinh của nơi trú ẩn, Tô Tử Mặc véo véo cánh tay của mình, và chỉ sau khi cơn đau vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện, anh mới xác định rằng mình thực sự không phải nằm mơ.

Anh thực sự đã đi qua một cửa hàng tên là A Ngư Ngư Ngư…… Không, cửa hàng đó tên là "An Vu Nhất Ngung".

Anh thật sự cõng túi leo núi đến nơi này gọi là "Thế giới Ác mộng" để nhập hàng hóa.

Anh ấy còn gặp một nhóm người tự gọi mình là "người rèn luyện" và coi họ giống như những người khác, đều là những người rèn luyện mới.

Điều quan trọng nhất chính là khi Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm túi đựng đồ dùng tắm rửa của khách sạn ở bồn rửa mặt, tuy phủi đầy bụi nhưng túi vẫn chưa được mở ra, anh nhìn thấy một vài dòng chữ nhỏ trên bộ đồ dùng tắm rửa—

[Bộ tắm rửa cao cấp của thương hiệu Ác mộng gồm 6 món đồ (không có cấp bậc)]

[Giá: 6 nguyên]

[Mô tả: Bên trong gồm có hai bộ nha khoa, cây lược gỗ tinh tế, gói trải nghiệm xà phòng cao cấp, gói trải nghiệm dầu gội cao cấp và gói trải nghiệm sữa tắm cao cấp, tổng cộng sáu món, do thế giới Ác mộng sản xuất, có tác dụng tắm rửa và chăm sóc da tương đương với thương hiệu quốc tế và có thể được bán dưới dạng tách rời các sản phẩm. ]

"......" Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm cái dòng ghi chú giống cái giới thiệu trò chơi một lát, cuối cùng cầm bộ đồ dùng tắm rửa ném thẳng vào chiếc túi sau lưng.

Anh có chút hiểu được việc nhập hàng là như thế nào rồi.