Mặc dù không thể nhìn thấy bóng tối ở phía sau, nhưng mọi người đều cảm thấy bóng tối đang ở một góc khuất sau lưng bọn họ, vì vậy không ai muốn dừng lại vì những việc không quan trọng, ngay cả Tô Tử Mặc, người đi cuối cùng của đội ngũ cũng đi nhanh hơn.

Tốc độ của cả đội thực ra không nhanh, nhưng Tô Tử Mặc lại cảm giác như một người thực vật vừa mới tỉnh sau bốn năm hôn mê, phải tham gia chạy marathon ngay khi vừa thức tỉnh.

“Anh Tô, ba lô của anh… có nặng không?” Tề Tiểu Mẫn đang đi ở phía trước, bước chậm lại và đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, cô có vẻ như muốn hỏi về cuộn giấy và bộ đồ dùng tắm rửa 6 món nhưng cuối cùng lại hỏi rất uyển chuyển.

“Nó không có nặng lắm.” Tô Tử Mặc khẽ gật đầu, sợi dây chuyền bạc rất mảnh trên gọng kính khẽ đung đưa, giọng điệu rất chân thành.

Có thể là do các túi leo núi do A Ngư Ngư Ngư sản xuất nên không giống bình thường, nhãn mác của túi leo núi cho biết có thể đựng đồ lên đến 60 lít, sau khi anh để bình hoa cũ cùng với mấy bộ đồ dùng tắm rửa và cuộn giấy thì cân nặng của chiếc ba lô không đổi.

Tô Tử Mặc cũng ước lượng cân nặng của chiếc ba lô sau lưng, quả thật cân nặng hiện tại chính là cân nặng của chính chiếc ba lô thôi.

"Ngọn nến đã bị thổi tắt!"

Hàn Lăng hét lên, tất cả mọi người nhìn lại đều thấy sâu trong hành lang cách họ một đoạn bắt đầu chìm vào bóng tối bởi vì những ngọn nến đã bị thổi tắt!

Họ không hề đi sai đường hay sai hướng, bóng tối thực sự theo sát bọn họ lúc nào không hay.

“Tăng tốc độ!” Trịnh Minh nắm chặt thanh gỗ trong tay, dứt khoát đá văng nam sinh, người luôn bị ông ta đẩy về phía trước, Trịnh Minh liền xông lên phía trước, “Nếu cậu sợ bị ma quỷ ăn thịt, thì phải chạy nhanh lên! "

Không cần phải Trịnh Minh nói nhiều, tất cả người rèn luyện trong đội ngũ đều chạy nhanh hơn, dù có mệt đến đâu thì họ vẫn cắn chặt răng chạy về phía trước, lúc này đau đớn nhất chính là Hàn Lăng bởi vì chân cô vẫn chưa khỏi.

Rõ ràng là họ đang ở trong một hành lang hình vuông, nhưng mỗi đoạn của hành lang rất dài. Nếu tính theo đồng hồ đếm ngược trên cánh tay phải của họ, họ sẽ phải mất bốn đến năm phút mới chạy xong một phần tư quãng đường!

Giấy dán tường trên hai bức tường bắt đầu bong ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và bức tường bên trong giống như một vùng máu lớn ngày càng lan rộng ra. Tô Tử Mặc thậm chí còn nhìn thấy tro bụi từ trần nhà rơi xuống.

Cái loại cảm giác này……

Thật giống như toàn bộ hành lang đang dần đổ tan vỡ và sụp đổ xuống vậy.

Và tốc độ sụp đổ đang tăng nhanh!

Tô Tử Mặc vừa chạy, vừa nhìn thoáng qua những phòng khách đã đóng cửa, cửa phòng số 1404 dính đầy rỉ sắt, bởi vì con số này có chút đặc biệt, Tô Tử Mặc nhớ rõ vừa rồi chiếc xe đẩy ở hành lang cũng là số 1404!

Hành lang dài này thực sự rất kỳ lạ, tất cả số phòng dường như được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến họ phải mất một lúc lâu mới có thể nhìn thấy chỗ ngoặt tiếp theo của hành lang.

“Vì sao… tốc độ càng ngày càng nhanh!” Hàn Linh hai mắt đỏ bừng, không kìm được nước mắt, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt từ lâu đã biến thành một đống hỗn độn.

Tuy nhiên, những ngọn nến ở hành lang phía sau của họ ngày càng tắt càng nhanh, có vẻ như chỉ cần họ chậm lại một chút, họ sẽ bị bóng tối đuổi kịp và nuốt chửng.

“Các người, còn nhớ chúng ta đã trốn thoát như thế nào khi người thứ nhất bị ăn thịt không?” Trịnh Minh đang chạy phía trước đột nhiên nói một câu không thể giải thích được.

Nhưng Tô Tử Mặc cũng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên đến thế giới Ác mộng này.

Lần đầu tiên bước vào thế giới Ác mộng, Tô Tử Mặc thực sự rất sốc, không ngờ rằng chỉ cần bước qua cửa hông sẽ dẫn đến một khách sạn mà anh chưa từng thấy bao giờ, xung quanh anh cũng có rất nhiều người xa lạ.

Khi Hàn Lăng và những người mới khác liên tục đặt câu hỏi, Tô Tử Mặc nhận thấy rằng Trịnh Minh, người đang cầm một thanh gỗ, biểu hiện rất mất bình tĩnh, và Tề Tiểu Mẫn muốn đứng ra giúp đỡ những người mới. Nhưng Tề Tiểu Mẫn chưa kịp nói thì bị một người thanh niên có đeo sợi dây chuyền vàng rất lớn trên cổ chen ngang.

Từ lúc bắt đầu, cái người mới mà chưa giới thiệu tên đã giọng nói hổ báo, hơn nữa còn luôn miệng chửi bới, bất kể Tề Tiểu Mẫn nói gì thì anh ta cũng hoàn toàn không muốn lắng nghe.

Cuối cùng, Trịnh Minh thúc giục mọi người rời khỏi chỗ vừa đứng, người thanh niên kia vẫn đứng ở đó vừa gọi điện thoại vừa đạp cửa cái thang máy bị hỏng! Khi bóng tối lặng lẽ xuất hiện, bóng tối lặng lẽ bao trùm lấy kẻ điên vừa chửi người kia……

Những gì bọn họ nghe thấy là những âm thanh xé rách và tiếng la hét từ bóng tối.

“Lúc cái người mới kia bị nuốt chửng, bóng tối ở sau lưng bọn họ… hay chính là ma quỷ đang ẩn nấp trong bóng tối, dừng lại đi?” Trịnh Minh đột nhiên quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.