Tô Hoành An đương nhiên cũng nghe ra được hàm ý trong lời nói của Tô Oản Nhan, hắn đang cần Tô Oản Nhan giúp hắn làm việc, nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc Kỷ thị một cái, thúc giục nàng mau chóng chuẩn bị tốt đồ cưới mà Mạnh Cẩm Vi để lại cho Tô Oản Nhan.

Kỷ thị đáp lời: "Lão gia yên tâm! "
Trong lòng đã sớm mắng tên cẩu nam nhân không biết củi gạo quý này bao nhiêu lần.

Người của Tiêu vương phủ rời đi, dân chúng bên ngoài xem náo nhiệt cũng giải tán, Tô Oản Nhan cười cười tự mình chỉ huy hạ nhân, chuyển toàn bộ đồ đạc của nàng, về trong viện của nàng.

Để lại Kỷ thị tức giận đến cả người phát run, lại xé nát một cái khăn.

"Đại tiểu thư, đồ Tiêu vương phủ đưa tới đều ở chỗ này, mời tiểu thư xem qua.

" Thược Dược thân là đại nha hoàn bên người Tô Oản Nhan, sửa sang lại những danh sách này, làm một cách thuận buồm xuôi gió.

Tô Oản Nhan nhận lấy danh sách, cất vào trong tay áo, thật ra là cất vào trong không gian, dặn dò Thược Dược, "Ừm, đêm nay coi chừng mấy thứ này, đừng để bị mấy con chuột thối ngậm đi.

"

Thược Dược vui vẻ, "Đại tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ đã thương lượng với ma ma rồi, đêm nay hai chúng ta sẽ thay phiên gác đêm, ai cũng đừng nghĩ đến quấy rối.

"
Hiện tại đại tiểu thư không thích có người ở trong phòng nàng hầu hạ buổi tối, dù sao đêm nay là đêm cuối cùng bọn họ ở Tô phủ, nàng liền dứt khoác không tới phòng đại tiểu thư hầu hạ, dành thời gian trông chừng đồ vật.

Đại tiểu thư ở Tô phủ không được sủng ái, nghĩ đến lão gia cùng trắc phu nhân sẽ không vì đại tiểu thư mà chuẩn bị đồ cưới đáng giá gì, sính lễ nhận được đều phải giữ kỹ.

"Không sai, hai người các ngươi trông coi những thứ này.

" Tô Oản Nhan nghe vậy, rất hài lòng.

Vừa vặn, đêm nay nàng cũng rất bận rộn, nếu Thược Dược canh giữ trong phòng nàng, còn ảnh hưởng tới phát huy của.

Đêm cuối cùng ở Tô phủ, phải kiếm một khoản lớn, trút giận cho nguyên chủ.

Buổi tối dùng xong bữa, Tô Oản Nhan liền bắt đầu công cuộc làm trời làm đất đêm cuối cùng nàng ở Tô phủ.


Nhóm người bị nàng lấy ra khai đao đầu tiên chính là đám cẩu nô tài từng thừa cơ sau khi phu nhân chính phòng Mạnh Cẩm Vi qua đời, đã giẫm lên nguyên chủ một cước, mặc kệ là trong sáng hay ngoài tối, bọn họ đã từng lấy lý do gì khi dễ nguyên chủ, Tô Oản Nhan liền lấy cớ đó đánh lại.

Nàng kiêu ngạo đến không ai bì nổi, há mồm nhậm miệng đều là nàng bây giờ là Tiêu vương phi, thu thập mấy nô tài thì có làm sao?
Ai dám có ý kiến? Có ý kiến thì tới Tiêu vương phủ mà cáo trạng đi?
Không dám đi? Không dám đi vậy thì nghẹn.

Trong hai canh giờ ngắn ngủi, cẩu nô tài Tô phủ gãy tay gãy chân vô số kể, còn có rất nhiều người bị Tiêu vương phi trực tiếp lột xiêm y ném vào trong hồ ngâm mình, đám người bị vớt lên, cả người đều đông lạnh.

Tô Oản Nhan đi tới chỗ nào, nơi đó liền có nô tài gặp xui xẻo, đám cẩu nô tài ngày thường mượn thế của trắc phu nhân diễu võ dương oai kia, nhìn thấy Tô Oản Nhan, giống như chuột nhìn thấy mèo, tất cả đều thét chói tai chạy trốn thật xa.

Tô Oản Nhan hoàn toàn bày ra dáng vẻ một tiểu bá vương mới nổi của kinh thành.

Nếu là trước kia, người kiêu ngạo đến trắng trợn như vậy là ai?
À, là Tiêu Vương!
Nhưng người ta đích xác có thực lực để kiêu ngạo, bọn họ ai cũng không dám có ý kiến.

Nhưng Tô Oản Nhan kiêu ngạo như vậy, cũng rất quá đáng.

Càng quá đáng hơn chính là, nàng kiêu ngạo như vậy, lại mượn danh nghĩa bản thân hiện là Tiêu vương phi, muốn phu xướng phụ tùy, Tiêu vương là người không thể động vào, nàng cũng phải hành động sao cho xứng đôi, trước tiên lấy đám nô tài Tô phủ ra để luyện tập.