Thân là ám vệ tại chức của Tiêu vương phủ, nghe được từ "lớn mật" này, đối với bọn họ mà nói đó chính là khen ngợi, Tiểu Ngũ không hề sợ hãi, chủy thủ trong tay tung bay, dễ dàng ngăn cản hai gã hộ vệ rút đao xông lên, mà dư quang khóe mắt nhìn vương phi mảnh mai nhà nàng dọc theo tường cung, thân thủ nhanh nhẹn mò vào cửa cung.

Chân của tiểu vương phi nhà nàng tuy ngắn, nhưng tốc độ nhào lộn lại rất nhanh.

Hộ vệ canh giữ ở ngoài cửa cung tổng cộng có năm người, ba người vây quanh Tiểu Ngũ, hai bên túm tụm lại một chỗ, nhóm hộ vệ lần đầu tiên thấy thích khách không muốn sống như vậy, muốn xông vào hoàng cung lại không từ góc khuất len lén đi vào, lại quang minh chính đại chạy tới xông vào đại môn?
Không phải đầu óc bị hỏng rồi chứ?
Nhưng mà thân thủ này cũng không tệ lắm, một đánh ba vẫn thoải mái, hẳn là tiểu thiếu gia từ trong giang hồ chạy ra đi? Vừa xuẩn vừa khờ.

Mà hai hộ vệ còn lại cũng bị hấp dẫn lực chú ý, căn bản không phát hiện ở phía sau bọn họ có một người vừa lẻn vào.

Nhìn thấy tiểu vương phi thuận lợi mò vào, Tiểu Ngũ cũng lười chơi trò mèo vờn chuột với mấy người này, một thân đen phất phất tay bỏ chạy, không để lại một câu cũng không rơi một mảnh góc áo.


Các hộ vệ: "! ! "
Đánh nhau vô ích!
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn phương hướng người áo đen kia biến mất, mày nhíu chặt, trong lòng không biết vì cái gì, đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, bọn họ trở lại cương vị, nhìn xung quanh một phen, cũng không phát hiện có người nào khả nghi, hạ giọng dặn dò những người khác: "Chuyện vừa rồi, các ngươi ai cũng không được nói ra ngoài, hiểu chưa?"
Thuộc hạ không ý thức được tính nghiêm trọng, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Đội trưởng đội hộ vệ tát một cái vào trên ót của hắn, "Ngươi có phải bị ngốc hay không? Có biết chuyện mấy ngày hôm trước quốc khố bị trộm hay không?"
"Không phải Hoàng thượng đã an bài ẩn vệ điều tra rồi sao?" Tin tức trong cung không truyền ra bên ngoài, nhưng bọn họ thân là những người quanh năm đều làm việc trong cung, sao không biết được tin tức nội bộ chứ?
Mấy ngày hôm trước quốc khố bị trộm, mà ngay cả nửa điểm manh mối cũng không tra ra được, thậm chí cũng không bị người phát hiện, tựa như gặp quỷ! Tuy rằng Hoàng thượng đè lại tin tức không truyền ra ngoài, nhưng bọn họ đều biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đường đường là hoàng cung Đại Chu quốc, bị người đến vô ảnh đi vô tung trộm sạch quốc khố, nói ra không chỉ tổn hại thể diện hoàng thất, còn có thể bị mấy quốc gia biên giới ngấp nghé.

Tiêu vương gia còn đang hôn mê bất tỉnh, một khi khai chiến, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng những chuyện này đều không trọng yếu, không quá liên quan tới những tiểu nhân vật như bọn hắn, bọn hắn thầm nghĩ cứ làm xong chuyện của mình, có thể an toàn về nhà, nếu như báo cáo chuyện gặp phải thích khách lên trên, trong thời kỳ mẫn cảm này, tránh không được sẽ bị mang đi thẩm vấn.


Vẫn là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện - - cho thỏa đáng a!
Nghe đội trưởng phân tích xong, bốn hộ vệ còn lại bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, thời điểm chúng ta trực ban đêm nay, cũng không có chuyện gì xảy ra.

"
Tiểu Ngũ chạy rồi lại len lén bay trở về, trốn ở chỗ bóng tối, nghe được nhóm hộ vệ nói những lời này, thiếu chút nữa đã cười phun.

Ha ha!
Cũng không biết sau khi tiểu vương phi tiến vào thì thế nào? Không biết có gặp được người của bọn họ hay không?
Sau khi Tô Oản Nhan từ cửa cung tiến vào, cũng không lập tức vội vã xông thẳng vào bên trong, mà chỉ tiếp tục áp sát tường cung đi về phía trước, trạm thứ nhất của nàng đương nhiên là đi thẳng đến quốc khố của cẩu hoàng đế.

Đêm nay, ngay cả một con chuột nàng cũng sẽ không để lại cho cẩu hoàng đế.