Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Chương 390: Nhân vật lớn không đến

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hiểu Hà, cậu đừng nói vậy.” Vương Văn nói, mặc

dù cô cũng cảm thấy ngồi trên xe này rất mất mặt,

nhưng ngay cả Trần Hạo còn không sợ thì mình sợ gì.

Hầu Hiểu Hà lại không chịu nổi: “Thôi đi, cậu chịu

Anh nợ em một câu yêu thương!

thì cứ ngồi đi, tớ không mất mặt nổi đâu. Tớ sẽ chờ

cậu ngoài hội trường. Còn Trần Hạo nữa, cậu đừng

hòng cho qua vụ tông xe này.”

Nói xong, Hầu Hiểu Hà vươn tay bắt một chiếc

Anh nợ em một câu yêu thương!

taxi, vội vàng chạy tới buổi tiệc.

“Tớ thấy cậu cũng đừng đi, vừa lúc em gái tớ đã

nấu cơm xong rồi, cậu đi cùng tớ về nhà ăn cơm đi, coi

như tớ mời cậu.” Trần Hạo nói, dù gì Trần Hạo vẫn có

Anh nợ em một câu yêu thương!

tình cảm bạn học với Vương Văn.

“Không được, tớ vẫn nên đi cùng cậu ấy thì tốt

hơn. Cậu ấy mới gặp chuyện, tớ sợ cậu ấy đi một mình

sẽ chịu thiệt. Vương Văn vẫn luôn lương thiện. Nhưng

Anh nợ em một câu yêu thương!

nói thật, nếu ngồi trên xe điện đi đường thì Vương Văn

sẽ rất xấu hổ. Mặc dù nhân phẩm của Vương Văn rất

tốt, nhưng ai không thích mình được xinh đẹp tươm

tất.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng nếu mình từ chối, Trần Hạo thì có lẽ sẽ

làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Hạo, cho nên

cô hơi khó xử, lại không thể nói thẳng, đành phải nói:

“Trần Hạo, cậu đưa tớ ra cổng là được”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Được rồi. Xe điện này chạy rất nhanh, sẽ đến nơi

nhanh thôi.” Trần Hạo nói rồi ngồi lên xe điện, còn bóp

còi giục Vương Văn.

Vương Văn vén tóc, ở đây có không ít người đang

Anh nợ em một câu yêu thương!

nhìn, khiến mặt cô đỏ bừng, cuối cùng vẫn ngồi lên xe

điện của Trần Hạo.

“Đi mau lên, chắcHà Hiểu đã đến nơi rồi” Vương

Văn khẽ nói, cúi đầu rất thấp.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo chưa bao giờ cảm thấy lái xe ô tô thì sẽ

cao quý hơn xe hai bánh, lập tức lên xe, chạy đến địa

điểm. Hội trường là trong khách sạn ở Thục Đô, lúc

này trong khách sạn treo đầy vải đỏ và pháo mừng. Từ

Anh nợ em một câu yêu thương!

ngoài cửa đến bên trong khách sạn còn được trải thảm

đỏ, có rất nhiều phú thương và người nổi tiếng tiến

đến. Bên chủ sự đều đứng bên ngoài chào đón, chụp

ảnh các kiểu, xem ra là muốn tổ chức một nghỉ thức

Anh nợ em một câu yêu thương!

nho nhỏ ngoài cửa khách sạn trước.

“Vương Văn, ở đây đúng không?” Trần Hạo hỏi.

Đằng trước là mấy cậu ấm nhà giàu đang hút

thuốc, cũng không biết nhường đường cho người

Anh nợ em một câu yêu thương!

khác, Trần Hạo bấm loa bíp bíp, khiến đám công tử

nhà giàu kia đều đưa mắt nhìn qua. Thấy Trần Hạo lái

xe điện, còn chỗ một cô gái, đám cậu ấm đều cười nói gì đó.

“Được rồi Trần Hạo, cậu để tớ xuống ở đây đi”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vương Văn xấu hổ đỏ mặt. Lúc này cô đã bắt đầu hối

hận kêu Trần Hạo chở mình, nhất là khi bị ánh mắt

khác thường của người trẻ tuổi nhìn chăm chú.

“Được rồi.” Trần Hạo phanh lại trước cửa khách

Anh nợ em một câu yêu thương!

sạn. Đúng lúc này, Hầu Hiểu Hà bước ra đón Vương

Văn. Thấy Vương Văn thật sự ngồi xe điện của Trần 

Hạo , Hầu Hiểu Hà suýt nữa trợn lồi mắt.

“Trời đất, Vương Văn, cậu điên rồi hả? Cậu thật sự

Anh nợ em một câu yêu thương!

kêu cậu ta chờ cậu đến bằng xe điện sao?” Hầu Hiểu

Hà đỏ bừng mặt.

“Hiểu Hà, cậu đừng nói nữa, Trần Hạo, hay là cậu

về trước đi, bữa sau tớ lại mời cậu ăn cơm.” Thấy càng

Anh nợ em một câu yêu thương!

ngày càng nhiều người nhìn sang bên này, Vương Văn vội nói.

“Ù” Trần Hạo gật đầu.

“Đoàn xe của tổng giám đốc Lâm đã đến.” Lúc

này, bảo vệ ngoài cửa quay vào kêu các phú thương trong sân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mẹ nó, sao lại có xe điện chặn trước cổng? Cậu

làm gì vậy hả? Mau cút đi!” Bảo vệ trực tiếp lại đây đẩy Trần Hạo.

Hầu Hiểu Hà che mắt, cô ta xấu hổ gần chết.

“Có gì nói chuyện đàng hoàng, đẩy tôi làm gì? Đi

Anh nợ em một câu yêu thương!

thì đi.” Trần Hạo đạp chân ga rời đi.

Đoàn xe dừng lại, không ít phú thương trung niên

bước xuống xe, theo sau là cậu ấm cô chiêu trong nhà

họ, rõ ràng đây mới là khách quý nhất ở nơi này. Mấy

Anh nợ em một câu yêu thương!

ông tổng xếp hàng chào đón, liên tục nói chuyện với nhau.

“Các vị, chào mừng các vị đã nể mặt tôi đến dự

bữa tiệc lần này. Có điều đáng tiếc là hôm nay có một

nhân vật lớn không đến dự, không thể không nói là

Anh nợ em một câu yêu thương!

điều tiếc nuối”

Mọi người đứng bên thảm đỏ nghe ông tổng chủ

sự phát biểu, sau đó bàn tán: “Ai vậy?”

“Nhân vật lớn nào? Tổng giám đốc Quách!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hầu Hiểu Hà đã dẫn Vương Văn bước vào đại sảnh

khác sạn. Nhìn tổng giám đốc Quách trên sân khấu,

không hiểu sao cô ta lại kinh hoàng, khẩn trương kéo

tay bạn trai Lý Lương: “Anh Lương, ông ấy muốn mời

Anh nợ em một câu yêu thương!

nhân vật lớn nào vậy?”

“Sao anh biết. Em không thấy mọi người đều đang

hỏi à?” Thái độ của Lý Lương rất kém, dù gì Hầu Hiểu

Hà cũng mới gây ra chuyện lớn, khiến ba anh ta cũng

Anh nợ em một câu yêu thương!

biết. Hầu Hiểu Hà rất tủi thân. Nói thật, cô ta rất phấn

khởi vì được tham dự sự kiện trọng đại này, có thể

quen biết rất nhiều người giàu, nhưng đồng thời cô ta

cứ cảm thấy hốt hoảng. Chính vì vừa rồi hình như Trần 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hạo  nhận được một cuộc điện thoại, người gọi điện

cho cậu ta cũng là tổng giám đốc Quách. Không biết

có phải là cùng một người không. Cô ta ngẫm lại thì

cảm thấy điều đó là không có khả năng. Trần Hạo là

Anh nợ em một câu yêu thương!

ai? Cùng lắm là dựa vào bạn thân mới được làm quen

với tổng giám đốc Quách, không có bạn thân, cậu ta là

cái đinh gì! Nghĩ vậy, Hầu Hiểu Hà mới yên tâm hơn.

“Ha ha, nói tới vị nhân vật này thì có nhiều điều để

Anh nợ em một câu yêu thương!

nói lắm. Hôm nay có vị khách quý đến từ Kim Lăng, đó

là tổng giám đốc Lâm và thiên kim rất thân quen với

nhân vật lớn này.” Tổng giám đốc Quách cười nói. Tổng

giám đốc Lâm cười ngạo mạn. Thiên kim của tổng

Anh nợ em một câu yêu thương!

giám đốc Lâm thì sắc mặt khẽ thay đổi, có chút khẩn

trương và phấn khởi.

“Tổng giám đốc Quách đừng câu giờ nữa, mau nói

nhân vật lớn đó là ai đi!” Thấy tổng giám đốc Quách ra

Anh nợ em một câu yêu thương!

vẻ thần bí, có người cũng bắt đầu tò mò.

“Để tôi nhắc nhờ mọi người, mọi người sẽ biết cậu

ấy là ai. Cậu ấy chính là người sống ở biệt sự trên mây

xa hoa nhất Kim Lăng, người siêu giàu ở kim Lăng, chủ tịch tập đoàn mạnh nhất Kim Lăng” Tổng

Anh nợ em một câu yêu thương!

giám đốc Quách hào hứng nói.

Nghe vậy, mọi người đều ồ lên.

“Tôi biết rồi, là cậu Trần  ở Kim Lăng!”

“Sao có thể chứ! Cậu Trần  đến Thục Xuyên à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mặc dù tổng giám đốc Quách rất lợi hại, nhưng

lại không có lý do gì mời được cậu Trần  đến đây”

Mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng rất nhiều phú

thương cho rằng tổng giám đốc Quách đang chém gió.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có khi tổng giám đốc Quách còn không biết phương

thức liên lạc của người ta ấy chứ.

“Tổng giám đốc Quách nói vậy chẳng qua là muốn

mượn nhà họ Lâm để trèo lên cậu Trần , mượn danh

Anh nợ em một câu yêu thương!

tiếng của cậu Trần  làm chỗ dựa cho mình thôi” Lý

Lương lại phân tích.

“Nhưng tôi nghe nói tổng giám đốc Quách từng

xử lý một vài dự án ở Kim Lăng cho cậu Trần , có khi

Anh nợ em một câu yêu thương!

nào ông ta thực sự có quan hệ với cậu Trần  không?”

Mấy cậu ấm đi đến bên cạnh Lý Lương thảo luận.

“Hiểu Hà, Vương Văn, không phải hai em ở Kim

Lăng sao? Chắc các em biết rõ về cậu Trần  lắm nhỉ?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trước mặt người ngoài, Lý Lương không tiếp tục xụ

mặt với Hầu Hiểu Hà.

Hầu Hiểu Hà và Vương Văn đều lắc đầu nói: “Bọn

em chỉ nghe bạn học nói là cậu ấy rất lợi hại. Người ở

Anh nợ em một câu yêu thương!

Kim Lăng đều biết cậu Trần , nhưng không ai biết nhiều

hơn về cậu ấy”

“Vương Văn, không bằng cậu hỏi bạn học cũ đi.

Lúc nãy tớ đi vội quá nên làm rơi di động mất rồi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Các câu ấm đều có hứng thú trò chuyện, mình là

người ở Kim Lăng mà lại không thể trò chuyện về cậu

Trần  thì rất xấu hổ.

Vương Văn gật đầu, lập tức tìm điện thoại, sau đó

Anh nợ em một câu yêu thương!

mới cả kinh: “Ấy chết, tớ để quên túi xách trên xe Trần 

Hạo  rồi…”