Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Chương 400: Bị phát hiện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 

Đầu tiên là đụng phải Triệu Nhất Phàm , hiện tại lại

đụng phải Dương hạ .

Trần Hạo vốn dĩ muốn nhân dịp gia tộc Phương tổ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

chức đại hội mà mang Tử nguyệt đi một cách lặng lẽ.

Nhưng mà hiện tại cành mẹ đẻ cành con quá

nhiều, nếu như bị Triệu Nhất Phàm  hoặc là Dương Hạ nhận ra thì chắc chắn sẽ có một hồi náo nhiệt.

Đậu xanh…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện tại Trần Hạo lại đánh rơi ly rượu, rất nhiều

người nhìn về phía bên này, anh sợ tới mức vội vàng

cúi xuống nhặt ly lên, sau đó nhanh chóng chuồn ra

sân sau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hửm?”

Nhưng mà cho dù Trần Hạo đã chạy rất nhanh thì

vẫn khiến cho một cô gái chú ý.

Mà người này không phải ai xa lạ, đứng bên cạnh

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Bảo Nhi thì chỉ có thể là Phương Di mà thôi.

“Hình như mình vừa thấy Trần Hạo? Không thể

nào, gia tộc Phương mở đại hội, tên ngốc đó tới đây

làm gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Di thầm nghĩ.

Sau đó cô nàng tò mò đuổi theo.

“Vừa rồi nguy hiểm thật!”

Khi đi tới sân sau, lúc này Trần Hạo mới thở phào

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

một hơi.

“Trần Hạo!”

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên phía sau anh,

Trần Hạo theo bản năng mà quay đầu lại, sau đó kinh

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

ngạc trợn to hai mắt.

Má ơi, Phương Di!

“Trời ạ, vừa rồi tôi còn nghĩ là mình bị hoa mắt,

không ngờ thật sự là anh, anh… Tại sao anh lại chạy tới

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

gia tộc Phương chúng tôi? Anh vào đây bằng cách nào? ”

Phương Di kinh ngạc thốt lên.

Mỗi năm ông vẫn luôn tổ chức tiệc mừng thọ, tuy

Phương Di là một người ít để ý chuyện bên ngoài

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nhưng mà điều này cũng không đồng nghĩa cô không

biết một ít bí ẩn của gia tộc.

Trần Hạo chỉ là một anh chàng phú nhị đại nho

nhỏ, làm sao có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

ông chứ?

A?

“À… Là như thế này, tôi đại biểu cho gia tộc của

mình tới tham gia tiệc mừng thọ của Phương lão gia!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện tại tôi đang đi tìm WC”

Trần Hạo tìm đại một cái lý do để lừa gạt Phương

Di, “Mới vừa rồi tôi còn định gửi tin nhắn cho cô đấy!”

“A? Chẳng lẽ gia tộc của anh cũng phụ thuộc vào

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

gia tộc Phương sao?” Phương Di kinh ngạc, “Nhưng

gia tộc chúng tôi không có thế lực ở huyện Bình An!”

Vẻ mặt của Trần Hạo hiện lên chút khẩn trương,

anh nghĩ tới cảnh tượng khi mà mấy người Dương Hạ vừa tới đây, sau đó giải thích cho Phương Di:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Gia tộc tôi không phải là phụ thuộc trực hệ của gia

tộc Phương, là do gia tộc Tư Đồ đưa chúng tôi tới đây!”

“A? Thì ra là như vậy, thảo nào! ”

Phương Di như là bừng tỉnh đại ngộ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng mà sau đó cô nàng tỏ vẻ phẫn nộ, lập tức

giơ tay vỗ vào đầu Trần Hạo một cái.

“Cô làm gì vậy?”

“Hừ! Vậy hẳn là anh nên phải biết gia tộc Tư Đồ và

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

gia tộc Phương chúng tôi bất hòa với nhau! Tôi không

ngờ gia tộc của anh lại là phụ thuộc của bọn họ, mấy

người Tư Đồ kia càng ngày càng không có quy củ!”

Phương di oán giận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ai da, chuyện của gia tộc thì tôi cũng đâu có

cách nào chen tay vào đâu!”

Trần Hạo tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Ngay lúc Phương Di còn muốn giáo huấn Trần 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hạo  mấy câu nữa thì có tiếng nói vang lên từ đằng xa.

“Lý Linh, mau xem! Tên làm bẩn áo cậu hôm qua

đang ở bên kia kìa!”

Mấy cô gái ăn mặc hoa lệ đi về phía Phương Di và

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo, bọn họ là nữ minh tỉnh được mời tới đây

biểu diễn cho tiệc mừng thọ.

“Thì ra là anh tới làm ở đây, thảo nào tôi tìm mãi

mà vẫn không thấy anh đâu! Anh có biết vì anh mà tôi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

không có váy để mặc, vì thế mà hiệu quả của buổi biểu

diễn giảm xuống rất nhiều không?”

Nữ Hạo  tinh tối hôm qua xông tới rồi chỉ trích

Trần Hạo. Dù sao thì cô cũng là chị đại của nhóm

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

người này, nhìn qua rất là có khí thế, chuyện tối qua

thật sự làm cô rất tức giận.

“Nè nè, cô mau dừng tay lại! Cô có thân phận gì

mà dám nói như vậy với anh ta hả? ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Di đánh Trần Hạo thì không cần phải nói,

dù sao nếu tính bối phận thì anh ta lùn hơn cô vài bậc,

nhưng mà ngay cả một nữ minh  tinh cũng dám đánh

Trần Hạo thì lại là chuyện khác. Chuyện này khiến cho

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Dicảm thấy mình thật mất mặt.

Phương Di quyết định dạy dỗ nữ minh tinh kia một trận ra trò.

Mà khi Lý Linh nhìn thấy Phương Di ăn mặc bất

phàm thì cô đã biết vị này là người trong gia tộc, cho

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nên Lý Linh cũng không dám làm quá mức, cô lập tức

chậm rãi cười nói: “Chị gái xinh đẹp này xin đừng hiểu

lầm, anh chàng đó làm công cho chúng tôi!”

“Làm công cho các cô? Các cô cũng xứng đáng?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? ”

Phương di nghi hoặc.

Một người đường đường là phú nhị đại, thế mà

hiện tại lại phải làm việc xem sắc mặt của nhóm nữ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

minh  tinh này?

“Khu khụ, về sau có dịp tôi sẽ giải thích chuyện

này cho cô, hiện tại tôi cần đi WC gấp, đi trước ha!”

Trần Hạo lo lắng muốn chết, không khéo thì kế

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

hoạch của dì Phương phải bị hủy ở trong tay mình.

“Không được đi! Đứng lại!”

“Không được đi!”

Thấy Trần Hạo định chuồn, Phương Di và nhóm

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nữ minh  tỉnh đồng thanh ngăn cản.

Phương Di thấy Trần Hạo đang che giấu điều đó

với mình, cô lại không thích cảm giác mơ mơ hồ hồ,

cho nên Trần Hạo càng muốn rời đi thì cô càng muốn

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

không cho anh ta đi.

Mà nhóm nữ minh tinh kia cản Trần Hạo lại là bởi

vì Phương Di. Vừa rồi vị đại tiểu thư này hình như có

chút hiểu lầm bọn họ bởi vì anh chàng làm công kia,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cho nên bọn họ lập tức sinh ra lòng ninh bợ.

Huống chỉ việc này còn là nhằm vào tên làm công

kia, vì vậy bọn họ không những hô một tiếng mà còn

vội vàng chạy tới cản Trần Hạo lại, không cho anh đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần Hạo, nơi đây là địa bàn của gia tộc Phương,

anh nghĩ anh có thể chạy đi đâu? Mau trả lời, tại sao

anh là thiếu gia mà lại đi làm công, rốt cuộc là chuyện

như thế nào? Anh mà không nói thì đừng trách tôi gọi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bảo Nhi tới đây!”

Phương Di nắm cổ áo của Trần Hạo, hoàn toàn

không có ý định buông tha anh.

Thật ra thì ngoại trừ Trần Hạo thì mọi người ở đây

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

đều là phụ nữ, anh dùng một tay cũng có thể đánh

thắng bọn họ, có điều nếu anh thật sự dám đánh thì

lớn chuyện rồi.

Cho nên Trần Hạo chỉ có thể là tìm cách kéo dài

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thời gian.

“Đúng vậy, tên này cũng quá không thành thật!

Tôi cảm thấy anh ta có vấn đề, tuyệt đối không thể

buông tha dễ dàng được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nữ minh tỉnh Lý Linh nói.

Tuy Phương Di không thích nhóm nữ minh  tỉnh

này nhưng mà bọn họ nói cũng rất có lý, Trần Hạo lén

lút như vậy thật sự là không thích hợp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này Phương Di bỗng nhiên cảm thấy tinh thần

trọng nghĩa và vinh dự gia tộc như hòa làm một, cô

nhất định phải điều tra việc này rõ ràng.

Phương Di lập tức nhéo lỗ tai Trần Hạo, tra hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ha ha, tôi biết anh đánh nhau rất lợi hại, nhưng mà ở

đây là địa bàn của gia tộc Phương, tôi nói cho anh biết,

nếu anh dám ra tay thì tôi sẽ lập tức gọi người làm tới

đánh chết anh! Đừng trách tôi không nhớ tình hữu

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nghị giữa hai ta, anh không thành thật như vậy thì đi

theo tôi đi, đợi khi nào Bảo Nhi có rảnh thì tôi sẽ gọi

cô ấy tới hỏi! Giờ thì anh mau đi theo tôi!”

Nói xong, Phương Di lôi kéo Trần Hạo đi tới sảnh trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà vào lúc này có hai người đàn ông đang đi về

phía mấy người Trần Hạo. Ánh mắt cả hai lạnh lùng,

giữa ngón tay lấp lóe tia sáng bạc của kim châm, nhìn

dáng vẻ của bọn họ như là sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người này chính là Thiên Long Địa Hổ.

Bọn họ tìm kiếm Trần Hạo khắp nơi, thật vất vả

mới tìm được người thì anh ta lại gặp rắc rối.

Vì cứu giúp Trần Hạo, Thiên Long Địa Hổ quyết

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

định mạo hiểm.

Nhưng mà Trần Hạo lại lắc đầu ý bảo: Cứ tiến

hành theo kế hoạch, nơi này cứ giao cho tôi!

Thiên Long Địa Hổ hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Còn dám lộn xôn? Anh thành thật một chút cho tôi!”

Phương Di nắm lỗ tai của Trần Hạo rồi kéo anh

chàng đi về phía trước.

Nhóm nữ minh tỉnh thì vội vàng đuổi theo hai

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

người, có người còn bắt cánh tay của Trần Hạo, e sợ

anh sẽ trốn thoát.

Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn và vui

sướng, có lẽ lần này bọn họ đã lập được công lao lớn

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cho đại gia tộc rồi?

Phương Di là thật sự muốn cho Bảo Nhi tra hỏi

Trần Hạo, có điều khi mọi người đi tới đại sảnh thì lại

thấy rất nhiều khách khứa đứng lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện trường cũng trở nên vô cùng an tĩnh, mà

Bảo Nhi thì đang đứng trước mặt nhóm khách khứa

kia, trông như là đang giằng co cái gì đó.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Di kinh ngac hỏi.