Không khí lạnh lẽo chạm vào da thịt, ta theo bản năng run rẩy hai bả vai.

"Lạnh sao?" Hắn hỏi, đôi tay đỡ lấy vai ta, lòng bàn tay hắn truyền đến một luồng xúc cảm ấm áp.

Ta lắc lắc đầu, cố gắng đứng cách hắn xa hơn một ít, loại quan tâm không có kết quả này vẫn là không thỏa đáng lắm đi.

"Tại sao lại muốn tôi cùng đi, nếu tôi đoán không nhầm, đối phương hẳn là chỉ mời một mình em." Hắn không bước lại nữa, đứng tại chỗ, ánh nhìn hướng về nơi xa.

"Tôi không biết......" Ta thấp giọng nói, "Sự tình Khương gia tương đối phức tạp, nếu cho tôi một cơ hội lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không dính vào. Những điều trước mắt có thể làm, chính là bảo vệ Tha Bả Ti Nhi, tận lực không cho hắn can thiệp vào chuyện này."

"Vậy thì có liên quan gì tới tôi? Em hoàn toàn có thể để tôi lại khách sạn, một mình đi đến đó." Hắn không nóng không lạnh nói.

"Nói một cách dễ hiểu, anh nghe người khác kể chuyện và chuyện phát sinh ở trên người anh là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Mary mất tích là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sợ hãi thực sự là như thế nào. Trước kia chỉ phải phán đoán, suy đoán, phân tích, hiện tại ở trong tình huống bế tắc tôi mới chân chính trải nghiệm loại sợ hãi này......" Ta thở dài, cong môi cười cười, "Bất lực, nhỏ bé...... là cảm giác lúc này của tôi."

"Cho nên, em liền coi tôi như sợi rơm cứu mạng mà nắm chặt sao?" Hắn cũng cười.

"Ân......" Ta tùy tiện đáp nhẹ. Kỳ thật ngoài lí do đó ra, còn có nguyên nhân quan trọng hơn, ta không dám nói và cũng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết...... Nếu ta một thân một mình đi gặp người kia, rất có thể thời điểm ta trở lại, hắn đã không còn ở đây nữa. Không có ước định tiếp theo, không có bất kì phương thức liên hệ gì, chia lìa chính là vĩnh biệt mãi mãi. Mặc kệ hắn là ai, ta chỉ biết rằng lúc này ta thực sự không buông xuống được......

Trầm mặc cùng với tâm tình phức tạp, ngồi cạnh nhau chờ đợi đến lúc rạng sáng cũng là phù hợp.

Chúng ta không nói chuyện nữa, cũng hoàn toàn không cho đối phương lấy một cái liếc mắt.

Nếu trước đây ta không vạch trần hắn, mối quan hệ tình cảm lừa mình dối người kia rốt cuộc có thể tiếp tục đi đến đâu......

Một chiếc xe tiến lại đây, ánh đèn chói loá khiến ta không mở mắt ra được, theo bản năng lấy tay che lại.

Xe tiến đến cửa khách sạn thì ngừng hẳn, là một chiếc Hummer. Một người thấp bé mồm đầy ria mép mở cửa xe từ vị trí điều khiển đi xuống, làm ra tư thế mời: "Xin chào quý khách, tôi được cử tới đón hai người. Mời lên xe."

Ta không tránh được sửng sốt một chút, lúc giáo sư Côn Đinh nói sẽ an bài sắp xếp người tới đón chúng ta, bản thân ta cũng không lường trước sẽ hoa lệ xa xỉ thế này.

"Chúng ta đi đâu? Đại khái mất bao nhiêu thời gian?" Cửa xe mở ra trước mặt, bên trong tối om tựa như cái miệng đang mở ra của quái thú khổng lồ, chậm rãi chờ đợi ta trở thành mỹ thực của nó.

Tài xế vóc dáng nhỏ bé hơi hơi mỉm cười, phi thường lễ phép nói: "Tiểu thư, tôi chỉ được phái tới đón tiếp cô, trả lời câu hỏi của cô không thuộc quyền hạn của tôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cô có thể lên xe nghỉ ngơi được rồi."

Tài xế khéo léo trả lời lảng tránh vấn đề, lại ở một mức độ nào đó giải đáp nghi hoặc của ta. Ta không nhịn được cảm thán, kẻ có tiền đúng là khác biệt, tài xế còn được tu dưỡng tốt như thế.

Bên trong xe thực sự rất thoải mái. Ngay từ lớp da bọc ghế cao cấp cũng có thể thấy được phẩm vị trác tuyệt của chủ nhân. Mọi thứ gần như đều có đủ, chiếc xe không khác gì một cái hành cung nhỏ di động. Vị trí ở mặt sau cùng hàng phía trước của tài xế là hoàn toàn biệt lập, đảm bảo không gian bên trong xe của khách là hoàn toàn riêng tư. Hệ thống cách âm cũng đặc biệt tốt, nếu có nhu cầu có thể dùng điện thoại bên trong xe liên hệ với tài xế.