Chương 60: Tai nạn

Giang Thành về đêm luôn mát mẻ, thời tiết đầu đông càng thêm rét lạnh, chung quanh đều là cảnh tượng hiu quạnh, vào giờ này bệnh viện càng thêm quạnh quẽ, trên hành lang khu nội trú không có bao nhiêu người, bác sĩ y tá trực ban đến đi vội vàng, thức đêm quản lý các phòng bệnh.

Nước là Phó Bắc đi rót, Kiều Tây ở lại phòng bệnh chăm sóc Kiều Kiến Lương, bác sĩ nói một đống lớn những việc cần chú ý, để chăm sóc bệnh nhân, nếu qua hai ngày không còn vấn đề gì lớn là có thể chuyển ra phòng bệnh ngoài.

Trạng thái của Kiều Kiến Lương cũng không quá lạc quan, nhưng cũng xem như may mắn hơn những bệnh nhân bị đột quỵ xuất huyết não khác, tích cực điều trị, sau này điều dưỡng nhiều hơn, chắc chắn có thể hồi phục.

Lấy nước về, uống thuốc xong, không bao lâu Kiều Kiến Lương đã ngủ. Trong phòng bệnh hai người một trước một sau đi ra ngoài, không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, Kiều Tây là người đi ra sau, Phó Bắc đứng chờ ở góc rẽ hành lang.


Nói chuyện ngoài lề, chỉ xoay chung quanh Kiều Kiến Lương, sau đó không biết thế nào lại chuyển về khởi điểm ban đầu.

Khó có khi ở một mình với nhau, hẳn là lo lắng Kiều Tây sẽ đột ngột bỏ đi, Phó Bắc nắm chặt cổ tay cô, sức lớn đến mức Kiều Tây cũng cảm thấy hơi đau.

Bất đồng tuổi tác bất đồng hoàn cảnh sống, sau khi quay đầu nhìn lại những năm đó thì mọi thứ đều đã khác, đúng hay sai rất dễ phân định, ngay từ đầu đã đi sai hướng, nhưng cũng không thể làm được gì, mọi người có suy tính của mọi người, nếu chọn lại một lần nữa thì kết quả cũng sẽ là như vậy. Khi đó ai cũng không có đủ năng lực, chỉ một suy nghĩ sai lầm cũng sẽ để lại mầm tai họa sau này, không ai ngờ sẽ tạo thành cục diện như ngày hôm nay, trong cục diện bế tắc này, không thể bị đánh giá bởi cảm giác tội lỗi, nếu đổi lại là người khác cũng không nhất định sẽ làm được tốt hơn, chỉ là hậu quả cuối cùng cần phải có người đến gánh vác.


Chưa nói đến việc oán hay hận, cuối cùng trong lòng vẫn còn khúc mắc không bỏ xuống được, bất luận là chuyện mà nhà họ Phó đã làm, hay là quyết định của Phó Bắc, đều làm người ta quá mức bận lòng.

Góc nhìn khác nhau, lập trường cũng sẽ khác nhau, mỗi người đều có mối bận lòng riêng, nhưng mà, làm sao em biết chị không thể?

Câu nói cuối cùng, giọng Phó Bắc có chút suy sụp, đè nén sự không thoải mái xuống, nói: "Muộn một chút chị sẽ về, ngày mai cũng sẽ đến thăm chú Kiều."

Một câu nói đã khép lại cuộc trò chuyện, chặn đứng đà cãi vã.

Kiều Tây không lên tiếng trả lời, đi về phòng bệnh trước.

Thời gian này bận đến mức chân không chạm đất, không biết thế nào đã nằm sấp mà ngủ thiếp đi, ban đêm cánh tay bị đau đến tỉnh, lúc đó Phó Bắc đã sớm rời đi, chỉ để lại chiếc áo khoác choàng trên vai cô.


Quá trình hồi phục sau đó diễn ra rất thuận lợi, Kiều Kiến Lương đươc chuyển ra phòng bệnh thường, phòng đơn, tình trạng bệnh cũng được cải thiện hơn rất nhiều.

Phó Bắc thường xuyên đến bệnh viện, sau đó lại biến mất vài ngày, đi công tác ở thành phố kế bên.

Kiều Kiến Lương hỏi: "Sao hai ngày nay không thấy Tiểu Bắc, có chuyện gì sao?"

Kiều Tây không nói gì, ông liền thao thao bất tuyệt, nói không ngừng, có thế này Kiều Tây mới trả lời: "Con không biết."

Thấy bộ dạng cô có vẻ mất hứng, nhất thời Kiều Kiến Lương im lặng lại.

Không còn nhớ đã bao lâu rồi chưa quay lại tiệm ở phố Thất Tỉnh, ngẫu nhiên lái xe đi ngang qua, luôn cảm thấy có chút trống trãi, cảm giác những chuyện xảy ra bên mình đều không chân thật, thiếu một chút gì đó, từ trước chỉ muốn có một lời giải thích, nghĩ rằng tìm người trở về, bây giờ giống như đã không còn quan trọng nữa, nhưng lại không thể hoàn toàn buông bỏ được, có cảm giác như gãy xương nối gân, bị kéo lê đi.
Chu Mỹ Hà vẫn không an phận, âm thầm nối tay giật dây bắc cầu, muốn cho nhà họ Kiều hợp tác với nhà họ Chu, lần trước nhà họ Chu bị giáng một đòn nghiêm trọng vẫn chưa hồi phục được, bây giờ đúng là cơ hội tốt, nếu được nhà họ Kiều bên này nâng đỡ một phen, không chừng có thể vực dậy được. Bây giờ bà ta còn rất thức thời, biết tình hình công ty bên này đã thành kết cục đã định, trước mắt Kiều Kiến Lương đang hồi phục từng ngày, cũng không còn hôn mê nữa, nghĩ đến việc kéo nhà mẹ mình đến phía sau mình, điều này sẽ ổn định nhà họ Kiều bên này, phía sau có một trụ cột vững chắc như thế, quả thực là nhất cữ lưỡng tiện.

Có thể hợp tác với nhà họ Kiều, nhà họ Chu trăm vạn lần mong muốn, vì thế, ông cụ Chu còn dẫn những người liên can đặc biệt đến thăm Kiều Kiến Lương, thái độ thân thiết đến không cần nói.
Khi đó Kiều Tây không ở bệnh viện, còn đang bận việc ở công ty.

Tuy rằng Kiều Kiến Lương vẫn thường hồ đồ, nhưng lại thật sự rất nhanh mồm nhanh miệng, ông cụ Chu không nói ý đồ của ông ta khi đến đây thì ông cũng sẽ không nhắc.

Nói một đống lời quan tâm, rốt cuộc ông cụ Chu cũng nói đến chuyện hợp tác, điều kiện đưa ra cũng rất có sức hấp dẫn, nhà họ Chu phụ trách sản xuất sản phẩm, nhưng sẽ cùng để tên hai nhà, lợi nhuận chia đôi, mà những gì nhà họ Kiều phải làm là giúp thúc đẩy nó.

Để nghiên cứu và phát triển một sản phẩm mới cần phải hao phí rất nhiều nguồn lực và tài lực, hơn nữa chờ phê duyệt cũng cần hàng loạt quy trình, có thể thành công đưa ra thị trường tất nhiên không dễ dàng, nếu những chuyện đó đều là người khác làm, bản thân chỉ cần phí chút sức nhỏ thì có thể ngồi mát ăn bát vàng, Kiều Kiến Lương chắc chắc sẽ động lòng, nhưng đầu của ông vẫn chưa hoàn toàn hỏng hết đâu, hai ba câu đã lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, đánh thái cực nói để suy xét cân nhắc sau.
Nhà họ Chu hào phóng như vậy, còn không phải là muốn bám lên nhà họ Kiều, để mở đường cho sự phát triển sau này, mà về phương diện khác, tuy rằng lần trước bị bêu danh nổi bật cũng đã qua, nhưng cũng chỉ mới trong thời gian ngắn, hơn nữa lúc đó trên mạng huyên náo lớn đến vậy, người dân còn muốn mua nữa hay không cũng chưa biết được, làm không tốt có khi còn có thể bị phản phệ, chiêu này của ông cụ Chu là muốn tránh dưới công ty nhà họ Kiều một thời gina, mượn danh nhà họ Kiều mà bán sản phẩm của mình, tạm thời tránh đi cục diện bế tắc hiện nay một thời gian.

Nhưng ăn bánh thì phải trả tiền, Kiều Kiến Lương đồng ý, thì sau này chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, cùng thịnh cùng suy, hơn nữa sau này nào có dễ dàng phân chia rạch ròi ra vậy nữa, không cẩn thận sẽ càng thêm nhiều liên lụy hơn.
Kiều Kiến Lương không nói rõ ràng, một bệnh nhân như ông cũng không có tinh lực ứng phó mấy chuyện này, thái độ lập lờ nước đôi.

Ông cụ Chu nhìn ra được đây là có ý gì, nhưng gương mặt vẫn luôn treo nụ cười, liếc mắt ra hiệu cho Chu Mỹ Hà.

Người nhà họ Chu vừa đi, Chu Mỹ Hà ra ngoài rửa trái cây, chu đáo cắt sẵn ra, mang đến.

"Có mệt không, ăn trái cây trước hay là ngủ một giấc trước?"

Kiều Kiến Lương xua tay, tỏ vẻ không muốn ăn cũng không muốn ngủ, thời điểm vừa tỉnh lại, ông nằm liên tục hai tuần lễ, bởi vì quá kích động ông còn bị trói lại bằng dây đai để kiềm chế, ăn cái gì cũng khó khăn, bây giờ vừa nhắc đến ăn với ngủ đều muốn gạt đi hết.

Chu Mỹ Hà nhỏ nhẹ khuyên ông ăn chút gì đó, chăm sóc cơ thể rất quan trọng, thời kỳ dưỡng bệnh phải kiểm soát huyết áp và mỡ trong máu, rau dưa trái cây là không thể thiếu, bà rất biết chăm sóc người, cắt trái cây thành miếng nhỏ đưa cho ông.
Mấy ngày nay vẫn luôn là bà và Kiều Tây thay phiên nhau chăm sóc ông, luận về công lao và khổ lao cũng không thể tính một cách qua loa được, có thể làm đến mức này cũng đã rất có tâm rồi, cho nên Kiều Kiến Kiến cũng không trách móc quá nhiều về mấy tâm tư nhỏ nhặt của bà, chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Hai người có thể đi đến cuộc hôn nhân này, còn là tái hôn, dù trong đó có chất chứa nhiều suy tính thực dụng, nhưng chút tình cảm cũng không phải không có, có đôi khi đúng là Chu Mỹ Hà bất công, nhưng cũng không có hành động sai lầm nào, vẫn biết suy nghĩ, biết được điểm mấu chốt mà dừng lại, mấy hành vi trước kia của nhà họ Chu sau này mới tra ra được, Chu Mỹ Hà càng không biết rõ về mấy chuyện này, bằng không cũng sẽ không sống cùng Kiều Kiến Lương.
Từ trước đến nay người trung niên đều luôn thận trọng trong hôn nhân, không thích bấp bênh, bây giờ sống qua ngày cũng không tệ, Kiều Kiến Lương là một thương nhân, theo thói quen khi làm việc gì đều cân nhắc lợi ích trước, trong nhiều việc đều suy đi tính lại và chọn thứ tốt nhất.

Ông hơi nhức đầu, rất khó chịu, không muốn nghe Chu Mỹ Hà nhắc đến, ông yếu ớt cố lấy hơi nói: "Tiểu Tây đâu, còn chưa đến sao?"

Sắc mặt Chu Mỹ Hà cứng đờ, lập tức đặt trái cây xuống, "Mới hơn bốn giờ thôi, còn sớm, bảy giờ mới có thể đến."

Kiều Kiến Lương nhắm hai mắt lại, đau đầu không muốn nói chuyện.

Bác sĩ đã đến một lần, muộn một chút Chu Lâm mới mang đồ ăn xuất hiện, đều là món ăn dì trong nhà làm riêng, thích hợp cho bệnh nhân ăn, mỗi ngày đều là cậu ta mang đến. Bây giờ cậu ta không còn thất thố, lo sợ trong lòng như trước nữa, dù sao trời biết đất biết không có người thứ ba biết, nên vờ như không có việc gì, vẫn là đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện, nhu thuận ngoan ngoãn.
Trước ngày Phó Bắc đi công tác về một ngày, Kiều Tây gặp Chu Giai Kỳ.

Lúc đó đang trong một buổi tiệc từ thiện nhỏ, Kiều Tây được mời làm khách quý tham dự, vị trí này vốn thuộc về Kiều Kiến Lương, nhưng ông không đi được, chỉ có thể là Kiều Tây đến.

Chu Giai Kỳ và Lương Ngọc Chỉ đi cùng nhau, khoác tay nhau, dương dương đắc ý giống như khổng tước vậy, không biết cả ngày cô ta suy nghĩ cái gì, trong đầu đều toàn là bã đậu, kiều tây cũng không đặt cô ta vào mắt, lười lãng phí sức lực.

Triệu Thập Hoan cũng ở đây, nhìn thấy Kiều Tây còn đến hàn huyên đôi phút.

Làm khách quý trong tiệc từ thiện cũng không dễ dàng chút nào, không chỉ phải tỉ mỉ trang điểm, chuẩn bị phát biểu, còn phải đi đầu quyên góp một số tiền lớn nữa, Kiều Tây không dùng tiền của công ty hay của Kiều Kiến Lương, mà tự xuất tiền túi, nhưng vẫn để tên công ty nhà mình.
Hoạt động từ thiện của bữa tiệc tối nay là hoạt động bán đồ cũ, hơn mười vị khách quan trọng quyên góp vật phẩm ra, để khách mời đến đây đấu giá, toàn bộ số tiền đấu giá được đều dùng cho việc từ thiện, kỳ thực chính là một kiểu xã giao nịnh bợ khác mà thôi, nhưng với cách thức đẹp cả đôi đường.

Kiều Tây góp một túi đeo vai phiên bản giới hạn chưa dùng qua, cuối cùng được Triệu Thập Hoan lấy giá cao bắt lấy.

Chu Giai Kỳ đứng bên cạnh cô, không biết bị đụng trúng dây thần kinh nào, bất mãn mà hứ một tiếng, đêm nay cô ta vốn còn đang rất vui vẻ, dù sao có thể đi cùng với Lương Ngọc Chỉ, nhưng nhìn thấy Kiều Tây lại được làm khách quý lại vừa quyên tiền vừa quyên đồ, được nở mày nở mặt hết lần này đến lần khác, trong lòng cô ta bắt đầu nổi lên vị chua, cô ta mới là người ưu tú từ khi còn nhỏ cho đến lớn, thành tích tốt, càng được yêu thích hơn, cho đến bây giờ ở trong miệng người lớn đều là lời khen ngợi, bây giờ lại bị nghiền ép.
Phong thủy luân hồi.

Kiều Tây liếc mắt một cái, nhưng cũng không đặt vào mắt, rõ ràng là không thèm nhìn đến.

Đến phiên bán đấu giá của Lương Ngọc Chỉ, đồ được quyên tặng --- Là một đồng hồ quả quýt kiểu cũ, Chu Giai Kỳ ra giá, xem ra cô ta nhất định phải thắng, đêm nay có thể nói là cô ta dùng hết sức để lấy lòng Lương Ngọc Chỉ, cũng vào lúc này được chú ý không ít.

Lương Ngọc Chỉ rất hưởng thụ việc này, mắt thấy giá được đấu lên càng lúc càng cao, ý cười trên mặt cũng không còn giấu được nữa, thậm chí khi trò chuyện với Chu Giai Kỳ bên cạnh, cử chỉ rất thân mật, bình thường đều chưa từng tốt đến như vậy.

Mặt mày Chu Giai Kỳ hớn hở, cô ta khá giỏi trong việc dỗ dành mọi người, nhưng trên mặt cô ta không thể duy trì nụ cười đó đến một phút, đã lập tức cứng lại rồi.
Bỗng dưng Kiều Tây nổi hứng lên, ra giá gấp đôi giá hiện tại, vốn chỉ mấy chục vạn là có thể lấy được nó, giờ lại tăng lên gần trăm vạn.

Cái đồng hồ kia không đáng bao nhiêu tiền, cũng không có giá trị sưu tầm, có thể ra giá năm mươi vạn đã đáng giá với thể diện của Lương Ngọc Chỉ rồi. Nhất thời Chu Giai Kỳ lạnh mặt, như thể bị đánh thẳng vào mặt, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, liếc nhìn Lương Ngọc Chỉ như đang có vẻ đăm chiêu, cô ta cắn răng, tiếp tục ra giá, cao hơn năm mươi vạn.

Giống như cố ý đối nghịch, cô ta ra một lần Kiều Tây cũng thêm một lần, nâng giá chiếc đồng hồ này lên cao ngất ngưỡng.

"Bề mặt của chiếc đồng hồ này đươc chế tác rất tốt, tôi cũng thích, không bằng cô Chu đây nhịn đau bỏ thứ yêu thích , nhường cho tôi đi." Kiều Tây mỉm cười nói, bình thường cô không thích xa xỉ, nhưng tiền trong tay cô lại nhiều hơn, không quan tâm chút tiền nhỏ này, chỉ là hưng trí đến tham dự một lần, cố ý muốn phá đối phương.
Quả nhiên, vẻ mặt Chu Giai Kỳ cam chịu, tức giận đến nghiến răng.

Nhưng cuối cùng chiếc đồng hồ này cũng không thuộc về các cô, Kiều Tây đẩy giá lên quá cao, làm Chu Giai Kỳ sợ đến mức không dám ra giá nữa, lúc này Triệu Thập Hoan ra mặt, bình ổn trận so đo này.

Triệu Thập Hoan mang ly rượu đưa cho Kiều Tây, nói: "Đừng xúc động quá, đừng làm loạn."

Kiều Tây từ chối cho ý kiến.

Hôm sau đến bệnh viện, trạng thái tinh thần của Kiều Kiến Lương cũng còn tốt, ăn nửa chén táo xay nhuyễn, đang nằm chợp mắt một chút, biết Kiều Tây đến, lập tức mở mắt ra, hỏi tiệc từ thiện thế nào.

"Không tệ." Kiều Tây trả lời, kể lại ngắn gọn quá trình tối qua, nhưng không nói cho ông biết chuyện cuộc đấu giá.

Trước đây hai cha con gặp nhau nói cũng không được mấy câu, bây giờ lại rất bình thản, giống như mọi ngăn cách đều đã tan biến, rất thân thiết.
Nói chuyện một lúc, bỗng Kiều Kiến Lương nhắc đến Phó Bắc, hết sức cảm khái, nói Phó Bắc làm người rất tốt, hồi nhỏ còn đưa bánh quy tự làm cho Kiều Tây ăn.

Tình huống trí nhớ xáo trộn của mỗi người là khác nhau, cuối cùng không nhất định có thể khôi phục lại như thường, có một số việc có thể sẽ luôn nhớ nhầm, rõ ràng là Kiều Tây đưa bánh quy tự làm cho Phó Bắc ăn, ông lại nhớ ngược lại, nói như thật.

Kiều Tây ngẩn người, sau một lúc lâu suy nghĩ vẫn không sửa lại.

Kiều Kiến Lương thở dài: "Tiểu Bắc thật sự không tệ, lễ phép, người cũng ưu tú, bây giờ còn làm giáo sư nữa, có tương lai nha."

Dường như ông đã quên một số việc, thoạt nhìn thật sự không nhớ rõ rồi.

Kiều Tây mấp máy môi, thử hỏi: "Két sắt trong văn phòng của ba có tài liệu gì ba nhớ không?"
Kiều Kiến Lương không để ý: "Tài liệu gì?"

"Hợp đồng lúc trước gì gì đó?" Kiều Tây cố ý nói lung tung.

Kiều Kiến Lương nhíu mày suy nghĩ, nói vài thứ bên trong cho cô, lại chỉ quên mất phần tài liệu kia, cũng thoải mái nói mật khẩu cho cô: "Con muốn lấy gì cứ lấy, xem có thể tìm được không."

Kiều Tây im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau, ừm một tiếng.

Có lẽ một ngày nào đó Kiều Kiến Lương có thể nhớ đến, nhưng bây giờ, ông không nhớ được.

Một trận bệnh đột ngột xảy đến làm thay đổi rất nhiều việc, cũng làm xáo trộn quỹ đạo ban đầu, Kiều Tây còn đang rối rắm, bây giờ cứ tạm thời buông nó xuống trước.

Đến đêm, trằn trọc trên giường không yên, cẩn thận suy nghĩ về việc này, nhớ đến những cuộc tranh cãi không dứt trong nhà nhiều năm về trước, mẹ Kiều rời khỏi nhà họ Kiều, những biến cố kia, ống quần ướt nước dính đầy bùn đất của Kiều Kiến Lương, bao nhiêu đêm cô cũng mất ngủ giống như bây giờ, nhưng suy nghĩ trong lúc đó không còn giống như hiện tại.
Còn có lời giải thích của Phó Bắc, chỗ góc rẽ nơi hành lang bệnh viện ngày đó, người này siết chặt lấy cô, trên mặt là vẻ chật vật và kích dộng khó mà diễn tả bằng lời, trong phút chốc trở nên khẩn thiết.

Kiều Tây chưa từng thấy dáng vẻ này của cô ấy.

Người này bình thường dù cho thế nào đều là dáng vẻ nhẹ nhàng như gió, giống như dù có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến cô, phẳng lặng như một hồ nước tĩnh lặng, nhưng lại hoảng loạn bởi một việc nhỏ bé không đáng nhắc đến này.

Kiều Tây không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ quá nhiều.

Trong lúc đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, màn hình di động sáng lên nhiều lần cũng không biết.

Màn hình hiển thị dãy số quen thuộc của Phó Bắc.

Trước đó khá lâu Kiều Tây đã kéo số của người này ra khỏi danh sách đen, đó là trong một lần trở về căn hộ qua đêm, đang làm được một nửa thì Đường Nghệ không ngừng gọi đến, còn tưởng rằng có việc gì gấp, Kiều Tây nghe máy, thì ra chỉ là hẹn ăn cơm. Khi đó Phó Bắc đang ở phía sau cô mà gây rối, càn quấy không tha, làm cô cũng không dám lên tiếng, vội vàng cúp điện thoại, sau đó người này lại đoạt lấy di động, trộm kéo số của mình ra khỏi danh sách đen.
Di động để chế độ yên lặng, một cuộc cũng chưa nhận, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Sáng hôm sau thức dậy, thấy cuộc gọi nhỡ, Kiều Tây không có phản ứng gì, cũng không tính gọi lại. Cô đến thẳng công ty, tan tầm đến làng đại học đón Đường Nghệ, rồi lại đến bệnh viện.

Thời gian này Đường Nghệ thường xuyên đến thăm Kiều Kiến Lương, hôm nay rảnh nên đến nữa.

Chu Mỹ Hà có việc nên về nhà một chuyến, sau đó thuận tiện nấu cơm mang đến, nên Chu Lâm không đến.

Kiều Tây được bác sĩ gọi ra ngoài, để cô đến lầu hai xếp hàng lấy thuốc, trong bệnh viện nhiều bệnh nhân, xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt của cô, chờ lấy thuốc xong quay lại, còn chưa vào phòng bệnh, chợt nghe Chu Mỹ Hà cảm thán với Kiều Kiến Lương: "Buổi chiều xe của Tiểu Bắc va chạm với xe người nào đó, nghe nói rất nghiêm trọng, vừa rồi trở về tôi mới nghe nói, ông cụ Phó cũng đi qua đó rồi, kết quả còn chưa biết sao."
Bỗng dưng cô ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn đứng bất động trước cửa phòng, cổ họng nhe bị nghẹn lại, ngực cũng nhanh chóng thắt lại.

Đường Nghệ không ở trong phòng, đi ra ngoài một vòng thuận tiện mua đồ uống, trở về thấy cô đứng sững sờ ở cửa không đi vào, vỗ một cái lên vai cô: "Sao thế, sao đứng bất động ở đây vậy."

Mặt cô hơi tái đi, nói không ra lời.