Giờ phút này, một khách điếm ở chỗ khác.
Bùi Thiếu Tỉ cố ý thay đổi một thân bạch y, anh tuấn tiêu sái mà đứng trước cửa phòng của một gian phòng.
Hắn nói: "Sư tỷ, xong chưa? Chúng ta nên ra ngoài rồi."
Trong phòng không có người trả lời.
Một lát sau, cửa được đẩy ra, từ trong phòng một giai nhân thanh lệ mặc bạch y đi ra.
Nàng trang điểm đơn giản, trên tóc chỉ đeo một cây trâm ngọc, giữa trán lại điểm nhẹ một chấm hồng.

Chấm hồng làm cho khí chất thanh lãnh của nàng mang theo vàu phần diễm lệ, trong phiêu dật lại hiện ra phong tình nhè nhẹ, đẹp không sao tả xiết.
Bùi Thiếu Tỉ kinh diễm trong nháy mắt.
Hắn nói: "Quả thực sư tỷ mặc bạch y vẫn là đẹp nhất.

Hôm nay trăm thần tuần xuân, trăm thần bất quá so ra cũng là tỷ đi."
Nữ tử cười: "Đừng ba hoa.

Ở Bách Thảo Cốc, đừng làm cho miệng lưỡi rơi xuống người của Thái Huyền Tông chúng ta."
Bùi Thiếu Tỉ cười nói: "Ta không phải ba hoa, ta là nói sự thật."
Hắn thích Liễu Lăng Ca, Liễu Lăng Ca ở trong mắt hắn tất nhiên là người đẹp nhất.
Hai người song song đi xuống lầu, Liễu Lăng Ca trông thấy bội kiếm bên hông hắn.
Nàng nói: "Hôm nay ngươi chụp được Quá Hư, sao nhanh như vậy đã thay rồi?"
Bùi Thiếu Tỉ thầm nghĩ: Còn không phải là vì ở trước mặt tỷ khoe ra một chút.
Ban đầu hắn ở trong Kiếm Trủng tìm, lao lực nửa ngày, những danh kiếm đó đều chướng mắt hắn, nên hắn đành phải tùy tiện cầm thanh kiếm bình thường.
Hôm nay ở trên hội đấu giá nhìn thấy kiếm Quá Hư, hắn ở ngay tại chỗ chụp lấy.
Đây là thanh kiếm hâng hái chiến đấu tắm máu ở trên chiến trường Tiên Ma.
Nhiều đời chủ nhân, đều là đại năng Nguyên Anh uy chấn một phương.
Bùi Thiếu Tỉ hắn mang thanh kiếm này lên chẳng phải là uy phong hơn sao?
Nhưng là suy nghĩ ở trong lòng, hắn không thể biểu lộ ra bên ngoài.
Hắn chỉ cười một tiếng, nói: "Trăm thần tuần xuân, e rằng sẽ có Ma tộc tác loạn.

Thanh kiếm này đối với ma khí thập phần mẫn cảm, nếu cảm giác có ma khí tới, trước tiên cũng có thể bảo hộ tốt sư tỷ."
Liễu Lăng Ca nghe ra hắn hoa ngôn xảo ngữ*, hơi hơi dội nước lạnh: "Trước khi bán đấu giá, đấu giá sư cũng nói qua, thanh kiếm này kiệt ngạo khó thuần.

Chúng ta là kiếm tu, tùy tiện thay đổi kiếm......!Không để ý sẽ dễ dàng bị thanh kiếm này gây thương tích."
*Nói lời dễ nghe nhưng không thật.
Bùi Thiếu Tỉ nói: "Sư tỷ, có điều này tỷ không biết.

Hôm qua tỷ bảo ta đi tra tiểu cô nương kia, ta đã tra được.

Kiếm tu bên người nàng, đều là nàng thuê.


Mà thù lao để thuê đám kiếm tu đó là một loại hương hoàn tên Thúy Trúc Đan."
Bùi Thiếu Tỉ tính sẵn trong lòng: "Kiếm tu trên lôi đài, tên là Cao Minh.

Nghe nói bản mạng kiếm của hắn cũng khá là quật cường, vẫn luôn không chịu cùng kiếm phủ của hắn tương hợp.

Nhưng là sau khi dùng Thúy Trúc Đan, kiếm của hắn liền nghe lời thuận theo.

Còn có vài tên kiếm tu, cũng đều là như thế."
Hắn nghĩ đến có đan dược lật tẩy, căn bản không đem việc này để ở trong lòng, nói: "Đến lúc đó, ta cũng mua mấy bình đan dược, kiếm nàykhông phải ngoan ngoãn nghe lời sao?"
Liễu Lăng Ca nhíu nhíu mày, nhưng nghĩ đến tính nết Bùi Thiếu Tỉ, khuyên bảo tới bên miệng nhưng rốt cuộc cũng không có nói ra.
Hai người đi tới trên đường, đám đông rộn ràng nhốn nháo.
Trăm thần tuần xuân còn chưa bắt đầu, nghênh xuân thần lại mang đến một mảnh náo nhiệt.
Trước mỗi cửa hàng đều bày bán lá liễu, quầy hàng đầy trên đường, lá liễu nhẹ lướt qua.
Mỗi người đều mang theo lá liễu biến thành dây, trong tay nắm một bó Phật liên chỉ có ở Bách Thảo Cốc.

Tiếp theo là đem tơ hồng trong tay buộc lên cành cây đào của Đào Hoa Thần, đối với cây đào thành kính hứa nguyện; tiếp là thu thập cánh hoa của hoa lê hoa thần bay xuống rồi sau đó tiến hành tỉ mỉ khâu vá túi hương.
Tiếng phượng tiêu động, cá đèn rồng vũ.
Hoa đăng sáng lạn đầy đường, ánh nến lay động đầy thành.
Liễu Lăng Ca đứng trong cảnh sắc ấm áp phồn vinh, trong lòng lại thổi qua một tia sầu bi.
Từ trước đến nay sư tôn đều không thích náo nhiệt.
Pháp hoa của nhân gian lần này, nếu nàng có thể cùng sư tôn nghên xuân thần, cùng chờ tới trăm thần tuần xuân......
Suy nghĩ của nàng vừa mới bay đu, liền nghe Bùi Thiếu Tỉ nói: "Sư tỷ, nhìn, là tiểu cô nương ngày hôm qua."
"Nam Nhứ?"
Liễu Lăng Ca không nghĩ tới tra một cái liền ra nàng, nỗi lòng nhất thời có chút phức tạp.
Vì sao sư tôn lại chú ý Nam Nhứ?
Nam Nhứ vẫn là do nàng tự mình chọn vào trong sơn môn......
"Sư tỷ......"
Bùi Thiếu Tỉ nhìn kiếm trong tay đang rung động khống chế không được, hắn nói: "Người này, có thể là ma tu."
"Không có khả năng!" Liễu Lăng Ca nói, "Nàng là muội muội của Dịch Phong.

Dịch Phong......!Lúc chúng ta ở Giang Định Châu, ngươi cũng từng cùng hắn kề vai chiến đấu, hắn còn cùng chúng ta chính tay đâm ma tu!"
À, hắn đã sớm xem tên tán tu kêu Dịch Phong kia không vừa mắt.
Nửa đường xuất hiện, vừa thấy liền không phải là cái người gì tốt, cố tình sư tỷ lại cực kỳ tín nhiệm đối với hắn......
Bùi Thiếu Tỉ nói: "Nói không chừng, cái người kêu Dịch Phong, cũng là ma tu.

Lần tới thấy hắn, để ta dùng kiếm thử một lần."
Liễu Lăng Ca nhìn về phía Bùi Thiếu Tỉ: "Kiếm của ngươi có thể cảm ứng được trên người nàng có ma khí?"

Bùi Thiếu Tỉ nói: "Đúng vậy."
Mày Liễu Lăng Ca nhăn lại: "Không nhất định là bản thân nàng có vấn đề.

Cũng có thể, là nàng bị ma tu bám vào người.

Chúng ta theo đằng sau nhìn xem."
Liễu Lăng Ca nói muốn theo sau, Bùi Thiếu Tỉ tất nhiên là không nói hai lời.
Hai người chậm rãi tới gần Nam Nhứ, còn đang chuẩn bị sấn tới nhưng kịp đem nàng đè lại, một nam nhân mặc áo choàng từ trong đám người xuất hiện, ở dưới mí mắt của bọn họ đem người bắt đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh!
Liễu Lăng Ca lập tức tiến lên.
Hai tiểu đệ tử ở bên người Nam Nhứ, cùng một đám tu sĩ Kim Đan cũng không biết làm sao người có thể biến mắt ở ngay dưới mí mắt.
Một người tiểu đệ tử đương trường khóc ra tới: "Liễu sư tỷ......!Tỷ cứu A Nhứ! Ta không nên, không nên lôi kéo A Nhứ đi dạo phố!"
"Ta biết." Liễu Lăng Ca nói, "Nàng là đệ tử Thái Huyền Tông ta, ta sẽ bảo hộ an toàn của nàng."
Nàng nhìn Bùi Thiếu Tỉ: "Kiếm của ngươi có phản ứng?"
Bùi Thiếu Tỉ nói: "Người đến là ma tu, bên đường có để lại ma khí."
"Được."
Liễu Lăng Ca gật đầu, lại điểm ba gã kiếm tu: "Các ngươi, cùng ta đuổi theo!"
......
Nam Nhứ đang dạo phố, bỗng nhiên bị một hắc y nhân đem nàng mang đi.
Nàng có chút chấn động.
Chờ đến hắc y nhân đem nàng đến rừng cây bên ngoài Bách Thảo Cốc, nàng lại gặp được một người trong dự kiến.
Người tới khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, mang theo vài phần mị hoặc cùng bừa bãi: "A Nhứ, đã lâu không thấy."
Phong Dị, lại là ngươi cái tên cẩu đồ vật.
Trong lòng Nam Nhứ mắng hắn một câu, không thể không cúi đầu, làm một cái lễ tiết của Ma Giới: "A Nhứ tham kiến tôn thượng."
Phong Dị giơ tay, một cổ lực lượng đem nàng kéo lên: "A Nhứ gần đây ở Thái Huyền Tông như thế nào a?"
Hắn cười như không cười mà nhìn nàng: "Ngươi dùng con rối hành tẩu ở bên ngoài, ngươi bản thể đâu?"
Nam Nhứ cười ha ha, lừa gạt cho qua đi: "Tôn thượng, bản thể của ta......! Tìm một cái góc trốn đi rồi, sợ bị người khác phát hiện."
Nàng lại biểu hiện ra bộ dáng máu chảy đầu: "Mặc đu không biết tôn thượng kêu ta phải dùng ta con rối làm gì? Ta có chết cũng không chối từ!"
Phong Dị lười biếng mà ôm cánh tay: "Hôm nay hội đấu giá, không ít nguyên liệu đúc kiếm đều bị một người mua đi, người khác cũng đều không dùng được, nói như vậy chính là hắn mua.

Đều phải đúc kiếm, thực lực của hắn chắc hẳn là cũng có khôi phục."
Phong Dị đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Thực lực của hắn khôi phục, ngươi biết những truyện này lại không truyền tin tức cho ta?"
"Á?"
Nam Nhứ lấy ra mười hai vạn phần kỹ thuật diễn, nhanh chóng giả ngu, "Hắn đi hội đấu giá? Thực lực lại còn khôi phục?"
Nam Nhứ mờ mịt nói: "Tôn thượng, ta, ta không biết a......!Ta ở Thái Huyền Tông mấy ngày này, chỉ là tiểu đệ tử......!Ta cùng sư tôn không thân."
"Ồ?"
Phong Dị thu hồi tầm mắt hung ác nham hiểm, trong giây lát lại biến thành gương mặt tươi cười: "Cũng đúng, tiểu A Nhứ của chúng ta mới đến có một tháng, cũng không có khả năng thân cận ở bên người Lê Vân."

Hắn khinh phiêu phiêu nói: "Vậy liền dùng thân thể con rối này của ngươi......!Tiện nghi đem sư tôn của ngươi kia, dẫn hắn ra tơi bên ngoài."
"Tôn thượng," Nam Nhứ nghiêm túc mà đề kiến nghị: "Nhưng Lê Vân không quen biết ta là ai, chắc hẳn là sẽ không vì một tiểu đệ tử mà ra ngoài.

Nếu không, ta đi ám sát hắn?"
Phong Dị cười: "Một tiểu đệ tử, hắn không tới.

Vậy nhiều thêm mấy người thì sao?"
Nam Nhứ trong lòng căng thẳng: Cẩu đồ vật này có ý gì?
Hắn sẽ không đem Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam chộp tới chứ!
Tiếp theo tròn nháy mắt, nàng liền nghe được thuộc hạ Phong Dị báo cáo với hắn hội: "Tôn thượng, ba gã kiếm tu bên người nàng đuổi tới."
Là Cao Minh bọn họ!
Xong rồi.
Trong lòng Nam Nhứ ẩn ẩn có chút hối hận, sao lại mời Cao Minh bọn họ làm hộ vệ chứ.
Nếu.....Làm cho bọn họ toi mạng thì làm sao bây giờ?
"Nhìn xem," Phong Dị chậm rì rì nói, "Cá, không phải cứ như vậy mà được đưa lên câu tới đó sao."
Mẹ nó.
Trong lòng Nam Nhứ điên cuồng mắng Phong Dị.
Cẩu đồ vật này căn bản không đem tiểu lâu la nàng để ở trong lòng, cho nên hắn chuẩn bị làm cái gì cũng không nói cho nàng, nàng chỉ là một quân cờ hắn muồn dùng liền dùng!
"Tôn thượng......" Nam Nhứ ý đồ cứu giúp một chút, "Nếu ba gã kiếm tu kia đều chết......!Sự tình nháo đến quá lớn, tôn thượng có thể có nguy hiểm hay không?"
Nàng chịu đựng ghê tởm, biểu tình lại phi thường chân thành nói: "Có quá nhiều cao nhân tới Tiên Hội Bồng Lai, ta......!Sợ tôn thượng sẽ bị thương."
"A Nhứ chớ có lo lắng," Phong Dị nhướng mày cười, "Bản lĩnh khác ta không có, nhưng bản lĩnh ở điểm này thì ta có."
Trong lòng Nam Nhứ gấp đến độ muốn mệnh rồi, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài.
Nàng nhanh chóng nghĩ các loại biện pháp, suy nghĩ chờ sau khi Cao Minh bọn họ đến thì sẽ khuyên bảo như thế nào để lui bọn họ.
Dù sao thân thể này của nàng là con rối, không có cũng không sao.
Vạn nhất mà hại chết bọn họ, nàng sẽ áy náy cả đời.
Trong lúc nàng đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng khẽ kêu: "Là người phương nào lớn mật như thế, trước công chúng lại dám bắt đệ tử Thái Huyền Tông ta!"
Thanh âm này......!Liễu Lăng Ca?
Nữ chính tới?
Nam Nhứ đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu tình không thể tin được của Liễu Lăng Ca.
Liễu Lăng Ca nói: "Dịch Phong......!Sao lại là huynh?"
Phong Dị đứng ở bên này lại không nghĩ tới người đến là Liễu Lăng Ca.
Trong lòng hắn thầm mắng thủ hạ đúng là phế vật.
Hắn nhìn Liễu Lăng Ca cười cười: "Ta sao......!Đến xem muội muội ta."
Hắn nói: "Thái Huyền Tông các ngươi, ta tới thăm muội muội ta cũng không cho phép?"
"Muội muội ngươi?"
Bùi Thiếu Tỉ vừa thấy đã có cơ hội chèn ép tình địch, gấp đến độ không chờ nổi mà nhảy ra tới, "Ngươi có biết, trên người muội muội ngươi có mang theo ma khí hay không!"
Bùi Thiếu Tỉ ẩn ẩn hưng phấn, biểu tình lại chính nghĩa mà nhìn phía Liễu Lăng Ca: "Sư tỷ, ta đã nói tên tán tu này không phải người tốt, nhất định hắn cũng là ma tu!"
"Ma khí?"
Phong Dị không chú ý, tùy tay lấy ra con rối cũng có thể làm cho người khác nhận ra ma khí.
Hắn nói: "Ngươi đừng có bôi nhọ muội muội ta, nàng bất quá chỉ là tiểu đệ thử Luyện Khí kỳ, sao có thể là ma tu?"
Hắn thuận miệng bịa lấy cớ, lời lẽ chính đáng: "Tối nay muội muội ta hen ta tới chỗ này gặp mặt, đoàn người các ngươi đột nhiên xuất hiện hất bát nước bẩn lên chúng ta, ta xem, các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây mới là có vấn đề."
Liễu Lăng Ca nghe câu nói như thế, nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng nói: "Huynh bị lừa rồi, người hẹn huynh ra không phải là muội muội huynh!"
Liễu Lăng Ca nhìn nam nhân chính mình có chút hảo cảm, cực lực vì hắn mà giải thích: "Kiếm của sư đệ ta có thể cảm giác đến ma khí, trên người Nam Nhưa lại có một đạo ma khí, huynh mau tránh xa muội muội huynh một chút, chớ có để cho ma tu này làm huynh bị thương!"
Bùi Thiếu Tỉ nói: "Sư tỷ, hắn che chở cho ma tu này, tất nhiên là cùng một bọn.


Không bằng......Hắn cũng cùng giết đi!"
Nam Nhứ:???
Đây mẹ nó là kịch bản gì vậy.
Nàng càng thêm chấn động, hoàn toàn không rõ ràng lắm đây là cái tình huống gì.
Luac nàng còn đang đầy mặt mờ mịt, nàng nghe được Phong Dị cười khẽ một tiếng: "Ta là ma tu?"
Phong Dị nhìn Liễu Lăng Ca: "Lăng Ca, nàng tin ta hay không?"
Trong lòng Liễu Lăng Ca giãy giụa: "Ta, ta không biết.

Nhưng......!Ta cùng ma tu thế bất lưỡng lập*!"
*Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
"Được."
Nhìn thấy biểu tình người trong lòng như thế, Phong Dị dương khóe miệng, làm cho khuôn mặt hắn càng thêm yêu tà.
Hắn nói: "Vậy ta đây liền chứng minh cho nàng xem."
Chứng minh? Làm sao chứng minh?
Một cỗ hơi thở nguy hiểm trong nháy mất bò đầy sống lưng Nam Nhứ, nàng vừa nhấc đầu, vừa lúc trông thấy Phong Dị nhấc kiếm, một kiếm bổ về phía nàng!
Con rối trong nháy mắt cắt thành hai nửa, thần thức bay đi, Nam Nhứ cảm thấy một cỗ đau nhức đến xé rách.
Trong ý thức cuối cùng, Nam Nhứ nghe được Phong Dị nói: "Như thế, đã chứng minh được ta cùng ma tu thế bất lưỡng lập chưa?"
Nam Nhứ: "......"
Mẹ nó!
Lấy muội giả dạng, ta cảm ơn cả nhà ngươi!!!
......
"Đang --"
"Đang --"
"Đang --"
Nơi xa truyền đến ba tiếng chuông vang.
Trăm thần tuần xuân bắt đầu rồi.
Lê Vân buông quyển sách trên tay, nhìn mèo con bên cạnh.
Nó ngủ một ngày, cả ngày đều không có tỉnh lại.
Hắn xoa xoa đầu mèo nhỏ.
Mèo nhỏ khi ngủ rất an tĩnh, nhưng hắn càng thích lúc nó tỉnh hơn.
Lúc nó thanh tỉnh chơi đùa, mang đến cho hắn sức sống không giống nhau.
Lê Vân nhìn mèo nhỏ một hồi, đang định cầm lấy sách.
Bỗng nhiên hắn trông thấy mèo con cực kỳ thống khổ mà run rẩy trong chớp mắt, sau đó không còn động tĩnh.
Sơ Thất đã xảy ra chuyện!
Hắn thậm chí không cần điều tra mà trực tiếp bế mèo con bay về phía viện của Ô Đại Sài.
Rồi sau đó hắn bỗng nhiên đứng yên ở trên không trung.
Bởi vì lúc này, mèo con ở trong lồng ngực hắn biến thành một thiếu nữ đang hôn mê.
Xe hoa mênh mông cuồn cuộn, trăm thần tuần xuân, trăm nhạc tề minh, cánh hoa ở không trung bay lả tả.
Canh hoa bay múa dừng ở trên gương mặt kiều nhu của thiếu nữ.
Rốt cuộc hắn cũng thấy rõ khuôn mặt của nàng --
Là tiểu đồ đệ luyện kiếm lại đục nước béo cò kia.
Thế nhưng cũng lại là.......Mèo con mỗi đêm bồi hắn đi vào giấc ngủ..