Editor: Muscat

Beta: Cỏ

Nói về núi Long Sơn, Thời Thiện Cẩn nghĩ rằng đây là một nơi vô cùng tốt.

Nhưng đến khi ông đi vào bên trong mới phát hiện ra, có một luồng sát khí mờ mờ ảo ảo đang quấn lấy và ngăn hoàn toàn linh khí trong này.

Thì ra trước đây, bên trong có một con sông chảy qua núi rồi chảy vào cánh đồng bên dưới chân núi, nhưng giờ lại bị chặn ngay ở giữa, phá vỡ mạch nước đang chảy.

Chưa vào đến bên trong, ông đã cảm thấy không ổn.

Thời Thích cau mày: “Bác cả… Cháu cứ cảm thấy có gì đó không ổn…”

Cậu không thể nói rõ là vì sao, chỉ là trong lòng có một loại cảm giác, khi nãy ở chân núi cậu đã cảm thấy, nhưng vẫn luôn không nói ra.

Thời Thiện Cẩn đứng lại, nói: “Cảm giác của cháu không sai, nơi này đúng là không bình thường, có người động đến rồi.”

Cây cối dọc theo hai bên đường đi đều không phải là sinh trưởng tự nhiên, mà là được người khác trồng, hơn nữa còn được trồng theo một quy tắc nghiêm ngặt nào đó.

Ngay khi bước vào núi đã cảm nhận được có ai đó muốn ngăn cản người ngoài vào, nên giống như bước vào một mê cung vậy.

Khi tiến sâu vào trong, cây cối nơi đây liền xuất hiện sát khí, may là Thời Thiện Cẩn sớm đã có chuẩn bị, ông biết nên giải quyết như thế nào.

Màu đỏ tươi của những sợi dây quấn quanh núi hoàn toàn tương phản với màu xanh của cây cối nơi đây nên rất dễ nhìn thấy.

Thời Thích trợn tròn mắt, cuối cùng cũng đưa tay ra.

Sợi chỉ đỏ như bị cắt đứt một đoạn ở giữa và tách hoàn toàn với phần còn lại, khoảng chừng một hai phút sau mới có thể liền lại.

Thời Thích thở phào nhẹ nhõm, cậu còn sợ bản thân mình đã làm sai gì đó.

Hai người dừng lại tại chỗ một lúc, cuối cùng Thời Thiện Cẩn lấy ra hai lá bùa, nhanh chóng xếp thành hình hạc giấy, trong miệng niệm hai câu.

Thời Thích lập tức nhìn thấy lá bùa kia từ từ bay lên.

Hạc giấy dừng lại vài giây trên không trung, sau đó chậm rãi bay vào giữa những tán cây xanh um tùm phía trước, rồi mất hút khỏi tầm mắt của hai người.

Thời Thiện Cẩn nói: “Đi chậm lại một chút, chờ hồi âm. Loại bùa này sau này con sẽ được học, không khó, bình thường dùng để dò đường.”

Thời Thích yên lặng ghi nhớ.

Bởi vì hiện giờ cậu còn đang đi học, nên thời gian học vẽ bùa cũng không nhiều, mỗi lần chỉ có thể vẽ một hai tờ là cùng. Sau khi vẽ xong thì bác chỉ nhận xét là không tệ.

Nhưng mà cậu vẫn luôn cảm thấy những lá bùa mình vẽ kia có vẻ rất tệ, nếu không thì tại sao bác cả chỉ luôn nói hai chữ đó cơ chứ.

Thời Thích hạ quyết tâm, cậu nhất định phải học nhiều hơn nữa mới được.

Thời Thiện Cẩn giảm tốc độ đi về phía trước, đang chờ hạc giấy hồi âm, nhưng đã gần nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy nó trở về.

Sắc mặt của ông trở nên nặng nề.

Hiển nhiên lá bùa đã đụng phải cái gì đó, nếu không nó đã quay lại để đưa tin rồi.

Thời Thích thấy ông dừng lại, hỏi: “Bác cả, sao vậy bác?”

Thời Thiện Cẩn lắc đầu: “Không có gì, tiếp tục đi về phía trước, con nhìn cho kĩ sợi dây đỏ.”

Bọn họ vẫn theo sợi dây đỏ đi về phía trước, đây xem như là vết tích duy nhất mà cô gái để lại cho bọn họ.

Cái vòng tay này cô gái đã đeo rất lâu trước lúc còn sống, không tính là có linh khí, nhưng cũng dính ít hơi thở của cô, ông cũng đã xem qua, trên đóa hoa còn có một giọt máu.

Nếu không nhìn kỹ, căn bản là không nhìn ra.

Cũng nhờ giọt máu này, mới có thể dẫn đến chỗ thi thể của cô ta, nếu không có đôi mắt âm dương của Thời Thích, chỉ sợ ông còn phải tốn thêm thời gian.

Nửa giờ sau, một hang động hiện ra ngay trước mắt.

Hang động này hình tam giác, nhưng cạnh không đều nhau lắm, nhìn mấy góc cạnh này là biết hang động này không phải mới có.

Xem ra rất lâu trước kia nơi này đã từng có người tới.

Từ bên ngoài nhìn không thể thấy được gì ở bên trong, tầm nhìn rất hẹp, rõ ràng ánh sáng có thể chiếu vào, nhưng giống như đã bị người khác chặn lại.

Thời Thích nhìn thấy sợi dây dẫn thẳng vào bên trong hang động.

Thời Thiện Cẩn đặt Thời Thích xuống, không dám tùy tiện xông vào.

Trên mặt đất trước cửa hang động là hai con hạc giấy mà ông đã làm phép lúc nãy, đã khôi phục lại hình dáng ban đầu của lá bùa, mất đi tác dụng.

Thời Thích không thấy rõ bên trong: “Bác cả ơi, bên trong sẽ có gì ạ?”

Thời Thiện Cẩn nói: “Bác cũng không rõ lắm.”

Ông ngẩng đầu nhìn, thời tiết vốn dĩ sáng sủa nhưng lúc này đã trở nên u ám, trên đỉnh đầu có thể nhìn thấy mây đen xám xịt vờn quanh, mưa gió sắp đến.

Bầu trời đột ngột trở nên âm u khiến Thời Thiện Cẩn nhíu mày.

Ở một nơi âm khí nặng như thế này còn xuất hiện mây đen ở trên đỉnh đầu, tựa như đang nói cho ông sắp có chuyện không hay xảy ra, ông lờ mờ cảm thấy chuyến đi này của mình sẽ không thu được kết quả gì.

Thời Thích đột nhiên nói: “Nơi này làm con cảm thấy không thoải mái.”

Nhất là khi nãy có luồng gió lạnh thổi ra từ bên trong hang động, tựa như đang cuốn lấy cậu, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Thời Thiện Cẩn mở miệng: “Con chờ ở bên ngoài, nếu có người tới thì dùng lá bùa… Không, vẫn là nên đi vào cùng bác.”

Nói được một nửa, ông lập tức sửa lại.

Nếu sợi chỉ đỏ đã dẫn đến đây, có nghĩa là thi thể chính là ở chỗ này, nhưng ông không đoán ra bên trong có gì, nhất định là đối phương đã ra tay rất mạnh.

Cuối cùng hai người vẫn đi vào hang động.

Thời Thiện Cẩn cho rằng bên trong sẽ có bẫy gì đó, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại đi vào vô cùng dễ dàng, đối phương hình như rất tự tin không ai có thể phát hiện ra nơi này, cho nên chỉ có bố trí một chút.

Những chuyện này đối với ông mà nói rất quen thuộc, có thể giải quyết vô cùng dễ dàng.

Hơn mười phút đi vào trong hang động ẩm ướt, trước mắt trở nên rộng rãi thoáng đãng, từ đỉnh đầu ẩm thấp biến thành một cái hang động lớn.

Thời Thiện Cẩn mở đèn pin trong điện thoại, soi ra một con đường, phía bên trong lòng vòng quanh co.

Thời Thích thoáng trông thấy bên kia có bóng đen xuất hiện.

Cậu túm lấy Thời Thiện Cẩn, nhỏ giọng nói: “Bên kia có bóng đen.”

Thời Thiện Cẩn dời ánh mắt qua, không thấy bóng đen mà Thời Thích nói tới, nhưng lại thấy được một thi thể nữ, trên cổ có dấu vết bị thắt cổ, đúng là thi thể mà Lý Tuệ muốn tìm.

Để tránh xảy ra vấn đề, ông lấy ra sợi dây nhỏ quấn vòng lên thi thể.

Lại sử dụng lá bùa thêm lần nữa, làm phép cho hạc giấy mang theo thi thể nhanh chóng bay đi, lảo đảo lắc lư bay ra ngoài hang động.

Thời Thích nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra hạc giấy còn có công dụng này.

Thời Thiện Cẩn ở trong hang động nhìn xung quanh một vòng nữa, nơi này không còn lại gì, xem ra đối phương đã đem hết đồ vật theo để đề phòng có người phát hiện.

Ông cúi đầu nói: “Đi thôi.”

Bóng đen yên tĩnh ở trong góc đột nhiên lao tới, vặn vẹo cử động lung tung, mang theo luồng âm khí bay qua đâm về phía hai người.

Thời Thích không kịp mở miệng, giơ tay lên chặn nó lại.

Qua ánh đèn điện thoại, cậu nhìn thấy cái bóng đen bị mình sờ vào dường như trở nên mờ hơn, bên tai cậu là tiếng kêu thảm thiết.

Sợi dây đỏ vừa nãy của Thời Thiện Cẩn còn quấn ở trên tay, cậu lập tức ném qua, nhanh chóng thu về nhưng chưa kịp siết chặt lại thì bóng đen kia đã biến mất không thấy tung tích.

“Xem ra hồn của cô ta đã bị lợi dụng.” Thời Thiện Cẩn thu hồi sợi dây, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Ông cũng đoán ra được, đối phương muốn thi thể của cô ta, nhất định là có mục đích gì đó, thì dĩ nhiên hồn cũng bị lợi dụng.

Vừa nãy mới chạm vào, ông liền biết cơ thể cô gái đó thuần âm, những người đi theo con đường tà đạo rất thích thân thể này, dễ dàng hấp dẫn quỷ vật nhất.

Ông cũng biết cơ thể của mẹ mình cũng thuộc loại thuần âm.

Cho nên cơ thể ông cũng sẽ hơi nghiêng chút về phần âm, càng có lợi cho việc tiếp xúc về mặt phong thuỷ, dĩ nhiên so với những người bình thường kia.

Thời Thích nhìn vào chỗ vừa nãy, xoay người rời đi.

Không biết qua bao lâu, Ninh Mông phát hiện bản thân đang bay lơ lửng giữa không trung.

Cảm giác giống như lúc trước ở phòng bệnh trong bệnh viện.

Cô nhanh chóng hỏi hệ thống, còn không biết cái hệ thống rách nát đó có ở đây không: “Hệ thống, ngươi còn ở đó không? Tình trạng hiện tại của ta là như thế nào?”

Rất nhanh, hệ thống hiện ra nói: “Vừa nãy tôi tạm thời mang linh hồn của cô ra ngoài, nếu không người kia chắc đã lấy đi rồi, lúc đó nhất định cô không thể sống được.”

Trong lòng Ninh Mông vẫn còn đang rất sợ hãi.

Lúc ấy khi cánh cửa vừa mở ra, cô cảm thấy đầu mình đau như muốn chết đi sống lại, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu đen, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đó trông như thế nào nữa.

Cảm giác hoảng sợ này giống như bản thân đang cận kề cái chết.

Chờ tới lúc cô mở mắt thì bản thân đã bay lơ lửng giữa không trung, trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, cô xuyên qua căn phòng nhìn ra phía bên ngoài, dường như tất cả đã khôi phục bình thường.

Bà cụ ngã trên mặt đất, trên cổ còn có một vết máu.

Cô  đoán e  là người kia làm, không biết hắn ta lấy máu của bà cụ để làm gì, nhưng nguyên nhân có lẽ cũng là vì thể chất cơ thể của bà ấy.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là ông cụ Thời coi trọng thể chất cơ thể của bà cụ.

Ninh Mông nghĩ lại mà sợ rùng cả mình, cô cảm thấy nếu không có hệ thống mang linh hồn của cô ra ngoài, cô sẽ bị người mặc áo đen đó mang thẳng đi.

Sau đó chắc chắn là làm ra những việc đáng sợ.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, hệ thống lại nói: “Tôi đã đưa tin tức này của cô lên và đang tìm kiếm cơ thể thích hợp với cô, có lẽ cần chút thời gian nữa.”

Nó thật sự không nghĩ tới sự việc hôm nay, mà trong sách gốc cũng không viết cái này, cho nên có cơ thể thích hợp mới có thể nhập vào.

Bây giờ như thế này chắc chắn là lỗi sự cố của nó.

Ninh Mông nghi ngờ nói: “Ta còn phải nhập vào người khác lần nữa sao? Chẳng lẽ không phải được xem là đã chết rồi, sau đó nhảy tới giai đoạn đầu thai hay sao?”

Hệ thống giải thích: “Sai lầm lần này không được dự tính từ trước. Căn cứ vào thống kê của hệ thống, cô phải sống ở thế giới này tám mươi năm, chúng tôi sẽ đền bù cho cô, cô yên tâm.”

Ninh Mông có thể hiểu được một chút.

Không biết kiếp trước cô đã làm được chuyện lớn gì, hóa ra cô có thể sống đến hơn một trăm tuổi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn tám mươi năm nữa mà đã chết, hiện giờ sống lại lần nữa, phải sống cho đủ tám mươi năm còn lại.

Nghĩ đến thằng bé Thời Thích kỳ quặc kia, cô lại thấy xúc động.

Cô đã nghĩ kỹ xem nuôi dưỡng cháu trai như thế nào, đến chuyện dài lâu hơn là làm sao để tìm cho nó một người bạn gái, làm một bà nội đúng cách.

Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ninh Mông nhìn về phía con chồn nằm ở bên kia, trên người nó có không ít vết thương, trên miệng còn có vết máu.

Nhưng nó vẫn còn sống, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chỉ ở cùng con chồn một thời gian ngắn, bình thường hay ồn ào, thường xuyên bị cô đánh nhưng nó cũng không hề tức giận, lâu dần cô cũng có tình cảm với nó.

Mỗi lần nhìn thấy nó ngồi trên bậc thang ở sân sau nhìn chằm chằm vào ổ gà, Ninh Mông lại không nhịn được cười, nó thật sự rất đáng yêu.

Hệ thống còn đang tìm kiếm, Ninh Mông đi lại trong phòng.

Trong hộc tủ của cô vẫn còn đang lưu lại tờ giấy kia, người kia cũng không hề chú ý tới, Ninh Mông nhìn tờ giấy một lúc. Có lẽ sau khi bọn họ trở về sẽ phát hiện ra di thư của mình.

Cô lặng lẽ bay ra ngoài. Ngôi nhà nhỏ này vẫn giống như thường ngày.

Nếu như không phải đã từng trải qua thì không ai biết rằng ngôi nhà nhỏ này đã từng xảy ra chuyện như vậy, không chỉ bị người khác đột nhập vào, mà còn giết người.

Lập Hạ nằm trên mặt đất ở trong sân, cô ấy đã mất đi ý thức.

Thấy cô ấy vẫn còn thở, lúc này Ninh Mông mới yên tâm, điều cô sợ nhất chính là Lập Hạ bị giết chết, nhưng cũng may là người đó không làm gì cả.

Nghĩ đến chuyện này, cô lại thấy tức giận. Các cô không hề chọc tới đối phương, có cần phải ra tay độc ác như vậy không? Không chỉ nghênh ngang đi vào, mà còn muốn trực tiếp giết chết cô.

Nếu không có hệ thống thì sợ rằng linh hồn của cô đã bị lấy đi, cũng không biết đối phương còn muốn làm ra mấy chuyện kinh khủng đến mức nào nữa.

Cả khu nhà nhỏ trở nên hiu quạnh, chỉ có tiếng kêu của mấy con gà không sợ chết ở sau vườn, hẳn là chúng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ninh Mông ngồi ở trước cửa chính.

Mặc dù cô không biết vì sao mình không sợ ánh nắng, nhưng bây giờ cô cũng không có chỗ nào để đi.

Chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy ở trong phòng khách không có người, trên màn hình máy tính vẫn còn hiện ra đoạn phim cô bấm tạm dừng và hạt dưa rơi tán loạn xung quanh.

Không biết bao giờ bọn họ mới trở về, cô còn có cơ hội gặp lại hay không.

Đang nghĩ, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.

“Có người trở về à?” Ninh Mông ngạc nhiên, vui mừng bay lên muốn nhìn xem: “Là Lập Xuân hay là cháu trai…”

Cô còn chưa nói xong, cả người như bị hút lấy, cơ thể trong suốt dần trở nên mờ nhạt, ý thức dần dần mất đi, không khí xung quanh bắt đầu méo mó.

Giọng nói của hệ thống dần dần yếu đi: “Tìm được rồi, chỉ có điều là phải nhảy thời gian…”

******

Về nhà, đi về nhà thôi