Đối với Mạc Tầm mà nói không khó chịu, bây giờ mọi sự chú ý của y đều đặt trên xúc cảm mềm mại ở môi, giống như khiến cho lớp da trên môi hai người cũng trở nên mỏng đi, chỉ là đơn thuần dán vào cũng làm cho y cảm thấy như có dòng điện thầm làm tê toàn thân.

"Ưm." Thiệu Khiêm vỗ vỗ vai Mạc Tầm tỏ ý y đứng lên, Mạc Tầm nghiêng đầu trông có chút khó chịu, chính hắn cũng khó chịu nữa. Dù sao, Thiệu Khiêm còn đang nằm sấp nghiêng đầu trên giường, giữ động tác này lâu cũng khiến cổ khó chịu.

Mạc Tầm có chút không tình nguyện ngẩng đầu, y nhìn Thiệu Khiêm khẽ xoay cổ, lập tức vội vàng cho xoa bóp cho hắn: "Là anh sai, anh không để ý vết thương của em."

"Chẳng qua là nghiêng cổ có chút khó chịu." Thiệu Khiêm khẽ lắc đầu: "Anh dìu em dậy."

"Không được, bác sĩ nói đầu em bị chấn động não nhẹ, không thể có động tác quá lớn." Vì sức khỏe của Ân Từ, Mạc Tầm không chút nghĩ ngợi từ chối. Y còn muốn Ân Từ sớm ngày bình phục đó.

"Sức khỏe của em em biết." Thiệu Khiêm cười cười: "Cũng chỉ là vết thương ở gáy nhìn có hơi dọa người thôi, trên thực tế cơn choáng váng đã biến mất, cũng không còn nôn mửa khó chịu nữa."

Mạc Tầm cũng không phải là người đó hoàn toàn không hiểu, nghe Thiệu Khiêm nói như vậy, y cũng chú ý tới tình trạng bây giờ của Ân Từ trông đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất sắc mặt hồng nhuận, không còn tái nhợt như vừa rồi nữa.

"Nằm khó chịu, anh dìu em ngồi dậy." Thiệu Khiêm một tay nắm tay Mạc Tầm, mang vẻ mặt đáng thương: "Em nằm như vậy, cũng không có biện pháp hôn anh."

Mạc Tầm nghe vậy biểu cảm nghiêm túc trên mặt cứng đờ, sau đó gương mặt đó nhanh chóng đỏ lên, nhìn màu đỏ kia cũng lo lát nữa trên đầu có bốc khói hay không á.

Cuối cùng Mạc tiên sinh vẫn không có ngăn cản thế công của Thiệu Khiêm, chỉ do dự hai giây rồi từ từ dìu người ngồi dậy. Còn y thì ngồi sau lưng Thiệu Khiêm để che chở, rất sợ Thiệu Khiêm không ngồi vững ngửa về sau làm bị thương đầu.

Ngoài cửa Thẩm Các vất vả lắm mới điều chỉnh tâm thái của mình, nói cho mình rằng không có gì ghê gớm lần nữa chính mắt thấy một loạt biến hóa của Mạc Tầm, hắn há miệng cứng ngắc cười, rồi gục đầu đi luôn.

Thân là một con cún độc thân chưa từng yêu bao giờ, hắn cảm thấy mình đã ăn trúng cơm chó cấp bậc trăm triệu hương vị đến từ thằng bạn nối khố, bởi vì cơm chó ngập họng, bây giờ hắn khẩn cấp hy vọng có thể tìm một nơi để tiêu hóa, sau đó có lẽ nên tìm một người để yêu?

Thẩm Các đi không bao lâu, Mạc Tầm bên này lại có mấy người chạy tới, sau khi gõ cửa vài cái rồi đứng ngoài cửa chờ người ra mở cửa.

Mạc Tầm nghe tiếng gỡ cửa cũng không ngẩng đầu nhìn, mà là nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Thiệu Khiêm: "Anh ra ngoài một chút."

"Kêu người đi vào." Thiệu Khiêm nheo mắt tựa lên người Mạc Tầm: "Hay là, em không thể nghe?"

"Đương nhiên là có thể nghe." Tay Mạc Tầm vu.ốt ve bả vai Thiệu Khiêm: "Anh sợ em sẽ cảm thấy khô khan."

"Không đâu." Thiệu Khiêm nghiêng đầu tiến tới dụi cằm Mạc Tầm: "Em cũng muốn biết ai lớn gan như vậy, dám phục kích trên đường lớn."

"Nghe em." Mạc Tầm cao giọng kêu người ngoài cửa đi vào, y cởi giày ra hoàn toàn ngồi trên giường, dựa vào tường để cho Thiệu Khiêm nằm trong ngực thoải mái hơn một chút.

"Mạc tiên sinh." Người đến, mặc tây trang màu đen, khoác áo choàng đen dáng dài, tóc chải gọn gàng, nếu như lại đội mũ phớt trên đầu và khăn quàng trắng, Thiệu Khiêm thiếu chút nữa cũng cho là gặp được Hứa Văn Cường của Bến Thượng Hải.

Lúc Thiệu Khiêm đang quan sát người này, người này cũng đang quan sát Thiệu Khiêm, đối với người đàn ông bị Mạc Tầm ôm vào lòng, trước giờ anh chưa từng gặp. Nghe nói lần này còn là người này cứu Mạc tiên sinh một mạng?

"Tra được chưa?" Mạc Tầm chỉnh lại tóc mái lòa xòa trước trán cho Thiệu Khiêm, thấy trên trán hắn cũng có một chỗ bị trầy da, chỉ cảm thấy rất là đau lòng. Ân Từ nhà y nếu bởi vì chuyện lần này mà để lại sẹo trên mặt, vậy kẻ chủ mưu lần này thật sự chết một trăm lần cũng không đủ trả.

"Tra được rồi." Ánh mắt Từ Nhượng quét qua Thiệu Khiêm muốn nói lại thôi.

"Nói." Mạc Tầm vẫn không ngẩng đầu, y nhìn Thiệu Khiêm bởi vì ngồi dậy mà lộ ra chút ngực chỉ cảm thấy trong lòng có chút mất hứng, kéo chăn che kín từ cổ trở xuống.

"Chắc là có quan hệ với Mạc tam gia." Từ Nhượng thấy hành động của Mạc Tầm vội vàng cúi đầu xuống: "Nhưng, bên phía Vinh Ngũ chỉ sợ cũng thoát không khỏi liên quan."

Mạc Tầm nghe vậy khẽ gật đầu một cái. Chuyện này có liên quan đến Vinh Ngũ y cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao dã tâm của người này luôn không nhỏ, nhà họ Mạc sẽ là đá ngáng chân hắn. Nhưng, bây giờ hắn không có năng lực động đến nhà họ Mạc, chỉ có làm vài động tác nhỏ ở những chỗ khác.

Điều Mạc Tầm không có nghĩ tới là, đối tượng hợp tác của hắn lại là Mạc tam gia. Y vẫn cho rằng với tính cách của Vinh Ngũ, sẽ tìm Mạc ngũ gia dễ nắm thóp nhất, dù sao đó chính là một tên ăn chơi không có đầu óc, trong tay cầm quyền lực cha chú để lại, có một vài lão già ủng hộ hắn.

Nhưng không ngờ, đối tượng hợp tác mà Vinh Ngũ tìm lại là Mạc tam gia. Phải biết, Mạc tam chính là một con cáo già ăn thịt người không nhả xương, hợp tác với hắn, không thể nghi ngờ là tự mang cho mình phiền toái khác.

Thiệu Khiêm nghe được trọng điểm thì nhắm hai mắt lại, hắn dụi trong ngực Mạc Tầm, nghiêng đầu nhắm hai mắt lại trong ngực Mạc Tầm. Hắn cũng không phải là mệt mỏi, mà là muốn kêu hệ thống cho xem cốt truyện của thế giới này thôi.

Hắn tới đây cũng lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không chưa hỏi hệ thống xem cốt truyện thế giới này.

Mạc Tầm nghe hô hấp của Thiệu Khiêm dần vững vàng, y khoát tay kêu Từ Nhượng đừng nói chuyện, sau đó rón rén đặt người xuống giường, rồi dém chăn cho hắn ngăn trở không để hắn xoay mình, lúc này mới ngoắc kêu Từ Nhượng cùng mình đi ra ngoài.

Thái dương Từ Nhượng nhảy bựt bựt, lớn như vậy đây lần đầu tiên anh thấy Mạc tiên sinh đối xử với một người như vậy.

Lúc Mạc Tầm đi Thiệu Khiêm đã biết, khi Mạc Tầm buông mình xuống hắn đã thả lực linh hồn ra để canh gác, sau đó ý thức mới hoàn toàn đắm chìm trong cốt truyện.

Cốt truyện thế giới này rất là đơn giản, người Thiệu Khiêm xuyên vào là Ân Từ, là đặc công của quốc gia, hành động lần này của cậu là muốn đào ra người đứng sau Vinh Ngũ, cùng với chứng cứ buôn lậu m.a túy và giết người của hắn.

Chẳng qua là, vận may của Ân Từ không tốt lắm, lần này nhờ thằng bạn nối khố trợ giúp tiến vào buổi tiệc, giả trang cũng rất thành công, trên căn bản trừ thằng bạn nối khố thì không có ai biết cậu là một người đàn ông.

Trong nguyên tác Vinh Ngũ xuất hiện trong buổi tiệc, Ân Từ lấy vẻ ngoài không giống với những người phụ nữ yêu kiều khác hấp dẫn sự chú ý của Vinh Ngũ, Vinh Ngũ mang cậu rời khỏi buổi tiệc, trực tiếp đến biệt thự ở gần đó của mình.

Ân Từ cho là mình sẽ có cơ hội tìm được gì trong biệt thự, cậu tiến vào mới phát hiện một người không nên xuất hiện, ngồi trong biệt thự của Vinh Ngũ gia.

Người kia, chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu.

Khi Ân Từ nhìn thấy cấp trên, chỉ cho là hắn và Vinh Ngũ quen biết, cũng giống mình vì để đánh vào nội bộ. Trên thực tế, người đó lại lật đổ nhận thức của mình đối với hắn, hắn đúng là rất thân thuộc với Vinh Ngũ, hình dáng khom lưng khụy gối kia, khiến Ân Từ thật buồn nôn.

Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Ân Từ mới biết hai người này đã sớm cấu kết với nhau. Đây cũng là lý do, trong sở trước sau phái ba người tìm chứng cớ của Vinh Ngũ đều bị phát hiện rồi sát hại tàn nhẫn.

Lúc đó Ân Từ biết mình không sống được, lúc ấy cậu rút súng ra muốn bắn chết cấp trên dối trá. Chẳng qua là, Vinh Ngũ nếu dám mang cậu tới, lại làm sao có thể không có chuẩn bị gì?

Cậu vừa rút súng ra, đã bị người giăng lưới điện từ bên trên nhốt vào giữa. Dòng điện cũng không lớn, khiến cậu cảm thấy đau đớn khó chịu, nhưng cũng không lấy mạng cậu, còn không khiến cậu bất tỉnh.

Hai ngày sau, có thể nói là tăng gấp bội hành hạ, Ân Từ lúc chết toàn thân trên căn bản không có nơi nào lành lặn, đám người kia cởi váy cậu mặc trên người qua một bên, sau khi làm bỏng tan hoang khắp người cậu, lại mặc váy vào cho cậu, rồi siết chết người trong tầng hầm biệt thự.

Sau khi người chết rồi, Vinh Ngũ kêu người vứt thi thể Ân Từ trước cửa cục cảnh sát, còn để lại thư nói Ân Từ là sỉ nhục trong ngành.

Bởi vì Ân Từ mất tích Thẩm Các còn điên cuồng tìm Ân Từ liên tục mấy ngày rốt cuộc vẫn biết tin bạn nối khố chết thảm, lúc ấy hắn chẳng qua chỉ yên lặng nhận thi thể của Ân Từ, kêu người nghĩ biện pháp che lại vết thương trên người Ân Từ rồi đem người đi chôn.

Sau khi chôn xong, Thẩm Các nghĩ hết biện pháp muốn trả thù cho Ân Từ, kết quả cuối cùng rơi vào thảm trạng hai chân tàn tật, vất vả cả đời. Đến khi hắn chết, Thẩm Các vẫn còn hối hận khi không thể trả thù cho bạn mình.

Mà lúc Thiệu Khiêm xuyên vào, chính là lúc Ân Từ bị Vinh Ngũ gia mang tới biệt thự, lúc ấy hắn không phải không có biện pháp né tránh, cũng không phải không có biện pháp dùng dao đâm rách động mạch chủ những thằng khốn nạn ở đó khiến chúng chết tại chỗ vì mất máu.

Nhưng mà, lúc đó hắn bị hệ thống áp chế, chỉ có thể cắn răng đón nhận mọi thứ, nhất là đau đớn khúc cuối khi hắn bị dây thừng siết chết...

Thiệu Khiêm mở mắt ra, tay phải nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ mình. Đã từng, nơi này bị người của Vinh Ngũ siết thành một vệt tím đen, cái cảm giác bị siết chết đó quá mức sâu sắc, khiến cho hắn vào lúc nhận cốt truyện, vẫn nhớ rõ nổi đau đón không cách nào thở dố.c khi dây thừng siết cổ.

Món nợ này, hắn sẽ từ từ trả lại cho Vinh Ngũ. Và cả, phần của Thẩm Các nữa.

"Hắt xì." Vừa đi tới hầm để xe Thẩm Các hắt xì một cái, hắn dùng sức xoa xoa lỗ mũi phi phi hai tiếng: "Thằng chó con nào nhớ ông nội vậy? Nhớ tao thì gọi điện cho tao là được rồi mà."

Hắn vừa nói xong, điện thoại liền vang lên, thấy tên danh bạ bên trên lập tức nở nụ cười hí hửng nghe điện thoại: "A Từ, mày tìm tao hả?"

"Dạo này mày ít đi ra ngoài đi, cũng không cần quen biết người lạ lòng dạ âm hiểm gì hết." Thiệu Khiêm dứt lời lại cảm thấy không tốt lắm, sau đó hắn lại nói: "Không phải là tao quản mày, mà là sợ Mạc Tầm lần này gây phiền toái cho mày."

"Mày yên tâm, tao đều nghe lời mày." Thẩm Các cùng Thiệu Khiêm ở bãi đậu xe tán gẫu mấy câu, cúp điện thoại thì đi tới xe mình mở khóa, vừa đến gần, thì thấy một người đàn ông ngã bên cửa xe mình.

Thẩm Các nhìn trái phải một hồi không có thấy ai, ngồi xuống chọt vai người này, thấy không phản ứng gì thì rối rắm. Lời nói của Thiệu Khiêm đi quanh trong đầu hắn hai vòng, sau đó bị ném ra sau gáy, trực tiếp mở cửa xe, dìu người lên xe, lái đi.

Cho tới sau đó có một đám người đến tìm, lại sống chết không tìm được ông chủ lúc nào cũng có thể ngủ gật của mình.