Sau khi tin tức Mạc Tầm đang trong phòng chăm sóc đặc biệt truyền ra ngoài chẳng những Mạc tam gia nổi lên nghi ngờ, Mạc ngũ gia cũng nổi lên nghi ngờ. Mạc ngũ gia ngoài mặt tuy thô lỗ, nhưng thật ra rất thận trọng, khi gã lấy được tin này cũng không lập tức kêu người đi tìm hiểu tâm phúc của Mạc Tầm, mà là một thân một mình lái xe đến bệnh viện, dừng ở hầm đậu xe rồi đứng dựa lên cửa xe hút thuốc.

Không quá lâu, có một người đeo khẩu trang đi tới, hắn nhìn trái phải không thấy người thì thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh đi đến bên cạnh Mạc ngũ gia, khi thấy gã hút thuốc thì chân mày nhất thời nhíu chặt: "Đã nói bao nhiêu lần rồi đừng hút thuốc nữa."

Mạc ngũ gia hơi giật mình, sau đó dập tàn thuốc trên xe, tiến tới bên cạnh người mặc áo blouse trắng có chút vô lại dựa lên người hắn: "Em nói không hút thì không hút."

"Vô lại." Bác sĩ mặc áo blouse trắng liếc xéo, đẩy Mạc ngũ gia ra: "Anh muốn hỏi về Mạc Tầm?"

"Không muốn." Mạc ngũ gia vô tội nhún vai: "Em cũng biết, Mạc Tầm mẹ nó là thằng bi.ến thái, lần này Mạc lão tam không thể chỉnh chết nó, vậy nó tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho Mạc lão tam đâu. Cho nên, anh định là tụi mình ra ngoài chơi đi, khi mọi chuyện kết thúc rồi hẵng trở lại."

"A Kỳ, em hơi mệt." Bác sĩ lột khẩu trang, lộ ra một gương mặt bình thường, có lẽ huyệt thái dương của hắn có hơi đau, vô lực giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, xoay người tựa lên cửa xe giống Mạc ngũ gia: "Nhiều năm rồi, chúng ta vẫn sống trong bóng tối, em rất lo một ngày nào đó sẽ nhìn thấy thi thể của anh."

"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Mạc Kỳ tiến lên một bước đi tới trước mặt bác sĩ, tay phải vuố.t ve gò má trái hắn than thở: "Là anh sai, vẫn không thể cho em cảm giác an toàn."

"Là những người trong nhà anh quá bi.ến thái." Bác sĩ liếc xéo trực tiếp đẩy tay Mạc Kỳ: "Năm xưa rõ ràng anh thể hiện không muốn vị trí gia chủ nhà họ Mạc, hơn nữa vẫn luôn giả yếu đuối, anh nói đi sao nhóm người trước kia đi theo cha anh, giờ lại mắt mù vừa ý anh, nhất quyết đẩy anh vào hố lửa chứ?"

"Khụ khụ." Mạc Kỳ nghe bác sĩ nói vậy ho khan hai tiếng, cái gì gọi là mắt mù vừa ý gã?

"Nếu không, nếu không chúng ta rời khỏi đây đi." Bác sĩ giống như hoàn toàn không thấy vẻ lúng túng của Mạc Kỳ, có chút lo âu đích nhìn gã: "Lần này Mạc lão tam làm hơi quá đáng, nếu lúc Mạc Tầm tính sổ liên lụy đến anh, em đi đâu khóc đây? Chúng ta rời khỏi vũng nước đục này đi. Chúng ta không cần tiền của nhà họ Mạc, em cũng có không ít tiền tiết kiệm, chúng ta đến nời nào non xanh nước biếc mua một căn nhà, mở một phòng khám. Mặc dù có lẽ tiền sẽ kiếm được rất ít, có lẽ còn kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng không cần lo lắng sợ hãi nữa, mà cũng an tâm."

Mạc Kỳ ánh mắt phức tạp nhìn bác sĩ, hồi lâu sau mới thở dài ôm người vào trong ngực, đầu cọ lên cổ hắn: "Em đúng là người do tổ tiên phái tới thu phục anh. Anh nghe em hêt, nhưng bây giờ chúng ta muốn đi liền khẳng định không được, phải suy nghĩ làm sao để những nguyên lão đi theo cha anh từ bỏ ý định.."

"Được." Bác sĩ hai tay ôm chặt Mạc Kỳ, đôi mắt có chút mờ mịt nhìn hầm để xe có hơi tối, sau đó mới khô khốc nói: "Mạc Kỳ, xin lỗi anh."

"Em không cần xin lỗi anh." Mạc Kỳ ôm bác sĩ thật chặt. Như Quân vẫn cảm thấy là vì hắn mới làm mình không có tâm tư tranh quyền đoạt thế. Trên thực tế, sao mình lại không muốn rời khỏi vũng nước đục này chứ? Nhà họ Mạc có quá nhiều người, suy nghĩ càng nhiều hơn. Đối với người ngoài mà nói, nhà họ Mạc như một cái thùng sắt, không có khe hở để người khác chui vào. Trên thực tế thì sao? Nhà họ Mạc nhìn như tường đồng vách sắt, thật ra lại là một hoàng cung nhân tâm nhấp nhô, chia phe nội đấu.

Như Quân nói mình mệt mỏi, sao gã lại không mệt? Gã ở nhà họ Mạc bốn mươi năm, sống cuộc sống lo lắng sợ hãi chừng ba mươi hai ba mươi ba năm dài. Cuộc sống thế này gã cũng chịu đủ rồi, cho nên lần này, gã muốn nói chuyện với Mạc Tầm, Mạc Tầm muốn chỉnh Mạc lão tam thế nào gã mặc kệ, nhưng Mạc lão ngũ gã lại không muốn làm đá kê chân.

"A Quân, dẫn anh đi tìm Mạc Tầm." Mạc Kỳ thở dài một hơi buông Như Quân: "Anh muốn nói cho nó, chấp nhận dùng mọi thứ anh có, đổi lấy cơ hội rời khỏi nhà họ Mạc."

"A Kỳ." Như Quân có chút bất ngờ nhìn Mạc Kỳ, chỉ cảm thấy giữa cổ họng khô khốc: "Anh có biết hay không em..."

"Em là người của Mạc Tầm." Mạc Kỳ cố ra vẻ ung dung cười cười: "Anh biết, đâu có chuyện trùng hợp như vậy, lúc ấy anh vừa bị thương đã được em cứu, anh đã hoài nghi từ lâu. Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng, ai bảo anh... yêu em chứ."

Như Quân cảm thấy có chút nghẹn hơi, hắn cố nuốt xuống muốn xoa dịu dị thường ở cổ họng, nhưng lại phát hiện trong miệng khô khốc, hắn dùng sức ôm Mạc Kỳ vào trong ngực, môi có chút run rẩy muốn nói ra rất nhiều, cuối cùng bật thốt lên lại chỉ có ba chữ "Xin lỗi anh".

"Khờ quá." Mạc Kỳ ôm người thở dài: "Sau này chúng ta hãy sống hạnh phúc với nhau được không em?"

"Dạ được." Như Quân ôm Mạc Kỳ lau nước mắt, sau khi buông ra trên mặt mang vẻ tươi cười: "Em dẫn anh đi gặp Mạc Tầm."

"Được." Mạc Kỳ nắm tay Như Quân, mười ngón tay đan vào nhau, hai người dọc theo đường đi không nói bất kỳ câu gì, chỉ là hai bàn tay đang dần dần siết chặt.

Có lẽ là vì Như Quân dẫn theo Mạc Kỳ, dọc theo đường đi hai người cũng không bị vệ sĩ chặn đường, Như Quân dẫn Mạc Kỳ đi thẳng tới cửa phòng bệnh của Thiệu Khiêm và Mạc Tầm, hắn nắm tay Mạc Kỳ có chút khẩn trương siết chặt, thậm chí trên trán cũng đổ một ít mồ hôi lạnh.

"Đừng lo lắng." Mạc Kỳ hơi nghiêng người chắn trước mặt Như Quân, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán Như Quân, sau đó trở tay mở cửa phòng ra, xoay người kéo Như Quân đi vào.

"Chú năm đại giá đến chơi, khiến Mạc Tầm rất là sợ hãi." Mạc Tầm đoán được Mạc ngũ gia sẽ đến, lại không ngờ gã tới nhanh như vậy. Vì vậy sếp Mạc có chút khó chịu buông người bị y đè trêu đùa ra, mang biểu cảm như cười như không quét qua hai bàn tay quấn quýt của Như Quân và Mạc Kỳ: "Chúc mừng nha, chú năm."

"..." Mạc Kỳ nhìn Mạc Tầm mặt mũi hồng hào, rồi nhìn Thiệu Khiêm đầu quấn băng gạc bị người cố định trong ngực: "Không phải nói là cậu đang trong phòng chăm sóc đặc biệt?"

"A, chú không thấy ngoài cửa viết là phòng chăm sóc đặc biệt?" Mạc Tầm hoàn toàn không lúng túng khi bị người vạch trần, mà còn rất là nhức đầu xoa xoa mi tâm của mình: "Như Quân, anh là một bác sĩ, vào phòng bệnh lại không mặc đồng phục sát khuẩn?"

"Liên quan gì tới cậu." Mạc Kỳ nghe được Mạc Tầm nói vậy thì lập tức nóng nảy: "Như Quân nhà tôi lúc nào đến phiên cậu nói?"

"A Kỳ." Như Quân vội vàng kéo kéo Mạc Kỳ, kêu gã đừng gây với Mạc Tầm vào lúc này.

"Ồ." Mạc Tầm từ giường đứng lên, sau đó đặt gối giữa Thiệu Khiêm và giường bệnh, để hắn nằm thoải mái một chút. Làm xong những chuyện này mới hời hợt nói câu: "Tôi sai rồi, thím năm."

Mạc Kỳ vốn còn có chút tức giận sau khi nghe xưng hô cuối cùng thì mặt mày hớn hở: "Lời này tôi thích nghe."

Như Quân có chút lúng túng kéo kéo Mạc Kỳ, kêu gã đừng quên mình tới làm gì.

"Khụ khụ." Mạc Kỳ ho khan hai tiếng, kéo Như Quân đi tới ngồi lên sô pha giường bệnh: "Tôi tới đây là muốn nói cho cậu một tiếng, tôi muốn dẫn Như Quân đi, ân oán của cậu và Mạc lão tam là chuyện của các cậu, đừng liên lụy chúng tôi. Tôi đã sớm làm rõ, mình không muốn thứ gì của nhà họ Mạc hết."

"Nói rất hay giống như những gì chú dùng ăn hưởng thụ không phải đồ của nhà họ Mạc vậy." Mạc Tầm nhìn Mạc Kỳ cười ha ha: "Nếu không phải ban đầu chú đưa mẹ tôi đi cứu mẹ một mạng, sao tôi có thể chứa chấp chú đến bây giờ?"

"Ồ, vậy tôi còn phải thằng nhóc thối cậu?" Mạc Kỳ nghe vậy đôi mắt hổ trừng tròn xoe: "Cũng do tôi lúc đó mềm lòng một lần, không ngờ gián tiếp cứu cậu mạng, nếu sớm biết chị Quyên sinh ra một thằng biến... khụ khụ như cậu thì..."

Mạc Tầm còn có thể không biết Mạc Kỳ muốn nói gì? Chẳng qua y chỉ nhướng mày: "Cho nên, bởi vì chuyện này, tôi mới gọi chú là chú năm đến bây giờ."

Mạc Kỳ nghĩ thấy đúng thật, toàn bộ nhà họ Mạc cũng chỉ có mình Mạc Tầm gọi gã là chú năm, dù là Mạc lão tam, Mạc Tầm cũng chỉ là gọi một tiếng Tam gia mà thôi. Vừa nghĩ thế, dường như gã cảm thấy mình nên vinh hạnh?

Nhưng mà, vinh hạnh quần què, thằng mỏ hỗn này có ngày nào mà không tính kế gã, cho dù là muốn chỉnh Mạc lão tam, cũng tính gã luôn vào trong? Thật không biết đầu Mạc Tầm đầu làm bằng gì, người khác chỉ là xoay trăm vòng, còn y thì lại là xoay nghìn vòng vạn vòng?

Gã luôn cảm thấy lần này Mạc Tầm định gộp chung toàn bộ nhà họ Mạc vào. Một khi y thành công, chỉ sợ toàn bộ nhà họ Mạc chính là vật trong tay Mạc Tầm. Nghĩ lại đúng là không rét mà run, gã nên mau chóng dẫn Như Quân đi thì hơn, vậy thì không cần lo lắng không bảo vệ được Như Quân.

"Được rồi được rồi, lần này tôi tới cũng không vòng vo với cậu, chúng ta vào vấn đề." Mạc Kỳ cảm thấy nếu gã còn dây dưa với Mạc Tầm nữa, tuyệt đối có thể đánh thái cực như vậy thật lâu, thôi thì cứ thẳng thắn, vậy cũng có thể sớm giải quyết hơn.

"Tôi sẽ giao tất cả mọi thứ của nhà họ Mạc cho Mạc gia, bao gồm những nguyên lão tâm tư thuần khiết và không thuần khiết của cha tôi, cậu hãy để tôi và Như Quân rời đi." Mạc Kỳ không phải đồ ngu, đều nói người đi trà lạnh chẳng hề sai, những nguyên lão của cha gã, bây giờ người một lòng một ý lo nghĩ vì gã không có mấy người, trên căn bản mọi người đều vì lợi ích của bản thân, cảm thấy gã ngu, dễ khống chế.

Đối với người như vậy, gã cũng chỉ giả vờ ngây ngốc không vạch trần thôi. Nhưng bây giờ, gã cảm thấy rất mệt mỏi, cũng muốn mang Như Quân cùng với những nguyên lão chân chính quan tâm gã rời khỏi nơi này, tìm một nơi non xanh nước biết không ai quen mình sống bình yên.

"Trong tay chú chẳng còn bao nhiêu cả." Mạc Tầm nói thật, mấy năm nay y ngoài sáng trong tối móc ra không ít thứ, trong đó không ít lần Mạc Kỳ cố ý buông tay.

"Mấy năm nay cậu lấy đi từ tay tôi còn ít à?" Mạc Kỳ quả thật tức đến đau đầu, Mạc Tầm chính là một thằng bi.ến thái thuần. Bình thường nhìn y nói ít, không biểu cảm gì vậy thôi, thật ra thủ đoạn trong tối khỏi nói có bao nhiêu kiểu dáng, đúng là ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không trùng lặp.