Edit: Phong Lữ

Lúc Kỷ Thanh Trạch chạy tới, nhìn thấy Ngụy Thúc ngã vào trong lồng ngực Cao Hiên Thần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không nhúc nhích, không rõ sống chết. Y không khỏi kinh hãi, lập tức tiến lên thăm dò hơi thở Ngụy Thúc.

Cao Hiên Thần buông Ngụy Thúc ra, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường: “Chớ có sờ, chết rồi, người cũng đã lạnh. Nếu ngươi tới sớm một chút, không chừng nàng sẽ nói cho ngươi bí quyết làm đậu phụ. Nhưng giờ thì không còn kịp rồi.”

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm. Người trên tay xác thực đã không có sự sống: “Chuyện gì đã xảy ra?!”

Cao Hiên Thần nói: “Ngươi tin ta không?”

Không chờ Kỷ Thanh Trạch trả lời, hắn tự đáp luôn: “Được rồi, ngươi chắc chắn không tin ta. Nhưng chuyện này, ngươi hãy tin tưởng ta một lần.”

Kỷ Thanh Trạch nhìn thấy bình thuốc đánh đổ trên đất cùng nước thuốc đã biến thành màu đen, bên cạnh còn sót lại dao găm và đoản đao, hai hàng lông mày nhất thời nhíu chặt. Y hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta tin không phải ngươi hạ Kim Xà thảo, ngày hôm qua ngươi vẫn luôn ở cùng với ta. Tam tỷ là tự sát ư?”

Kim Xà thảo được hạ bên trong đậu phụ lúc sáng, việc này cũng không khó điều tra, hỏi người trúng độc một chút, ngày hôm nay đã ăn qua cái gì, tìm ra điểm chung, lập tức có thể ra kết luận. Bởi vậy đại khái chuyện gì đã xảy ra, trong lòng Kỷ Thanh Trạch cũng nắm rõ mấy phần.

Cao Hiên Thần “Ừ” một tiếng: “Nàng vừa nhìn thấy ta là lập tức uống thuốc độc, bất quá nàng trước khi chết đã nói cho ta biết một chuyện.”

Kỷ Thanh Trạch lập tức nói: “Cái gì?”

“Không kịp nói rõ, ta phải ‘Chạy án’ đã. Ngươi giao thi thể của nàng cho Từ đường chủ bảo quản, nói nàng chết một cách kỳ lạ để Từ Quế Cư tự mình khám nghiệm thi thể, điều tra ba, năm ngày, chớ vội chôn cất. Đêm nay giờ tý, đến trấn Linh Vũ, tới khách điếm chúng ta ở ngày hôm trước tìm ta.” Cao Hiên Thần vội vã giao phó xong rồi xông ra ngoài.

Kỷ Thanh Trạch chỉ chần chờ trong nháy mắt, đáp: “Được.”

Cao Hiên Thần đương nhiên phải chạy, thừa dịp trước khi những người khác tới mà nhanh chóng chạy, bằng không hắn sẽ chạy không được. Kỷ Thanh Trạch tin tưởng hắn, nhưng những người khác sẽ không tin hắn. Ngụy Thúc vừa chết, hết thảy mũi nhọn tất nhiên đều chỉ về hắn, cho dù Kỷ Thanh Trạch chịu làm chứng cho hắn cũng vô dụng. Dù sao bọn họ không phải lúc nào cũng ở cùng nhau, những người kia có thể nói là hắn thừa dịp Kỷ Thanh Trạch không để ý, lén lút chạy đi uy hiếp Ngụy Thúc, sau đó còn nói hắn giết Ngụy Thúc diệt khẩu. Hắn lại không có chứng cứ. Hắn là ma giáo giáo chủ, ở trong mắt chính đạo vốn là kẻ đáng chết,  dù có giết nhầm hắn kia cũng không tính là oan uổng.

Cao Hiên Thần mới vừa chạy tới cửa, đã thấy một đám người khí thế hung hăng vọt tới. Hắn lập tức quay đầu, trốn vào đường tắt trong rừng. Hắn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, cũng không quay đầu lại xem, chuyên chọn đường có bụi cây rậm rạp mà đi. Hắn cực kỳ quen với địa thế Linh Vũ sơn, người khác ở mấy chục năm cũng không phát hiện, còn hắn ở đây chỉ năm năm nhưng đường tắt trong núi rừng đều bị hắn phát hiện hết. Không bao lâu hắn đã cắt đuôi được truy binh sau lưng, chạy ra khỏi núi.

Gió đêm dần lên, chớp mắt trời đã tối.

Đêm khuya, trên trấn tất cả vật đốt sáng đều dập tắt, dân chúng đã ngủ từ lâu, chỉ có phu canh mang theo đèn lồng cùng chiêng đồng ở trên đường tuần tra đêm.

“Tung! —— Tung! Tung!” Tiếng chiêng một dài hai ngắn vang lên, đã đến nửa đêm canh ba.

Tiếng chiêng còn dư âm, Cao Hiên Thần ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” rất nhẹ, vì không làm đám người ngủ say thức tỉnh.

Hắn cầm Thanh Tuyết kiếm trong tay, rón rén đi tới cửa: “Thiên vương che địa hổ?”

“… Bảo tháp trấn sông yêu.”

Hắn nghe ra là giọng Kỷ Thanh Trạch, lúc này mới mở cửa ra. Nhưng mà đứng ngoài cửa cũng không chỉ có một mình Kỷ Thanh Trạch, còn có Tưởng Như Tinh.

Cao Hiên Thần cười nói: “Nhân trung long phượng đều đến cả rồi? Các ngươi không bị theo dõi chứ?”

Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh cấp tốc tiến vào trong phòng, đóng cửa phòng lại. Kỷ Thanh Trạch nói: “Không có.”

Tưởng Như Tinh không nhịn được nói: “Ma giáo các ngươi cũng dùng ám hiệu như vậy?”

Cao Hiên Thần nói: “Tất nhiên là không, ta mà dùng ám hiệu của ma giáo chúng ta, sợ các ngươi đáp không khớp.” Hắn đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy mở cửa sổ ra ngoài xem. Phu canh đã đi xa, trên đường phố không có một bóng người.

Tưởng Như Tinh thuận lời của hắn hỏi: “Vậy các ngươi lấy cái gì làm ám hiệu?”

Kỷ Thanh Trạch dù không có hỏi, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc về hướng Cao Hiên Thần, xem ra cũng có mấy phần hiếu kỳ.

“Muốn biết ám hiệu Thiên Ninh giáo chúng ta? Nói cho các ngươi cũng không sao. Trước một  câu: Bức ta một cọng tóc.”

“A?” Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch đều là một mặt mờ mịt.

“Sau một câu: Cạo ngươi trọc đầu.”

“…”

Cao Hiên Thần lại nói: “Tiêu của ta một đồng?”

Tưởng Như Tinh thử suy đoán một chút: “… Cướp túi tiền ngươi?”

“Thế quá hời rồi. Tiếp câu: Đào mộ tổ nhà ngươi!”

Nhân trung long phượng: “…”

Khóe miệng Tưởng Như Tinh giật một cái: “Còn rất ăn vần.”

Nàng và Kỷ Thanh Trạch là “Nhân trung long phượng” trong các đệ tử thiên hạ luận võ đường kỳ trước, cũng là hai thiếu nam thiếu nữ cô đơn nhất trong đám. Kỷ Thanh Trạch rất đàng hoàng trịnh trọng, Tưởng Như Tinh thì đầu óc tương đối đơn giản. Cho nên làm cho người khác cảm thấy nàng lạnh lùng, là bởi vì trong đầu nàng dường như chỉ có hai việc —— luyện đao và Tạ Lê. Nàng rất ít hứng thú với chuyện xung quanh. Nhưng một khi nàng thấy hứng thú, nàng sẽ trở nên đặc biệt chủ động.

Kỷ Thanh Trạch không muốn lại nghe bọn họ nói bậy, nói thẳng: “Tam tỷ nói cái gì với ngươi?”

Cao Hiên Thần lại không vội trả lời, xác định trên đường phố không có người, trước tiên nhảy lên bệ cửa sổ, nói: “Chớ trì hoãn, các ngươi đi theo ta, ta trên đường sẽ từ từ nói rõ với các ngươi!”

Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không biết hắn muốn đi nơi nào. Giờ đêm hôm khuya khoắt, không có truy binh, hắn còn muốn “Chạy án” sao? Nhưng Cao Hiên Thần đã nhảy ra ngoài cửa sổ trước, bọn họ cũng chỉ đành theo thật sát.

Ba người bước chân nhẹ vô cùng, nhanh chóng đi qua đường phố không người. Cao Hiên Thần đi trước dẫn đường, chạy hướng về phía nam Linh Vũ trấn, hiển nhiên là phải ra khỏi thành.

Còn không chờ long phượng hỏi hắn rốt cuộc muốn đi nơi nào, đã nghe Cao Hiên Thần đặt câu hỏi trước: “Thi thể của nàng thế nào rồi?”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Giao cho Từ đường chủ, Từ đường chủ nói sẽ đích thân khám nghiệm thi thể, qua hai ngày sẽ có kết quả. Việc ngươi bàn giao, ta đã lén ám chỉ với ông ấy. Hiện hầu hết người trên núi đều cho là ngươi hạ độc sau đó giết người diệt khẩu, rồi chạy án, đã đi lùng bắt ngươi. Chúng ta cũng lấy cớ tìm tung tích ngươi để ra ngoài, sẽ không có ai nghi ngờ.” Y một hơi  nói rõ ràng toàn bộ sự tình, miễn cho Cao Hiên Thần đặt câu hỏi.

Tưởng Như Tinh ở bên cạnh liên tiếp gật đầu, dễ thấy hết thảy đều là chủ ý của Kỷ Thanh Trạch, nàng chỉ một mực làm theo.

Cao Hiên Thần khen: “Không hổ là Đoan Phương kiếm, làm việc quả nhiên kín đáo.”

Kỷ Thanh Trạch đi theo phía sau hắn yên lặng nhìn bóng lưng hắn, đang muốn hỏi, lại nghe Cao Hiên Thần đột nhiên lại trả lời câu hỏi trước của y: “Nàng trước khi chết, viết một  chữ ‘Vương’ ở trong lòng bàn tay của ta.”

“Vương?!” Tưởng Như Tinh kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ là Vương Gia Bảo?!”

“Đúng vậy.”

Nghe thấy đáp án này, Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh gần như là đồng thời thở phào nhẹ nhõm trước. Ban ngày ở trên núi, lúc Kỷ Thanh Trạch thả Cao Hiên Thần rời đi, y có do dự trong phút chốc ngắn ngủi. Trong giây lát này, y đã cả gan bỏ ra cái giá đặt cược rất lớn. Cũng không phải là y không tin Cao Hiên Thần, mà là y càng không muốn hoài nghi người trong Thiên hạ luận võ đường. Lúc từ núi tới chỗ hẹn, y còn đang suy nghĩ, nếu như Cao Hiên Thần đã cao bay xa chạy thì tốt rồi, y tình nguyện bị Cao Hiên Thần lừa, cũng không muốn nghe từ miệng Cao Hiên Thần rằng trong Thiên hạ bàn luận trong võ đường có nội gián.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Cao Hiên Thần nói: “Chắc là Vương Gia Bảo phái người bắt người nhà đậu phụ tây tử, cưỡng ép nàng hạ độc ở bên trong đồ ăn, sau đó giá họa cho ta. Bây giờ chúng ta tới Vương Gia Bảo thôi, xem xem có đúng là bọn họ đã bắt người không.”

Kỷ Thanh Trạch giờ mới hiểu sao Cao Hiên Thần không chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, lại muốn vội vã gấp rút lên đường. Giả như thực sự là Vương Gia Bảo bắt con tin, sự tình sau khi phát sinh còn chưa qua quá một ngày, con tin hẳn còn sống, bọn họ cũng không kịp dời người đi. Nhưng nếu kéo dài, bọn họ đã giết người diệt khẩu hoặc mang người đi, vậy thì càng khó tra xét.

Tưởng Như Tinh thả lỏng một hơi, sau đó lại bắt đầu hoài nghi: “Nhưng … Sao lại là Vương Gia Bảo?!”

Nói đến Vương Gia Bảo, nơi đó có quan hệ khá lớn với Thiên hạ luận võ đường. Trăm năm trước, Vương Gia Bảo bảo chủ, “Linh Vũ thần tiên” Vương Minh Hà, chính là một trong những tông sư sáng lập nên Thiên hạ luận võ đường. Phàm là đệ tử học võ ở Thiên hạ luận võ đường, không ai không biết “Linh Vũ thần tiên” Vương Minh Hà, chánh đường của nghị sự đường còn treo chân dung Vương Minh Hà, để các võ sư đệ tử vái chào.

Kỷ Thanh Trạch từng vái chào tổ sư gia cũng có chút hoài nghi: “Nếu như là Vương Gia Bảo… Sao bọn họ phải làm như vậy?”

Cao Hiên Thần nói: “Ta đây nào có biết, ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ! Chúng ta đến Vương Gia Bảo, treo ngược Vương Hữu Vinh lên, bắt chính mồm hắn nói một chút không phải sẽ biết hết sao!” Vương Hữu Vinh chính là bảo chủ hiện nay của Vương Gia Bảo.

Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn là gấp rút lên đường cùng hắn.

Khi đang nói chuyện, bọn họ đã ra khỏi trấn Linh Vũ, qua tiếp hai thôn trang nữa là có thể đến phạm vi Vương Gia Bảo rồi.

Kỷ Thanh Trạch bỗng lại nói: “Vì sao Tam tỷ lại nói cho ngươi?”

Cao Hiên Thần liếc y một cái: “Sao hả, nghi ngờ ta lừa các ngươi? Ta lừa gạt các ngươi tới Vương Gia Bảo thì được ích lợi gì?”

“Không phải.” Kỷ Thanh Trạch liếc hắn một cái mang ý trách móc, “Ngươi biết ta không có ý này.”

Cao Hiên Thần nhất thời nghẹn lời. Đúng là hắn biết Kỷ Thanh Trạch không phải có ý này, chỉ là bây giờ hắn nhất định phải không ngừng nói lời châm chích bọn họ, vì không để bọn họ sinh nghi, cũng vì để hắn lúc nào cũng phải ghi nhớ thân phận của mình. Đồng hành cùng bọn họ cũng khá lâu, tâm lí đề phòng của họ đối với hắn đã giảm xuống mấy phần, hắn làm sao không biết chứ? Nhưng chuyện hắn đã quyết tâm từ lâu thì không thay đổi, sẽ không có ý định thay đổi, cũng không thể sửa lại.

Ngụy Thúc sợ thế lực Vương Gia Bảo lớn, người nhà thành con tin ở trong tay người khác, cho nên nàng mới không thể đè nén lương tâm mà bỏ thuốc bên trong đậu phụ. Nàng không dám cầu viện bất kỳ ai, thậm chí không tiếc uống thuốc độc tự sát. Này rõ ràng là một kẻ làm việc xấu rất ngây thơ, nhưng mà một cô nương bình thương chưa va chạm đời nhiều cũng không thể nghĩ ra cách tốt hơn. Nhưng cố tình, nàng lại nói tin tức về chủ mưu phía sau cho Cao Hiên Thần- một ma giáo giáo chủ. Chẳng lẽ nàng cảm thấy được người của Ma giáo đáng tin hơn cả Kỷ Thanh Trạch, Từ đường chủ sao? Kỷ Thanh Trạch không nghi mới là lạ.

Cao Hiên Thần cười tự giễu, nói: “Ta chính là ma giáo yêu nhân, à không, là yêu vương, có rất nhiều thủ đoạn! Nàng vừa nhìn thấy ta, đã sợ đến phải uống thuốc độc. Ta liền uy hiếp nàng sẽ bắt hết cửu tộc nàng, tiền dâm hậu sát! Nàng sợ, vì vậy nên nói thôi.”

Kỷ Thanh Trạch nghi hoặc nhìn hắn, cũng không biết có tin hay không, nhưng lại không hỏi tới nữa.

Tưởng Như Tinh tỉnh tỉnh mê mê: “Vương Gia Bảo lẽ nào chính là hung thủ sát hại Thiếu Lạp cùng…?” Nàng hiện giờ không xác định được Tạ Lê rốt cuộc là còn sống hay chết, bởi vậy tạm thời không đề cập nữa.

Thực ra trong lòng Cao Hiên Thần có đáp án, nhưng hắn không nói rõ, chỉ nói: “Dù sao cũng phải tìm hắn để hỏi rõ ràng, lúc đó ngươi tự hỏi một chút chẳng phải sẽ biết ngay ư?”

Vương Gia Bảo xây ở bên trong một vùng thung lũng, bốn phía được bao bởi núi, là một nơi dễ thủ khó công. Không bao lâu, ba người đã đến bên dưới ngọn núi. Tối nay khí trời không tốt, mặt trăng chỉ có một mảnh, tinh tú bị khuất sau mây mù. Đoạn đường này tới đây hầu như chỉ toàn một màu đen, đến bên dưới ngọn núi, tầm nhìn lại thoáng mở rộng chút —— trên núi có ánh lửa lấp lóe, đó là trạm gác Vương Gia Bảo bố trí.

Tưởng Như Tinh cầm theo đao muốn xông lên, bị Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch hai bên trái phải kéo về.

Cao Hiên Thần nói: “Ngươi đi làm gì!”

Tưởng Như Tinh nói: “Đi tìm Vương Gia Bảo bọn họ hỏi cho ra nhẽ!”

“Tâm nhãn của ngươi có thể cong chút không hả? Giờ ngươi lẫm lẫm liệt liệt vọt vào, bắt lấy Vương Hữu Vinh, để hắn thả người, khai rõ chuyện đã xảy ra? Hắn sẽ đàng hoàng nghe lời ngươi à?”

Tưởng Như Tinh ngẩn ra. Nàng chính là người thẳng tính, nhìn vấn đề không sâu, tất cả tinh lực đều đem đi luyện đao, cho nên dù là một cô gái tuổi còn trẻ nhưng nàng đã có trình độ đao pháp cao thâm như vậy. Cũng may nàng cũng biết mình không lanh lợi, cho nên không hề bướng bỉnh, cực kì biết nghe lời phải: “Vậy phải làm sao đây?”

Cao Hiên Thần nói: “Tránh khỏi trạm gác, lẻn vào thôi!”

Kỷ Thanh Trạch gật đầu, biểu thị đồng ý.

Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, ba người đi qua đường nhỏ dưới chân núi. Vương Gia Bảo xây ở bên trong thung lũng, cũng không hề lớn, bọn họ cũng không có nhiều người để phong tỏa bốn phía núi, bởi vậy ba người rất nhanh đã tìm thấy chỗ hổng trạm gác, thuận lợi lẻn vào.

Nhưng mà mới vừa xuống tới giữa sườn núi, bọn họ đụng phải tầng trạm gác thứ hai.

Vòng vây tầng thứ hai hẹp hơn tầng thứ nhất, bởi vậy canh gác cũng nghiêm ngặt hơn. Bọn họ đã đi vòng một lượt lại không tìm được chỗ hổng nào, còn xém bị thủ vệ tuần sơn phát hiện ra.

Lần này không chỉ riêng Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần, ngay cả Tưởng Như Tinh cũng phát hiện thấy chỗ bất thường. Tưởng Như Tinh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, bọn họ thiết trí nhiều trạm gác như vậy làm gì?”

Một môn phái, trông coi một mảnh địa thế, thiết trí trạm gác phòng ngừa người khác xâm lấn vốn là chuyện bình thường. Nhưng mà ở thế hệ này, thế lực giang hồ ngoại trừ Vương Gia Bảo cũng chỉ có Thiên hạ luận võ đường trên Linh Vũ sơn, những môn phái khác đều xa đến vài ngọn núi vài con sông, Thiên Ninh giáo càng là cách xa ngàn dặm. Có thể nói, an ninh nơi đây vô cùng tốt, nhân sĩ giang hồ sẽ không tùy ý xông vào môn phái của họ, tiểu lâu la lại càng không dám xông vào trong Vương Gia Bảo.

Như vậy Vương Gia Bảo tốn nhiều nhân lực, tài lực, thiết trí nghiêm mật trạm gác như vậy là để đề phòng ai?  Hay là có thứ không muốn để người khác biết nên cẩn thận cất giấu?

Tưởng Như Tinh trầm giọng nói: “Xem ra người nhà Tam tỷ thật sự bị bọn họ bắt đi.”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Nếu như chỉ vì bắt mấy dân thường thì vẫn chưa cần cẩn thận như vậy.”

Tưởng Như Tinh sững sờ một chút, cũng thấy có lý, liền hỏi: “Thế thì vì cái gì?”

Kỷ Thanh Trạch lắc đầu: “Không biết.”

Cũng may Tưởng Như Tinh chỉ thuận miệng hỏi, Kỷ Thanh Trạch cũng không có mắt thần, sao biết được tình hình bên trong.

Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Xem ra Vương Gia Bảo này không đơn giản rồi.”

Đúng như Kỷ Thanh Trạch nói, nếu như chỉ là bởi vì bắt người nhà Ngụy Thúc, vốn không cần phái nhiều người trông coi như vậy. Hơn nữa những trạm gác này được huấn luyện nghiêm chỉnh, phân công hợp lý, không phải chỉ mới làm gần đây, rõ ràng Vương Gia Bảo đã nghiêm mật phòng bị như vậy một quãng thời gian rất dài.

Kỷ Thanh Trạch hơi suy nghĩ một chút, nói: “Ta dẫn thủ vệ ra, các ngươi đi vào trước, sau đó ta đuổi theo.”

Tưởng Như Tinh gật đầu: “Được.”

Cao Hiên Thần nói: “Chúng ta vào, sau đó trực tiếp đi về phía đông rồi dừng lại chờ ngươi.”

Ba người đồng thời tiến lùi vốn rất dễ làm người khác chú ý, vả lại Kỷ Thanh Trạch luyện qua thanh trúc thân pháp, khinh công tốt nhất trong ba người, thừa sức ứng phó mấy thủ vệ này, y đi dẫn dụ lính giác là thích hợp nhất.

Vì vậy Cao Hiên Thần và Tưởng Như Tinh mai phục trong bụi cỏ, Kỷ Thanh Trạch đi trước. Một lát sau, bọn họ nghe thấy phía trước có tiếng người: “Vừa nãy có thứ gì bay qua? Có phải có kẻ đột nhập không? Các ngươi mau đi xem một chút đi!”

Tiếng bước chân vang lên, có người đi ra.

Cao Hiên Thần cùng Tưởng Như Tinh nghe tiếng đã người đi xa, lúc này mới từ trong bụi cỏ lộ đầu. Trạm gác ban đầu gồm ba người bây giờ chỉ còn lại một người, đương nhiên trống ra một mảnh góc chết tầm nhìn. Bọn họ liền lẻn vào ở góc chết của người này. Cao Hiên mất hết Thần nội lực, khinh công cũng tổn thất rất nhiều, may là có Tưởng Như Tinh ở một bên giúp đỡ, cũng an toàn thông qua hàng thủ vệ.

Hai người ở bên trong yên lặng đợi chốc lát, Kỷ Thanh Trạch theo tới, quả nhiên không bị bất cứ ai phát hiện.

Lại đi vào trong, đến dưới chân núi, bọn họ lại gặp tầng trạm gác thứ ba. Đương nhiên, tầng trạm gác thứ ba càng nghiêm mật hơn hai tầng trước, ánh lửa nối thành một vùng.

Cao Hiên Thần nói: “Lần này thú vị đây. Chẳng lẽ bên trong Vương Gia Bảo ẩn giấu núi vàng núi bạc? Hay là võ lâm tuyệt học gì?”

Vẻ mặt Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc, lặng yên không một tiếng động nhảy lên đầu cành cây, từ chỗ cao quan sát bố trí trạm gác. Một lát sau, y đã bay xuống, ngữ điện không được bình tĩnh giống như lúc trước:”Ta thử một lần xem.”

Cao Hiên Thần nói: “Các ngươi quen thuộc địa hình Vương Gia Bảo sao? Dựa theo tình hình này, chắc chắn bên trong bảo cũng có rất nhiều người gác. Dù cho chúng ta có thể lướt qua trạm gác, vào đến bên trong cũng như ruồi mất đầu, e còn chưa tìm được người đã bị phát hiện.”

Kỷ Thanh Trạch không nói. Hắn chưa  tới Vương Gia Bảo, dĩ nhiên là không quen.

Tưởng Như Tinh tiện tay lượm một nhánh cây, vừa nói vừa vẽ lên đất: “Mấy chục năm trước Hoài Bắc Du gia cưới trưởng nữ của Vương Gia Bảo – Vương Lăng. Vì Vương Lăng nhớ cố hương thành bệnh, Du gia liền vì nàng mà xây dựng một toà tiểu bảo phỏng theo hình dạng Vương Gia Bảo và địa hình bên trong thung lũng. Trước đây ta từng đến tiểu bảo kia. Tuy rằng không hoàn toàn tương tự, nhưng cơ bản đại khái cũng giống nhau. Bảo thể chia làm sơn bảo và hai bộ phận địa bảo, sơn bảo vờn quanh, địa ở giữa. Sơn bảo là nơi môn sinh hoạt động, địa bảo lại là nơi gia chủ hoạt động. Nếu như bọn họ bắt được người, ta nghĩ nên nhốt bên trong địa bảo.”

Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch yên lặng nghe nàng nói xong, nhìn nàng vẽ lại lược đồ trên đất, trong lòng cũng có cân nhắc.

Cao Hiên Thần nói: “Vương Gia Bảo nhân số đông, nên dù chúng ta võ công cao đến đâu cũng không thể xông vào như chỗ không người. Hy vọng duy nhất, chính là thừa dịp đêm khuya, bên ngoài phòng giữ nghiêm ngặt, người ở bên trong cũng đã  ngủ. Chúng ta lén lút tìm tới người nhà Ngụy Thúc, cứu người xong lập tức đi ngay, tuyệt đối không nên ham chiến. Tưởng Như Tinh, đặc biệt là ngươi!”

Tưởng Như Tinh đột nhiên bị điểm danh, không khỏi mở to hai mắt.

Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn hắn, bình thản nói: “Ngươi hiểu nàng đấy.”

Cao Hiên Thần nói chuyện đương nhiên: “Đương nhiên, dù gì cũng ở chung mấy ngày qua. Nàng ngay cả Toái Diệp đao cũng dám đuổi theo!

Tưởng Như Tinh khoát tay áo một cái, ra hiệu bọn họ không cần lo lắng. Ưu điểm lớn nhất của nàng chính là biết nghe lời phải, chỉ cần người khác giảng có đạo lý, nàng có thể khiêm tốn thụ giáo.

Những gì nên dặn cũng đã dặn, kế tiếp là mau chóng hành động, bằng không đợi đến sau hừng đông thì càng khó đột nhập. Ba người vẫn quyết định để Kỷ Thanh Trạch đi đánh lạc hướng thủ vệ, Tưởng Như Tinh cùng Cao Hiên Thần len lén lẻn vào. Ba  người tới bên trong sẽ gặp lại.

Kỷ Thanh Trạch trước tiên lần mò tới gần trạm gác, y chọn đúng thời cơ, từ trong bụi cỏ phi người lên, leo lên một gốc cây cao! Khi trời không có gió mà lá cây tự nhiên xao động, dĩ nhiên kinh động trạm gác phụ cận. Trong bóng tối bọn họ không nhận rõ là vật gì bay qua, vì vậy phân công người đi thăm dò xem.

Một nhóm thủ vệ bị Kỷ Thanh Trạch dẫn đi.

Tưởng Như Tinh ở trong bụi cỏ quan sát tình hình phía trước, đang định đứng dậy, lại bị Cao Hiên Thần nhấn xuống: “Đợi thêm một chút.”

Bọn họ chờ giây lát, bóng đen lần thứ hai xẹt qua, là Kỷ Thanh Trạch trở về. Hóa ra Kỷ Thanh Trạch biết thủ vệ nghiêm ngặt, bọn họ khó mà ứng phó được, vì vậy sau khi điều một nhóm người đi xa đã trở về, lần thứ hai giở lại trò cũ, lại dẫn đi một đám thủ vệ.

Cứ như vậy, Cao Hiên Thần và Tưởng Như Tinh rốt cuộc mới hành động, đột nhập từ chỗ hổng bị Kỷ Thanh Trạch mở ra.

Hai người trèo lên ngọn cây, thừa dịp thủ vệ chưa sẵn sàng, bay qua trạm giác. Nhưng Cao Hiên Thần không tụ được đủ một hơi, Tưởng Như Tinh lại không đỡ nổi một đại nam nhân. Trong giây lát bay qua trạm, Cao Hiên Thần không khống chế được, rơi xuống! Hắn lập tức đột nhiên “Ưng đáp” một cái, đạp lên nóc trạm, lại tiếp tục đề khí nhảy lên, mặc dù an toàn chưa rơi vào trong đình, lại khó tránh khỏi phát ra một tiếng vang thật lớn!

Trạm gác ngay lập tức bị kinh động, trong nháy mắt có mấy người chạy tới: “Ai đó?!”

Hai người đều kinh sợ đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Tưởng Như Tinh rút đao muốn nghênh chiến, bị Cao Hiên Thần đập xuống. Bốn phía trạm gác là bụi cỏ rậm rạp, đêm nay khí trời lại kém, trăng nhỏ không sáng, sương mù mờ mịt, bọn họ làm ra động tĩnh, lại chưa chắc đã bị người nhìn thấy.

Rõ ràng là đối phương gây chuyện, mình lại còn bị đánh một cái, Tưởng Như Tinh thiệt oan ức nha! Nhưng mà Cao Hiên Thần đã lộn nhào ra, chọn mấy bụi cỏ rậm rạp để tiếp tục ẩn mình, thoáng qua cũng đã vào bụi cỏ không thấy đâu. Tưởng Như Tinh hiểu rõ mục đích của hắn, bọn họ ít người, có thể tránh chiến thì tránh, vì vậy nàng tạm thời đè xuống hỏa khí, cũng lộn nhào tới bụi cỏ.

Hai người  như hai bánh xe, lăn trùng trục tới sau bụi cây có thể che chắn tầm nhìn trạm gác, lúc này mới chật vật bò lên, cắm cái đầu dính đầy bùn cỏ chạy như điên vào trong bảo!