Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Phục vụ.”

Trình Thư Nặc bị kinh hãi trước bốn chữ bàn chuyện kết hôn.

Rốt cuộc Lâm Yến đã biết bao nhiêu, Trình Thư Nặc không chắc chắn, vừa nãy ở bệnh viện cô giấu giấu diếm diếm, bây giờ nhìn lại lại nực cười cỡ nào.

Không phải Trình Thư Nặc cố ý lừa Lâm Yến, sở dĩ cô không muốn nhắc đến, là bởi vì đối với cô đoạn kí ức ấy quá đỗi khó khăn, cô không muốn lại trải qua cái kiểu tuyệt vọng này thêm một lần nào nữa.

Cô nhớ rõ chính vào lúc đó, mẹ Trình biết cô mang thai, kéo cô tới bệnh viện phá thai, cô như phát điên cầu xin, nhưng chẳng có chút tác dụng nào, mẹ Trình cảm thấy cô chưa chồng mà chửa là một vụ tai tiếng lớn, cô khóc lóc bị mẹ Trình lôi kéo, còn bị mấy bác gái tới vây xem trò hay bình phẩm, mắng cô không biết xấu hổ, cô như bị tùng xẻo trước mặt mọi người, trong lúc trạng thái suy sụp nhất, Trình Thư Nặc thậm chí còn nghĩ tới chuyện tự tử.

Bắt đầu lại một lần nữa với Lâm Yến, cô cũng đã buông bỏ chuyện cũ của năm xưa, cô chôn giấu trong lòng, cũng không bằng lòng để Lâm Yến biết.

Lâm Yến im lặng nhìn cô, Trình Thư Nặc vô thức lùi ra sau.

Không biết là do buổi đêm lạnh lẽo, hay là trong lòng cô có điều khuất tất, tay chân Trình Thư Nặc lạnh như băng.

Rất lâu sau cô mới tìm về được giọng nói của chính mình, “Anh đã biết những gì rồi? Ai nói với anh?”

Lâm Yến thấy cô lui ra sau thì lại gần cô theo phản ứng bản năng, ngay khi anh lại gần thì bước chân Trình Thư Nặc lại lùi về sau lần thứ hai.

Bước chân Lâm Yến dừng lại, anh nhận ra được sự chống cự của Trình Thư Nặc, trong chốc lát anh cũng không dám manh động, “Thì là lần trước khi anh nằm viện đó, Hàn Thần Ngộ nói năm đó bọn em suýt nữa đã kết hôn.”

Trình Thư Nặc truy hỏi, cô nhìn anh đăm đăm, “Còn gì nữa? Anh còn biết gì nữa?”

Lâm Yến nhìn cô không chớp, khó hiểu: “Còn? Còn có cái gì?”

Trình Thư Nặc biết Lâm Yến không nói dối, đúng là anh không biết những chuyện sâu xa hơn, sợi dây cung đang căng chặt nào đó trong lòng cô chợt buông lỏng một chút, cô lo lắng li3m môi dưới, “Bởi vì hồi trước em và Hàn Thần Ngộ muốn kết hôn, nên bây giờ anh muốn chia tay em đúng không?”

Lâm Yến bị hai chữ này hung hăng chọc phải, đương nhiên là anh không có ý này, Lâm Yến căng thẳng muốn nắm tay cô, “Em hiểu lầm anh rồi.”

Trình Thư Nặc tránh tay anh, ép bản thân cười lên, “Anh luôn miệng nói bản thân không xứng với em, em và Hàn Thần Ngộ hợp hơn, không phải là muốn chia tay em sao? Sao mà phải nói hoa mỹ thế?”

Cánh tay Lâm Yến treo giữa khoảng không, anh biện hộ cho mình, “Tiểu Nặc, anh không muốn chia tay em.”

Hốc mắt Trình Thư Nặc không kìm được nóng lên, ánh mắt cô trở nên mờ mịt, giọng điệu lại trở nên kiên định, “Đúng, lúc trước em và Hàn Thần Ngộ đã từng muốn kết hôn, nếu anh muốn trách em chuyện này, em không còn lời nào để nói. Đúng là em đã nghĩ tới chuyện phải gả cho cậu ấy, lúc ấy chúng ta đã chia tay, em cũng không biết anh đi đâu, em cảm thấy cả đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại anh nữa, có gặp được anh thì cũng đã là người dưng, em đã nghĩ tới chuyện gả cho cậu ấy, tìm một người ổn định trải qua một đời là tội tử hình sao?”

Lâm Yến vẫn đánh giá năng lực thừa nhận của mình quá cao, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người lạnh lùng, cứng rắn, anh đã biết chuyện này được mấy ngày, nhưng khi Trình Thư Nặc chính miệng nói với anh, thì mức sát thương hoàn toàn không cùng một cấp bậc so với khi Hàn Thần Ngộ nói cho anh, cả trái tim anh như bị vò nát, rồi lại bị dẫm nát dưới chân một cách hung hăng.

Trong chốc lát yết hầu anh như tắc nghẹn, một câu cũng không nói nổi thành lời.

Trình Thư Nặc lại nói tiếp, những gì có thể thừa nhận cô đều thừa nhận, những gì nên thẳng thắn cũng thẳng thắn, “Khi đó trạng thái của em không tốt, bà ngoại qua đời, anh cũng đi mất, em như bị cả thế giới vứt bỏ, không ai cần em, không ai muốn em..Căn nhà cũ của bà ngoại bị phá bỏ dời đi nơi khác, em không có chỗ ở, là cậu ấy giúp em tìm nhà, em bị bên môi giới gài bẫy, cũng là cậu ấy nhờ vả quan hệ giúp em xử lí, thậm chí…”

Trình Thư Nặc chợt nghẹn ngào, có chút không nói tiếp được, nhưng vẫn ép bản thân vững giọng, đồng thời câu chuyện chuyển hướng, cô nói chi tiết: “Em và cậu ấy ở cùng nhau nhiều tháng, sau đó lại tách ra, là em chủ động chia tay cậu ấy, em rất ích kỉ, khi đó coi cậu ấy như cọng rơm cứu mạng, em rất có lỗi với cậu ấy. Nhưng sau khi tách ra, em tất nhiên không thẹn với lương tâm, em không tiếp tục làm phiền cậu ấy chuyện gì nữa, vẫn luôn qua lại như bạn bè, chuyện gì nên tránh nghi ngờ cũng tránh cả, em cũng từng từ chối cậu ấy rõ ràng, vì để cậu ấy hết hi vọng với em, thậm chí em còn ngây thơ thay bạn trai hết lần này tới lần khác…”

Lâm Yến nghe xong thì hốc mắt đau đớn mãnh liệt, nhiều hơn cả là sự đau lòng, anh muốn ôm lấy cô gái mà mình yêu thương, Trình Thư Nặc lại né tránh, “Lâm Yến, nếu anh để ý em có những mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, thì đừng nên bắt đầu lại với em lần nữa.”

Cô giơ mu bàn tay lau nước mắt, lúc này Trình Thư Nặc có chút không nói phải trái, “Anh cái người này thật sự rất khốn nạn, sáng nay vẫn còn lên giường với em, tối về lại chia tay em, em không có ý kiến, nếu anh muốn chia tay, vậy thì chia tay! Em kệ anh, em sẽ không dựa dẫm vào anh, cũng sẽ không chơi đến nỗi không gượng dậy nổi.”

Cô nói xong thì tức giận xoay người, bước nhanh tới cạnh chiếc ô tô của mình, vừa mới kéo cửa xe ra thì bị giữ chặt.

Trình Thư Nặc nghiêng người lườm anh, “Bỏ tay ra!”

Lâm Yến thật sự buông tay, nhưng lúc này Trình Thư Nặc còn chưa kịp kéo cửa xe ra lần nữa thì cả người đã bị Lâm Yến tóm lấy xoay qua, bị ép phải đối mặt với anh.

Trình Thư Nặc bị anh giữ eo, lưng bị chặn trên thân xe, cô không nhúc nhích được nên nghiêng mặt không nhìn anh.

Lâm Yến dùng cơ thể đè nặng cô, dùng hai tay nâng mặt cô lên, ép Trình Thư Nặc nhìn về phía mình, ánh mắt anh vô cùng sâu thẳm, tràn ngập đau lòng, giọng điệu đã có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Nặc, sao em lại không nói lí gì cả thế, cũng không để anh nói một câu đã định chạy à?”

Đôi mắt anh lạnh nhạt, khi đối diện với Trình Thư Nặc thì lại ép vẻ mặt của bản thân dịu dàng đi mấy phần, ánh mắt vẫn sâu và trầm như vậy, nhìn cô chăm chú.

Trình Thư Nặc vẫn không nhìn anh, “Anh muốn nói gì? Có chuyện gì thì mau nói…” Cô vẫn không nói lí như trước, cũng vì có chút tổn thương bởi lời nói của Lâm Yến, “Đại luật sư Lâm bận trăm công nghìn việc, sao phải lãng phí thời gian với người bạn gái cũ như tôi thế.”

Lâm Yến quả thực là bị một câu cuối cùng của Trình Thư Nặc chọc tức đến bật cười, anh hỏi lại: “Cái gì mà bạn gái cũ, anh có đồng ý rồi sao?”

Trình Thư Nặc ngửa cổ lên đối mặt với anh, “Anh muốn chia tay tôi, tôi đồng ý là được rồi, anh có đồng ý hay không đâu có liên quan gì tới tôi!”

Lâm Yến nhìn dáng vẻ đối chọi với mình của Trình Thư Nặc, đúng là dở khóc dở cười, anh véo mặt cô, cũng không mắng mỏ, hồi lâu sau chỉ quăng một câu: “Em đúng là làm anh tức chết mà.”

Trình Thư Nặc biết đã hành anh kha khá rồi, “Em mới bị anh làm cho tức chết thì có.”

Đôi mắt Lâm Yến bất đắc dĩ, anh cúi đầu, đè lại cái trán của Trình Thư Nặc, giọng anh vừa thấp vừa chậm rãi, “Sao anh nỡ chia tay em chứ, anh mãi mãi cũng sẽ không chia tay em.”

“Vậy mà anh còn nói mấy lời chẳng hiểu ra sao như thế, chẳng phải anh muốn chia tay em để em ở bên người khác sao hả?” Cơ thể Trình Thư Nặc bị anh giam cầm không nhúc nhích được, giọng điệu lại cao hơn mấy phần, “Chỉ có đàn ông vô dụng mới đẩy bạn gái mình vào tay người khác! Anh làm em thất vọng quá rồi!”

Cánh tay Lâm Yến trượt xuống, ôm eo cô, áp Trình Thư Nặc về phía mình, hai người gần như dán vào nhau, anh thở dài: “Anh sợ em theo anh sẽ thiệt thòi.”

Trình Thư Nặc hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Yến, “Nói linh tinh! Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cái gì mà thiệt thòi với chả không thiệt thòi, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em.”

Lâm Yến nhạy bén bắt được thông tin, trong khoảnh khắc sự lo lắng trong ánh mắt tan biến hết, “Sao nào? Em muốn gả cho anh à?”

Vừa rồi Trình Thư Nặc nhanh mồm nhanh miệng, nói hớ ra, cô cố chấp không mở mắt.

Lâm Yến lại trực tiếp hôn lên, mạnh mẽ cắn cánh môi cô, “Tiểu Nặc, anh sợ em không cần anh, sao em….sao em lại không hiểu chứ?”

Đương nhiên là Trình Thư Nặc hiểu, đêm nay sở dĩ cô và Lâm Yến ầm ĩ, nói trắng ra là bởi vì sợ hãi, Lâm Yến là người kiêu ngạo biết bao, từng câu từng chữ vừa rồi lại hạ thấp bản thân như hạt cát hạt bụi, rõ ràng là đẩy cô ra xa, Trình Thư Nặc không cho phép anh như vậy, cô thà rằng Lâm Yến lạnh lùng cao ngạo, chứ cũng không hi vọng anh ăn nói khép nép, phủ định bản thân.

Cô yêu Lâm Yến, chính bởi vì sự kiêu ngạo của anh, thậm chí là cả sự thanh cao tự mãn của anh.

Trình Thư Nặc không nói lời nào, bàn tay Lâm Yến dời xuống, n4ng m0ng Trình Thư Nặc, bế thẳng cô lên.

Trình Thư Nặc vòng lấy eo anh theo bản năng, rồi lại cảnh giác nhìn anh, “Anh làm gì thế! Em cảnh cáo anh ưm ưm…”

Cô còn chưa nói xong thì cánh môi của Lâm Yến đã áp tới, cô bị chặn miệng, bị đầu lưỡi của anh quấn lấy, chỉ còn tiếng hừ khẽ mờ ám.

Nụ hôn của Lâm Yến mạnh mẽ bá đạo hơn bất cứ lần nào khác, khi Trình Thư Nặc nhận ra điều bất thường thì Lâm Yến đã ôm cô mở cửa ghế sau ra.

Chờ cô ý thức được Lâm Yến muốn làm gì thì bản thân đã bị anh đặt trên ghế sau.

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc hiểu Lâm Yến đến mức nào chứ, không thể không nói rằng vẫn khá là hiểu.

Ba năm trước khi ở bên nhau, Trình Thư Nặc chưa từng dám chọc Lâm Yến tức giận, đương nhiên là cũng rất ít có chuyện gì có thể khiến anh tức giận.

Cái anh chàng Lâm Yến này sẽ không cãi nhau, khi làm mặt lạnh không nói lời nào thì thật ra cô cũng đã sợ rồi.

Khi gặp bất đồng trong mối quan hệ, cách Lâm Yến trừng trị cô bình thường chỉ có một kiểu.

Mà tối nay sở dĩ cô dám bướng với Lâm Yến, phần lớn là vì cảm thấy trên đường lớn Lâm Yến cũng không thể thực sự làm gì cô được, nhưng hình như cô đã đoán sai rồi.

Trong chiếc xe mờ tối, đèn đường bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ.

Trình Thư Nặc nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, hai tay véo tai Lâm Yến, cô chẳng khách sáo chút nào, giống như đang dạy dỗ con nít vậy, “Giỏi thật, muốn làm gì đấy!”

Lâm Yến đè trên người cô, Trình Thư Nặc nắm tai anh xách lên trên, nhấc đầu anh lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Anh làm cho rõ tình hình, chúng ta đang ầm ĩ đòi chia tay, anh còn muốn được lợi từ em, nghĩ cũng hay quá rồi đó!”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến lớn thế này rồi mà cho tới giờ vẫn chưa từng bị xách tai dạy dỗ, cánh tay anh vội vàng vươn từ dưới quần áo Trình Thư Nặc lên, che tai mình lại, “Đau đó, tiểu Nặc, em buông tay trước đi.”

Nếu nói hai người của bây giờ và ba năm trước khác chỗ nào, thì cũng có. Trình Thư Nặc không sợ anh làm mặt lạnh, cũng dám làm trái anh, Lâm Yến cũng không lại lạnh lùng như băng nữa, anh có vui buồn hờn giận, cũng sẽ phối hợp với cô chơi đùa náo loạn.

Trình Thư Nặc buông tay, cánh tay vòng lại đặt giữa hai người, “Anh xuống cho em, hôm nay em không có tâm trạng phục vụ anh.”

Cái tai của Lâm Yến bị nắm đỏ, anh cúi đầu cắn tai Trình Thư Nặc một cái như trả thù, hàm răng miết vòng dọc theo vành tai cô, lướt qua nơi nào đó, lại dùng sức li3m.

Cơ thể Trình Thư Nặc không thể khống chế mà run lên, Lâm Yến vùi đầu vào cổ cô trầm thấp nở nụ cười, “Vừa nãy chẳng phải em nói anh bận trăm công nghìn việc sao?”

“Vậy nên bây giờ anh đang làm gì thế!” Trình Thư Nặc dùng sức chọc một cái xoáy trên mặt Lâm Yến.

Lâm Yến nói rất trực tiếp: “Muốn lãng phí thời gian với em.”

“Đây là chỗ nào?”

“Trên xe?”

“Anh muốn làm gì?”

“Anh nghĩ là em biết đấy.”

Trình Thư Nặc nghẹn họng, Lâm Yến vẫn còn đang ở trên người cô không chịu xuống, cô lại nói: “Chẳng phải anh là người đàng hoàng sao? Người đàng hoàng sẽ muốn làm loại chuyện này trong xe hả?”

Mày Lâm Yến cũng chẳng nhúc nhích chút nào, hỏi lại một cách hợp tình hợp lí: “Ai nói anh là người đàng hoàng.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc hết cách, dòng suy nghĩ lại phân tán, lúc trước khi cô và Lâm Yến ở chung một năm, thì đã làm không ít chuyện ngại ngùng không biết xấu hổ, nhưng quả thực không làm trong xe, nói thế nào đây, cô là một người phụ nữ trưởng thành hai mươi mấy tuổi, hơn nửa đêm ở cùng với người đàn ông của chính mình, trong cảnh tối lửa tắt đèn, cũng chẳng có ai, cô chợt có một vài suy nghĩ xấu xa.

Trình Thư Nặc sờ mũi, “Hay là chúng ta thử xem?”

Vang lên cùng lúc với câu nói của cô chính là thanh âm nhẹ như nước của Lâm Yến, anh xoay người xuống khỏi người Trình Thư Nặc: “Yên tâm, anh vẫn chưa đến mức đói khát như thế.”

Trình Thư Nặc: “…”

Được rồi, người đói khát chính là em, vẫn luôn là em, được chưa.

Lâm Yến vừa định kéo Trình Thư Nặc đứng lên, không đoán được là sẽ nghe thấy một câu như thế của Trình Thư Nặc, anh vừa sửa sang lại âu phục, vừa cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ hỏi: “Em nói cái gì? Thử xem? Thử cái gì?”

Trình Thư Nặc mất hết mặt mũi, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế ngồi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Thử cái gì mà thử, ai thèm anh chứ.”

Lâm Yến tao nhã nhìn cô, rồi nở nụ cười, “Em muốn thử ở trên xe với anh à?”

Hai chữ ‘trên xe’ được anh gắng sức nhấn mạnh, Trình Thư Nặc nghe thấy thì tai nóng lên, “Còn lâu, em bảo anh cút xuống thì có.”

Lâm Yến khẽ gật đầu, hứa: “Hôm khác với em, muốn thử gì cũng được.”

Cả khuôn mặt của Trình Thư Nặc bị thiêu cháy, “Cũng đã nói là không có rồi! Sao mà anh cứ mở miệng là chỉ biết ngậm máu phun người thế!”

Lâm Yến chậm rãi xắn cao nửa cổ tay áo, nói nhẹ nhàng: “Hình như hồi nãy anh mở miệng thì còn dám làm chuyện khác nữa đấy.”

Giọng điệu anh rất nghiêm chỉnh, Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân suy nghĩ đen tối, hiểu lầm, vấy bẩn người đàng hoàng.

Cô kệ anh, đi tới chỗ ghế lái từ ghế giữa, cuối cùng nghẹn một câu: “Em đi đây, chẳng phải anh phải về cục cảnh sát sao? Đêm nay cũng đừng có về, em không muốn nhìn thấy anh.”

Lâm Yến lại cong môi cười, cả người Trình Thư Nặc bị kẹp ở phía trước dãy ghế giữa, mông đối diện với anh, lần đầu tiên Lâm Yến có chút l0 mãng giơ tay lên, vỗ mông cô.

Trình Thư Nặc sao có thể ngờ được Lâm Yến còn có trò này, cô hoảng sợ, đầu đập trúng nóc xe, quay đầu nhìn anh với vẻ khó tin, “Anh…Anh thế mà lại sờ mông em?”

Lâm Yến lịch sự đàng hoàng đối mặt với cô, anh không trả lời, trong ánh nhìn khiếp sợ của Trình Thư Nặc, cánh tay đặt lên khoá xe, rất thân mật nói: “Anh về cục cảnh sát trước, tối nay sẽ về, chuyện ‘thử’ anh sẽ sắp xếp, em không cần phải sốt ruột, hại sức khoẻ.”

Sau đó cũng không chờ Trình Thư Nặc phản ứng mà đẩy cửa xuống xe luôn.

Trình Thư Nặc: “…”

Hại sức khoẻ? Hại sức khoẻ!



Nơi hai người muốn đi vừa khéo ngược hướng nhau.

Lúc qua một ngã tư, một người quẹo trái, một người rẽ phải.

Thời gian đã muộn lắm rồi, trên đường căn bản không có một bóng xe.

Trình Thư Nặc quay về tiểu khu, cô đẩy cửa xuống xe, cầm túi mua hàng mua ở trung tâm thương mại lúc chập tối, đi về phía hàng hiên, lại ấn thang máy.

Lúc vào nhà bật đèn lên, cô nhận được tin nhắn của Lâm Yến, hỏi cô đã về tới nhà chưa.

Trình Thư Nặc để túi mua hàng ở phòng khách, di động cũng đặt trên bàn trà, cô không trả lời tin nhắn của Lâm Yến.

Trình Thư Nặc đi chân trần về phía phòng ngủ, cũng không bật đèn, cô đi tới trước ngăn tủ đầu giường, trực tiếp ngồi khoanh chân, chậm rãi kéo ngăn kéo phía dưới cùng ra, rút một tấm ảnh trong cuốn nhật kí rất dày.

Trong bóng tối không nhìn rõ, mà thật ra cũng không có chuyện nhìn rõ hay không, cô đã từng xem không biết bao nhiêu lần, cô có thể tưởng tượng ra được từng chi tiết trong tấm ảnh.

Cô nhớ tới hôm đó, là vào buổi tối, cô tăng ca ở Duy Á tới tận khuya, lúc tan làm mưa rất to, cô không mang ô, chần chừ đứng trước cửa toà nhà hành chính.

Không phải là cô già mồm, khi đó cũng không phải chỉ có một mình cô, trong bụng cô còn có một cục cưng, cô suy nghĩ, rồi vẫn gọi cho Hàn Thần Ngộ một cuộc điện thoại.

Điện thoại không kết nối được, Trình Thư Nặc cúp máy thì mới nhớ ra, ban ngày Hàn Thần Ngộ có nói với cô, tối nay hắn và giáo viên hướng dẫn cùng thực hiện phẫu thuật.

Trong đêm tối, đôi mắt Trình Thư Nặc đỏ lên, rồi cô cũng lật mặt sau tấm ảnh.

Mưa càng rơi càng lớn, bối rối, chết lặng, tuyệt vọng.

Trình Thư Nặc không dám nghĩ tiếp nữa, cô tàn nhẫn vĩnh biệt quá khứ, xé tấm ảnh trong tay thành hai nửa, sau đó ném lung tung trong ngăn tủ.

Cô đứng dậy khỏi mặt đất, để chân trần chạy ra ngoài, đi vào phòng khách, nhìn không gian trước mắt, cô thoải mái hơn một chút.

Lâm Yến đang ở cục cảnh sát, anh vẫn đang bận.

Trình Thư Nặc chợt rất hối hận, hối hận vì tối nay mình đã cáu gắt với Lâm Yến, rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả, rõ ràng trạng thái của anh không ổn, cảm xúc cũng sa sút, anh trùng trùng tâm sự, mà bản thân lại mang đến cho anh càng nhiều chuyện phiền muộn hơn.

Trình Thư Nặc lấy di động, bước nhanh về phía cửa, lại đi giày vào lần nữa, đẩy cửa ra ngoài.

Cô có chút hưng phấn, khi ra khỏi thang máy thì lập tức gọi điện cho Tôn Ngộ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Đang ở đâu vậy?”

Tôn Ngộ ăn ngay nói thật: “Tăng ca ở cục cảnh sát, hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì sao ạ?”

Trình Thư Nặc vội vã ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động động cơ, “Lâm Yến cũng ở đó à?”

Tôn Ngộ ở đầu bên kia điện thoại tạm dừng một lúc, “Cũng ở đây, anh ta vừa xong, chị tìm anh ta có chuyện gì à?”

Trình Thư Nặc bẻ lái, lái ô tô chạy ra ngã tư đường chỗ tiểu khu, cô nhìn màn đêm vô tận trước tấm chắn thuỷ tinh, rồi chợt nở nụ cười, “Cục cảnh sát mấy cậu có cho người nhà ‘Trao hơi ấm’* không?”

“…”

“Nếu không được, thì cậu chờ lát nữa cho tôi đi cửa sau, tôi muốn qua với người đàn ông của tôi.”

“…”

(*) Đây là hoạt động của Đảng và chính phủ TQ dành cho nhóm người có hoàn cảnh khó khăn (Cre: Baike.baidu.com)

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Lục nào đó: “Cậu có biết tại sao lại huỷ bỏ màn ‘rung xe’ không?”

Lâm Yến: “Bà ghen tị.”

Họ Lục nào đó: “Cậu thông minh thật đấy.”

Lâm Yến: “Ha ha, đúng là phụ nữ.”

Họ Lục nào đó: “Ha ha, đời này cũng đừng hòng tôi sắp xếp ‘rung xe’.”

Lâm Yến: “Không sao cả, tiểu Nặc đã rung rinh rồi, cô ấy sẽ ‘đè’ tôi.”

Trình Thư Nặc: “…”

- -----oOo------