Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Để A Yến nhà chúng ta phải ấm ức rồi.”

Dư Tề vừa dứt lời, thì bầu không khí trở nên tĩnh lặng vô cùng, trong phòng khách lớn như vậy thoáng chốc im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Sắc mặt của những người vây quanh Dư Tề ở cửa đều u ám, dù sao Phó Duyên cũng thấy nhiều biết rộng, anh ta phản ứng nhanh nhất, nhìn Dư Tề nói nghiêm túc: “Nhóc à, cậu có biết bản thân đang nói gì không thế?”

Lời nói của anh ta dừng một chút, rồi chỉ vào Lâm Yến cách đó mấy bước, “Tối hôm đó người đàn ông mà cháu nhìn thấy là cậu ta sao?”

Có lẽ là thật sự thấy khó tin, Phó Duyên ép mình nở nụ cười, “Cậu ta là bạn trai của chị cháu đó, là anh rể cháu đấy, nhóc à cháu đã nhìn rõ chưa?”

Dư Tề nghe anh ta nói xong thì kích động đến đỏ cả mặt, vẫn lắc đầu mãi, “Không phải! Anh ta không phải là anh rể của tôi, anh rể tôi là bác sĩ Hàn!” Cậu ta kéo cánh tay mẹ Trình, “Mẹ à, chẳng phải mẹ cũng thích bác sĩ Hàn hơn sao? Người này không phải là anh rể con, người con nhìn thấy lúc đó chính là anh ta!”

Mẹ Trình khiếp sợ, đúng là cảm tình giữa bà và Hàn Thần Ngộ tốt hơn, bà không có cảm tình gì với cái cậu Lâm Yến này, nhưng không có cảm tình gì và tội phạm giết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bà bị Dư Tề kéo, vẻ mặt cũng tái nhợt, đành phải nhìn về phía Trình Thư Nặc cách đó mấy bước, “Thư Nặc à, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Cậu bạn trai này của con rốt cuộc là ai thế?”

Vẻ mặt mẹ Trình sốt ruột, ép hỏi Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc sững sờ tại chỗ không lên tiếng trả lời.

Lâm Yến đứng bên phải Trình Thư Nặc lại không có phản ứng gì quá lớn, hôm nay anh mặc sơ mi và quần âu, áo khoác mở ra, dáng người tuấn tú, nhẹ nhàng thong dong như cũ, mang vẻ không vướng bụi trần.

Nhận ra ánh mắt của Trình Thư Nặc, bàn tay nắm cổ tay Trình Thư Nặc của Lâm Yến càng dùng sức, màu mắt anh hơi tối xuống, đang định lên tiếng thì lại có người giành trước.

Trình Thư Nặc cầm ngược lại tay Lâm Yến, cô nhìn Dư Tề không chớp mắt, rồi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tề, chị hỏi em, em chắc chắn người mình nhìn thấy vào đêm đó là Lâm Yến chứ?”

Cô tạm dừng, khóe mắt liếc qua hai cảnh sát bên cạnh Dư Tề, “Em cố gắng nhớ lại xem, lúc ấy khoảng cách của em xa từng nào? Lại còn là hơn nửa đêm, chị nhớ em cũng bị cận thị đúng chứ, em có thấy rõ mặt mũi đối phương không? Em chắc chắn là anh ấy sao?”

Mỗi một câu cô đều nói rất rõ ràng, cũng không cố ý nhấn mạnh.

Dư Tề rất chắc chắn ư? Cậu không chắc chắn, giữa cảnh tối om, lại cách quá xa, nhưng người đàn ông trước mặt và người đó có khác nhau lắm không, thì cũng không khác mấy mà.

Dư Tề bị hỏi thì sửng sốt, nhưng mẹ Trình lại mở miệng, “Con hỏi thế là nghi ngờ Dư Tề vu oan sao? Dư Tề và Lâm Yến không thù không oán, nếu không phải là thấy thật thì tại sao nó phải nói thế?”

Mấy câu mẹ Trình nói cũng có lí, đầu lưỡi của Phó Duyên chọc mạnh vào quai hàm, ánh mắt di chuyển, rồi nhìn về phía Lâm Yến vốn vẫn luôn im lặng.

Lâm Yến thản nhiên đối mặt với anh ta, ánh mắt của Phó Duyên dần trở nên sắc bén, ánh mắt anh ta phức tạp, đáy mắt cũng xuất hiện sự nghi ngờ.

Anh ta dùng ánh mắt nhìn một tên tội phạm để nhìn Lâm Yến.

Trình Thư Nặc nắm tay Lâm Yến đi từng bước lên trước, hơn cả Lâm Yến chưa hề nói một câu giải thích nào, cô bình tĩnh hơn những người đang ở hiện trường một chút, “Đội trưởng Phó, trước khi chuyện được chứng thực, có thể xin anh đừng nhìn luật sư Lâm với ánh mắt này không? Anh ấy không phải tội phạm của anh, thậm chí cũng không được coi là người bị tình nghi.”

Cô đối đáp lịch sự, nhưng giọng điệu không cho phép xía vào.

Lâm Yến nghe cô nói một tràng xong thì quay đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc, thái độ của cô khiến anh có chút bất ngờ, cho tới bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy không cần phải giải thích, chỉ cần nói đúng sự thật là được, nhưng sự bảo vệ của Trình Thư Nặc vào lúc này lại khiến anh cảm thấy vô cùng cảm kích.

Phó Duyên bị sặc trước câu hỏi của Trình Thư Nặc, anh ta im lặng một lát rồi nói: “Ý của em là Dư Tề vu oan cho Lâm Yến sao? Tại sao em trai của em lại phải làm thế?”

Thái độ của Trình Thư Nặc kiên quyết: “Đội trưởng Phó có thể cho em một chút thời gian không, nếu có thể chứng minh chuyện không liên quan gì đến Lâm Yến, thì còn phải phiền đội trưởng Phó cho luật sư Lâm một lời giải thích nữa.”

Phó Duyên: “…”

Mười phút sau, nhóm người tách nhau ra ở dưới tầng tiểu khu.

Tôn Ngộ nhận được lệnh, đưa Dư Tề về cục cảnh sát trước, trước khi đi, cậu ta đến bên cạnh Trình Thư Nặc, không khỏi lo lắng nói, “Tự chị cẩn thận một chút, bây giờ tình huống chưa chắc chắn…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Trình Thư Nặc đã ngắt lời luôn, “Tôi tin anh ấy.”

Tôn Ngộ nghẹn họng, còn Trình Thư Nặc thì đã lên xe.

Nửa tiếng sau, ba người đến tiểu khu mà Trình Thư Nặc ở.

Phó Duyên và Lâm Yến đứng trong phòng khách, Trình Thư Nặc đi vào phòng sách, “Phiền chờ em một chút.”

Trình Thư Nặc xoay người rời đi, Phó Duyên ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, hỏi: “Cậu không có gì muốn nói à?”

Lâm Yến nhìn bóng dáng Trình Thư Nặc biến mất trong tầm nhìn, anh lắc đầu: “Không.”

Phó Duyên liếc anh, giọng điệu không nghe ra được là vui hay giận: “Dư Tề nói cậu xuất hiện ở hiện trường vứt xác? Nói cách khác, có nhân chứng nhìn thấy cậu ở hiện trường phạm tội, cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Phó Duyên thẳng lưng lên, tự hỏi tự trả lời: “Điều này có nghĩa là bây giờ cậu là kẻ tình nghi số một của cảnh sát bọn tôi.”

Nghe thế thì ánh mắt của Lâm Yến nhìn sang Phó Duyên, hai tay anh đút trong túi quần âu, như cười như không nói: “Anh nghĩ thế nào, tôi không có quyền can thiệp.”

Anh nhướng mày lên, giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng, “Đội trưởng Phó à, mọi chuyện đều phải dùng chứng cứ để nói chuyện, tôi không muốn lãng phí thời gian vì mấy chuyện không có thật.”

Phó Duyên để hai tay sau đầu, dựa vào lưng sô pha, anh ta thử thái độ của Lâm Yến, “Sao lại không có thật? Tôi đã làm cảnh sát gần hai mươi năm rồi, đã từng thấy rất nhiều tên tội phạm chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, sao tôi biết được cậu có phải vậy hay không?”

Anh ta hỏi vặn lại, trả lời anh ta cũng không phải Lâm Yến, Trình Thư Nặc đã cầm laptop chạy ra khỏi phòng sách, vứt xuống bàn trà.

Ngón tay cô nhanh chóng di chuột hai cái, “Đây là camera theo dõi trước cửa nhà em, vào thứ sáu sau khi tan làm Lâm Yến vẫn luôn ở cùng em, đây là hình ảnh bọn em vào nhà lúc bảy giờ tối, cho đến hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy lúc tám giờ hơn, Lâm Yến mới ra ngoài.”

Ngón tay Trình Thư Nặc dịch xuống, nhìn Phó Duyên nói: “Sở dĩ tám giờ mới ra ngoài, là vì nghe cuộc gọi của đội trưởng Phó là anh, suốt cả một ngày thứ bảy, Lâm Yến ở đâu, làm gì, ở với ai, đội trưởng Phó anh hẳn là rõ hơn em!”

Ánh mắt của Phó Duyên dừng trên màn hình máy tính, trong hình ảnh theo dõi là bảy giờ tối ngày thứ sáu, hai người mở cửa đi vào, đứng đổi giày ở huyền quan, trò chuyện vài câu, rồi Lâm Yến bế thẳng Trình Thư Nặc lên đi vào phòng ngủ…

Do vị trí camera, Lâm Yến đứng giữa phòng ngủ, không nhìn thấy được hình ảnh trong phòng.

Ở đây đều là người trưởng thành, không có gì phải ngại, Trình Thư Nặc thản nhiên giải thích với Phó Duyên: “À, bọn tôi vào nhà làm…tình.”

Phó Duyên: “…”

Phó Duyên không ngờ Trình Thư Nặc sẽ thẳng thắn như thế, khóe miệng anh ta run lên, ngước mắt liếc nhìn Lâm Yến: “Làm cả đêm à?”

Lâm Yến nhìn Phó Duyên một cách đầy ẩn ý, lông mày nhướng cao, hiếm khi ngả ngớn hỏi một câu: “Có vấn đề gì sao?”

Phó Duyên nhanh chóng xua tay, cười nói: “Tôi đâu có vấn đề gì, thanh niên tuổi trẻ sung sức chẳng phải bình thường lắm sao? Trước kia hồi trẻ tôi…”

Lâm Yến rất không khách sáo ngắt lời anh ta, “Anh thì biết cái gì.”

Lưu manh lớn tuổi: “…”

Khác với sự thoải mái của Lâm Yến, giờ phút này Trình Thư Nặc vô cùng tích cực, ngón tay trượt vài cái, tăng tốc độ chiếu video.

Phó Duyên là tay cảnh sát hình sự già đời, tốc độ xem loại hình ảnh này rất nhanh, có bị làm giả hay cắt ghép lại không vừa thấy là biết, buổi sáng thứ bảy Lâm Yến ra khỏi phòng, vừa đi về phía cửa vừa mặc quần áo, vội vàng mở cửa rời đi, thời gian vừa khéo trùng khớp với thời điểm anh ta gọi tới.

Ánh mắt Phó Duyên dừng trên màn hình máy tính, Trình Thư Nặc đã gập laptop lại, “Đội trưởng Phó à, nhà em ở tầng sáu, nếu anh cảm thấy Lâm Yến có thể nhảy xuống tầng một từ cửa sổ, thì em không có lời nào để nói. Còn nữa, trước cửa tiểu khu của bọn em cũng có camera, thứ sáu bọn em về lúc mấy giờ, thứ bảy Lâm Yến rời đi lúc mấy giờ, anh phải điều tra đấy, mời tra thoải mái.”

Phó Duyên: “…”

Thật ra cũng không phải là Phó Duyên không tin Lâm Yến, có rất nhiều thứ, không thể chỉ dựa vào việc tin hay không tin để phán đoán.

Là một người cảnh sát, về công thì không thể để tình cảm cá nhân chiếm thượng phong, với Lâm Yến anh ta chính là như thế, cho dù anh ta tin tưởng Lâm Yến ở một mức độ nào đó, nhưng cần dựa vào chứng cứ, dựa vào sự thật, khiến cho sự tin tưởng này có điểm tựa chân thực, thế nên anh ta mới thử hết lần này tới lần khác.

Một loạt hành động của Trình Thư Nặc lại khiến anh ta có chút chấn động, anh ta chợt hiểu ra, tại sao Lâm Yến sẽ thích cô gái trước mắt này, khác với anh ta, Trình Thư Nặc lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện, càng cố hết sức để duy trì điều đó.

Trước mắt nhân chứng vật chứng đã đủ cả, Phó Duyên liền có ý làm dịu bầu không khí, anh ta chọc ghẹo, “Em dâu à, em hung dữ với anh như thế làm gì, anh thật sự không có ý gì khác đâu mà.”

Anh ta cúi mình nhượng bộ, giọng điệu cũng bớt vẻ nghi ngờ.

Trình Thư Nặc bình tĩnh nhìn Phó Duyên, cô cũng ý thức thái độ vừa nãy của mình rất hung hăng, đối phương cho mình một bậc thang để trèo xuống, cô cũng không thể làm căng thêm.

Trình Thư Nặc đứng lên, thấp giọng: “Có lỗi quá, em cũng không có ý gì khác, chỉ là không thể nhìn bạn trai bị người ta bắt nạt vu oan được.”

Lúc cô nói lời này thì không nhìn Lâm Yến, nên tất nhiên cũng không biết anh có biểu cảm gì.

Giữa lúc đang do dự, cô còn định nói gì đó với Phó Duyên, thì Lâm Yến đã mở miệng trước, anh nói với Phó Duyên: “Anh đi phòng an ninh của tiểu khu mà trích xuất camera, tối nay tôi sẽ tự qua cục cảnh sát.”

Phó Duyên nghe thế thì cũng đứng lên, anh ta nói nửa đùa nửa thật: “Cậu đây là đuổi tôi đi đó hả?”

Lâm Yến không phủ nhận, anh im lặng một thoáng, rồi lên tiếng: “Anh hẳn là có chuyện quan trọng hơn cần làm, còn hơn là đứng canh trước mặt tôi.”

Lúc nói, anh đi đến huyền quan, mở cửa giúp Phó Duyên.

Phó Duyên thạo nhất là nhìn sắc mặt người khác, anh ta đi về phía cửa, khi đi qua Lâm Yến thì dùng khuỷu tay đụng vào Lâm Yến, thấp giọng nói nhỏ một câu với anh.

Khóe miệng Lâm Yến thoáng cong lên.

Phó Duyên vừa mới ra ngoài cửa thì Lâm Yến đã lập tức đóng sầm cửa lại.

Phó Duyên: “…”

Trong phòng, Lâm Yến đứng chặn trước cửa, anh xoay người, im lặng nhìn về phía Trình Thư Nặc đang đứng giữa phòng khách.

Trình Thư Nặc cầm laptop trên bàn, làm thế nào cô cũng không ngờ được việc lắp camera ở nhà để chăm sóc động vật thay Hàn Thần Ngộ trước đây lại có tác dụng lớn như thế.

Cô cầm laptop vào phòng sách một lần nữa, vừa mới bước một bước thì Lâm Yến ở phía sau đã nhẹ nhàng gọi tên cô.

Trình Thư Nặc lập tức xoay người nhìn về phía cửa, giọng nói của cô rõ là đã nhẹ nhàng hơn trước không ít, “Sao vậy ạ?”

Lâm Yến ngước mắt lên, đôi mắt sắc sảo, “Lại đây.”

Anh chỉ nói hai chữ, lại giang hai tay ra với cô.

Trình Thư Nặc sửng sốt hai giây, cô để laptop trong tay xuống, một hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại còn bắt chước dáng vẻ của Lâm Yến mở rộng vòng tay ra với anh, “Để luật sư Lâm của chúng ta phải chịu ấm ức rồi.”

Làm sao Lâm Yến cũng không đoán được Trình Thư Nặc sẽ nói ra một câu như vậy, ánh sáng trong đôi mắt anh chợt khựng lại, từ vạt áo mở rộng của cô đi thẳng lên trên, lướt qua cái cổ trắng nõn, rồi lại xẹt qua cái cằm nhọn của cô, cuối cùng đối diện với đôi mắt trong veo ấy.

Một lát sau, Lâm Yến nhếch môi mỉm cười, anh đi nhanh về phía Trình Thư Nặc, giây tiếp theo thì siết chặt lấy eo cô, vùi đầu vào hõm vai cô.

Trình Thư Nặc ôm eo người đàn ông của mình, khẽ vỗ lưng anh, dịu dàng nói bên tai Lâm Yến: “Để A Yến nhà chúng ta phải ấm ức rồi.”

Cô nghiêng dầu dùng má cọ hai bên gò má anh: “Không sao đâu, cục cưng không khóc nhé.”

Lâm Yến: “…”

“Không đúng, đàn ông thì cứ khóc đi không phải thấy tội lỗi gì đâu.” Trình Thư Nặc sửa lại, đổi một kiểu nói khác, “Em sẽ không cười anh đâu.”

Ban đầu Lâm Yến cảm động bao nhiêu thì lúc này lại giở khóc giở cười bấy nhiêu, Trình Thư Nặc xem anh là trẻ con ba tuổi thật sao. Ngoài việc này ra, thì trong lòng càng xuất hiện nhiều cảm xúc xa lạ khác chồng chất thành lớp, anh đã quen một mình, chuyện gì cũng giấu trong lòng, hoặc là quen với việc một mình đối mặt tất cả, cho tới bây giờ không ngờ lại có một ngày mình lại trở thành người được bảo vệ.

Tựa như chuyện hôm nay, anh tự nhận là không thẹn với lương tâm, nên cũng không sợ người khác nói cái gì, việc Dư Tề chỉ ra và xác nhận sẽ khiến Phó Duyên nảy sinh nghi ngờ với anh, nhưng chỉ cần Phó Duyên đi thăm dò chứng cứ ngoại phạm của anh, thì anh có thể xóa bỏ hiềm nghi của mình ngay lập tức, anh khinh thường phải giải thích.

Nhưng anh không hề nghĩ rằng, đây vốn là công việc của Phó Duyên, hoặc vốn là anh phải biện hộ, nhưng Trình Thư Nặc lại xông lên đầu tiên, bảo vệ anh.

Lâm Yến đã quen cô độc một mình, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra có chỗ dựa lại là chuyện kì diệu như thế.

Lâm Yến không nghĩ tiếp nữa, anh ngẩng đầu lên từ trong lòng Trình Thư Nặc, cụp mắt nhìn vào đôi mắt cô.

Trình Thư Nặc đổi một tư thế, giơ tay sờ mặt anh, “Sao không khóc một lúc?”

Lâm Yến bị Trình Thư Nặc chọc cười, anh bắt lấy cổ tay của Trình Thư Nặc, “Tiểu Nặc à, cảm ơn em.”

Ánh mắt của Trình Thư Nặc dịch lên trên, cô cũng mỉm cười với anh, “Cảm ơn em cái gì cơ?”

Lâm Yến thoáng nghẹn lại, anh có thể từ tốn nói trên tòa án, đối mặt với sự bắt bẻ của luật sự phía đối phương, anh cũng có thể gặp chiêu phá chiêu mà mặt không đổi sắc, khi ứng phó với sự chất vấn của quan tòa, anh cũng biết lắng nghe, nhưng đối với Trình Thư Nặc, anh lại thường xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Chỉ là cảm ơn em thôi, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Cuối cùng anh vẫn không thể nói ra lời mỹ miều gì.

Trình Thư Nặc kiễng mũi chân, lại gần đụng vào trán Lâm Yến, “Đương nhiên là em tin anh rồi, anh rất quan trọng với em.”

Lâm Yến lại ôm lấy eo cô, âm thanh của anh hơi nhiễm giọng mũi, rất trầm thấp, “Ừ.”

Trình Thư Nặc nghĩ tới tình cảnh ở nhà của mẹ trước đó, cô do dự, rồi vẫn giải thích với anh, “Anh không cần phải để ý tới thái độ của người khác, mẹ em cũng thế, em trai em cũng thế, nói thế này có thể có chút bất hiếu, từ khi rất nhỏ em đã rời khỏi họ, vẫn luôn đi theo bà ngoại, muốn nói tình cảm sâu đậm gì thì quả thực không có, em không muốn họ gặp phải chuyện không may gì, em muốn họ bình an, nhưng chỉ vậy không hơn, còn suy nghĩ của người khác sẽ không ảnh hưởng đến em.”

Cô lại gần hôn anh một cái, “Anh thì khác, em nói thế này anh có hiểu được không?”

Sao Lâm Yến có thể không hiểu được chứ, anh giơ tay, bàn tay dịch xuống từ thái dương của Trình Thư Nặc, nâng hai má cô lên khẽ vu0t ve, “Anh hiểu, anh không quan tâm người khác thấy anh thế nào, em yên tâm, anh không sao đâu.”

Trình Thư Nặc híp mắt, cười càng xán lạn, “Vậy chúng ta đừng kì kèo nữa, em đến cục cảnh sát với anh, em còn muốn thăm Dư Tề nữa, Tôn Ngộ chắc không xử lí được mẹ và em trai em đâu.”

Lâm Yến cũng cúi đầu hôn cô một cái, lướt qua là dừng, anh nhìn cô cảm thán, “Xin lỗi em, cuối tuần cũng không thể ở bên em tử tế, lại còn luôn để em theo anh đi khắp nơi.”

Trình Thư Nặc kéo anh đi về phía cửa, cô không nhìn Lâm Yến, “Thật ra, em vẫn rất vui.” Cô đi tới huyền quan thì mới quay người nhìn anh, “Còn hơn trước kia, anh chẳng nói cho em biết cái gì cả, có đôi khi thậm chí cả tuần không gặp được nhau, em cảm thấy bây giờ rất thoải mái.”

Đôi mắt cô mang nét cười, bình thường nói với anh, trái tim Lâm Yến lại khẽ run lên, siết chặt tay Trình Thư Nặc hơn.

Hai người xuống dưới tầng, đi về phía chỗ đỗ xe ban đầu.

Di động của Lâm Yến rung lên, là tin nhắn từ Phó Duyên, anh liếc qua một cái, rồi nói với Trình Thư Nặc: “Phó Duyên về cục cảnh sát trước rồi.”

“Có lẽ là anh ấy là đã tra camera của tiểu khu rồi nhỉ?”

“Ừ, có thể là anh ta cũng xem cả hình ảnh chúng ta đi siêu thị mua áo mưa luôn rồi.”

“…”

Trình Thư Nặc mím chặt môi, rồi nói nghiêm túc: “Em ngủ với người đàn ông của mình có lẽ không phạm pháp đâu nhỉ?”

Lâm Yến cẩn thận trả lời: “Em không ép buộc anh, đôi bên đều tự nguyện, xong việc anh cũng không thu phí, nên không cấu thành giao dịch mua bán dâm.”

“Vậy là được rồi, em không muốn ngồi tù đâu.”

Cả một buổi sáng Trình Thư Nặc luôn rất căng thẳng, lúc này thả lỏng thì lập tức nói đùa.

“…Không đâu.”

Lâm Yến rất phối hợp với cô.

“Nếu lúc ấy em cho anh tiền, thì có phải cho dù gọi trai bao, thì cũng vẫn bị truy quét không?”

“Anh không phải trai bao.”

“Em nói nếu mà.”

“Không có nếu.”

“Luật sư Lâm à anh chẳng biết nói đùa gì cả.”

“…”

Lâm Yến chẳng biết buồn cười chỗ nào, anh kéo cửa ghế phụ ra, nhìn Trình Thư Nặc lên xe, rồi lại cúi người cài dây an toàn cho Trình Thư Nặc, di động trong túi lại vang lên lần nữa.

Trình Thư Nặc mỉm cười tựa vào lòng anh, cô với tay vào áo khoác của anh, lấy di động ra, ấn nghe giúp anh, rồi lại chu đáo đưa đến bên tai Lâm Yến.

Lâm Yến hơi bật cười, anh vừa cài dây an toàn giúp Trình Thư Nặc, vừa lạnh nhạt mở miệng: “Xin chào, ai vậy?”

“Là tôi.”

Đối phương chỉ nói hai chữ.

Động tác kéo dây an toàn của Lâm Yến khựng lại, gương mặt vẫn không thay đổi, anh cài khóa vào, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.

“Hai ngày trước tôi có nghe bạn bè nói đến một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Lâm Yến hỏi rất ngắn gọn.

“Mấy năm trước, một người bạn của tôi nói là nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên đường, trời đổ mưa to, anh ta đúng lúc lái xe đi qua, người phụ nữ kêu cứu mạng, cậu đoán xem lúc đó người bạn ấy của tôi đã làm gì?”

Lâm Yến nhìn Trình Thư Nặc đang cười tươi như hoa trước mặt, anh giơ tay vén vài sợi tóc rơi xuống mặt ra sau tai giúp cô.

Anh cũng nở nụ cười với Trình Thư Nặc, thuận tiện hỏi tiếp: “Đã làm gì?”

Tiếng cười sang sảng truyền tới từ bên kia đầu điện thoại, “Lâm Yến, chẳng phải cậu nên hỏi tôi xem là người phụ nữ nào trước hay sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Tôi không thảm! Tôi có tiền có nhan sắc có vợ! Đừng có nói tôi thảm nữa!”

Họ Lục nào đó: “Không có tiền, nhan sắc thì bị hủy, vợ cũng sẽ chạy mất thôi.”

Lâm Yến: “Bà không thương tôi ư?”

Họ Lục nào đó: “Tôi con mẹ nó thương cậu làm gì, Lưu Hạo Nhiên sẽ ghen đó.”

Lâm Yến: “…”

- -----oOo------