Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Nhẫn.”

Tại phòng điều tra của cục cảnh sát thành phố.

Lâm Yến ngồi một lúc, cửa văn phòng bị đẩy ra, một cảnh sát nữ bưng cà phê vào, “Luật sư Lâm, đội trưởng Phó ra ngoài tra án rồi, anh ấy bảo anh đợi một lát.”

Lâm Yến nhận cà phê, lạnh nhạt nói tiếng cảm ơn.

Cảnh sát nữ đóng cửa rời đi.

Lâm Yến nhìn cốc cà phê nghi ngút khói trong tay, anh khẽ nhấp một ngụm, vị caramel quẩn quanh đầu lưỡi, hơi đắng.

Lâm Yến thoáng ngẩn ngơ, di động trong túi rung lên, suy nghĩ của anh lại bị kéo về, nhìn cuộc gọi hiển thị, khóe miệng anh hơi nhếch lên, trượt tay nghe máy.

Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng truyền tới, còn lẫn với tiếng lốp bốp, “Tối nay có về ăn cơm không?”

Cô dịu dàng hỏi anh, giây tiếp theo lại dạy dỗ người khác: “Lâm Hủ, không ai cắt khoai tây như cậu đâu, cậu có thể đừng làm loạn nữa không?”

Giọng tủi thân của Lâm Hủ cũng vọng tới, “Tôi có làm loạn đâu, trước kia thím thấy Hủ Hủ hoạt bát đáng yêu, bây giờ hở tý là hung dữ với Hủ Hủ!”

Trình Thư Nặc vừa nghe tiếng thím lại thấy đau đớn, “Đã nói là đừng gọi tôi là thím nữa mà! Tôi nói cậu một câu là cậu khóc, mẹ nó cậu đừng khóc mà!”

Trong lòng Lâm Yến đang là một mớ bòng bong, nghe xong cuộc trò chuyện của hai người thì lại không nhịn được thấp giọng mỉm cười.

Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng cười của người đàn ông của mình, cô buồn cười hỏi: “Anh cười cái gì! Bình chân như vại nhìn trò cười của em đó hả?” Cô hơi dừng, rồi lại hỏi: “Anh có về ăn cơm không? Em nấu đó.”

Lâm Yến nhìn cốc cà phê đắng vẫn còn bốc khói trên bàn, khóe mắt cũng không giấu được ngọt ngào, “Có lẽ là không kịp, đừng nấu phần anh.”

Trình Thư Nặc lại cười nói: “Được, vậy em bớt hai món, nếu anh về muộn mà đói, thì em lại nấu bữa khuya cho anh.”

Lâm Yến đứng lên, dịu dàng cảm ơn, “Cảm ơn vợ nhé.”

Ở bên kia Trình Thư Nặc lại tiếp tục dạy dỗ Lâm Hủ, “Sao mà vẫn còn khóc thế, cậu bỏ khoai tây vào lại tủ lạnh đi, móa! Lâm Hủ cậu bỏ dao xuống đi, cậu muốn làm gì thế!”

Lâm Yến thật sự không nhịn được, tay phải thoáng để bên môi, kiềm chế nở nụ cười, “Em đừng giận, về anh sẽ xử nó.”

Trình Thư Nặc không tức giận, nhưng dáng vẻ Lâm Hủ vừa giơ dao vừa khóc rất đáng sợ, cô vẫn đang nấu cơm, cũng không muốn trễ nải chuyện của Lâm Yến, nên thấu hiểu nói: “Vậy anh cứ bận đi, em không làm phiền anh nữa, cảm ơn hoa của anh nhé, đẹp lắm.”

Vẻ mặt Lâm Yến trở nên dịu dàng, “Không có gì, nếu em thích thì sau này anh sẽ mua cho em mỗi ngày.”

Trình Thư Nặc lắc đầu, “Ngày nào cũng mua phí tiền, cũng không phải ngày nào chúng ta cũng kết hôn mà!” Cô chu môi, hôn hai cái vào màn hình, “Cúp đây, yêu anh.”

Hai má Lâm Yến hơi nóng lên, cho đến khi di động truyền ra tiếng báo bận thì anh mới dời di động ra khỏi tai, nơi khóe mắt anh là sự dịu dàng vô hạn, rồi chậm rãi chạy vào tim.

Trình Thư Nặc có lẽ là món quà mà ông trời ban tặng anh, bước vào cuộc sống bình lặng như nước của anh, xông vào trái tim hoang vắng của anh, cô bất cần, tốt đẹp, cho anh một tình yêu bình phàm, quyến luyến.

Những vui buồn hờn giận của anh, không biết bị cô tác động từ khi nào.

Lâm Yến nhìn màn hình di động đang dần tối xuống, hốc mắt lại đỏ lên, sự ngọt ngào quanh quẩn nơi đáy lòng, cửa văn phòng bị đẩy ra, Phó Duyên mở cửa đi vào.

Lâm Yến bỏ di động vào túi, khi xoay người nhìn về phía cửa thì đã khôi phục vẻ mặt luôn vô cảm.

Phó Duyên bôn ba mệt mỏi vội vã trở về, nhìn thấy Lâm Yến đứng giữa phòng thì hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn làm gì thế?”

Lâm Yến bình tĩnh nhìn anh ta, im lặng hai giây, anh giơ tay, hai cổ tay chụm vào nhau hướng về phía Phó Duyên: “Tôi tới để tự thú.”

Ánh mắt sắc bén của Phó Duyên dừng trên mặt Lâm Yến: “Cậu có biết bản thân mình đang nói gì không?”

Lâm Yến vẫn giữ nguyên tư thế, giọng anh bình tĩnh như nước, “Kết quả của phòng truy vết và phòng kiểm định có thể sẽ không có nhanh như thế, khi có kết quả…”

Anh dừng lại, giọng điệu vẫn không chút dao động, “Anh sẽ phát hiện ra, trong nhà máy đổ nát đó, chỗ nào cũng có vân tay của tôi, có thể cũng có vết máu của tôi, cũng có thể thu thập được dấu chân của tôi, hôm qua mưa lớn như thế, vết bánh xe trước nhà máy, cũng thuộc về chiếc xe mà tôi đang lái bây giờ, camera ở đầu đường cao tốc cũng có thể chứng minh tối qua tôi đã đi qua cái nhà máy đó, cũng đi tìm Hoàng Khải Bình. Mấy người khôi phục hiện trường, cũng có thể xâu chuỗi ra được là tôi và anh ta đã xảy ra giằng co, từng có xung đột cơ thể nghiêm trọng.”

Lần đầu tiên Phó Duyên thấy anh nói nhiều như thế, ánh mắt anh ta sâu thẳm, lấy thuốc lá và bật lửa ra khỏi tủi, im lặng đốt cho mình một điếu thuốc

Vẻ mặt Lâm Yến không thay đổi, anh nhìn điếu thuốc bén lửa, “Không cần phải nghi ngờ lời tôi nói.”

Phó Duyên híp mắt, hung hăng hút điếu thuốc, anh ta là một kẻ nghiện thuốc, một ngụm này lại bị sặc, anh ta ho khan vài cái, rồi mới thở ra một hơi, “Lâm Yến, cậu muốn làm gì thế hả?”

Lâm Yến không đáp, anh nhìn Phó Duyên hỏi vặn lại: “Đêm đó người Dư Tề nhìn thấy có lẽ là Hoàng Khải Bình, chiều cao và dáng người của tôi và anh ta không khác mấy, phong cách ăn mặc cũng gần như không khác gì tôi.”

“Dư Tề chỉ ra tôi, cũng không trách cậu ấy được, cậu ấy là một đứa trẻ, không cách nào tách biệt tình cảm cá nhân ra được, nhìn giống, bảo là tôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát…”

Anh nói xong một câu cuối cùng, rồi nhìn Phó Duyên một cách ẩn ý, “Dù sao tôi bị người ta phỉ báng, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đã quen rồi.”

Phó Duyên không tỏ thái độ, vẫn là câu đó: “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Yến buông tay, để xuống hai bên quần âu, trong không khí toàn là mùi thuốc lá.

Đôi mắt anh khép hờ, nhìn Phó Duyên qua làn khói thuốc, khi mở miệng lần nữa thì giọng rất trầm, “Muốn kết thúc.”



Một tiếng sau, trước cửa cục cảnh sát.

Lâm Yến dựa vào thân xe, nhìn Phó Duyên và Tôn Ngộ đang hút thuốc không ngừng, bất chợt cũng nảy sinh chút hứng thú, anh đưa tay về phía Phó Duyên, “Cho tôi một điếu.”

Phó Duyên ném hộp thuốc cho anh: “Cậu hút à?”

Anh ta nhớ là Lâm Yến không hút thuốc lá, yêu cầu của anh đối với bản thân gần như là khắc nghiệt, sẽ không cho phép bản thân dễ dàng nghiện phải một thứ gì đó.

Lâm Yến thản nhiên trả lời: “Thỉnh thoảng.”

Khi nói, Lâm Yến ấn bật lửa, làn khói màu nâu bốc lên, anh chậm rãi hút một ngụm, rồi lại chậm rãi thở ra một vòng khói.

Tôn Ngộ đứng cách mấy bước nhìn anh, anh ta kẹp điếu thuốc trên tay, giọng trầm thấp, “Tôi biết ngay là anh mà, ai muốn anh giúp đỡ tôi vào học viện cảnh sát chứ? Tôi vào cục cảnh sát thành phố bằng bản lĩnh của mình, chứ không phải vì anh, ai muốn anh xen vào việc của người khác?”

Lời này của cậu ta có chút giận hờn, Lâm Yến không để ý tới sự mất tự nhiên của cậu ta, tiện miệng nói: “Cậu có thể có được thành tích như hôm nay, là nhờ sự tự cố gắng của cậu, không liên quan gì tới tôi.”

Anh dừng lại, nghĩ đến điều gì đó, hiếm khi nhiều lời: “Đáng kinh ngạc thật đấy.”

Lâm Yến nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Ngộ sau vài năm, là trước cửa Duy Á, anh đi đón Trình Thư Nặc, nghe Trình Thư Nặc khen ngợi Tôn Ngộ, thật ra anh cũng rất tự hào, đứa nhóc chỉ biết cầm chổi đuổi anh đi năm đó, đã ra khỏi vũng bùn, trở thành một người cảnh sát đầu đội trời chân đạp đất.

Điếu thuốc cháy được một nửa, Lâm Yến híp mắt, nói tiếp: “Thứ mà bố tôi nợ nhà cậu, ông ấy đã tự trả rồi, Tôn Ngộ, tôi không nợ cậu gì cả.”

Vụ án của Tôn Chí Thành là một bi kịch, nhưng vụ án của Lâm Nghị cũng có khác gì đâu, Tôn Chí Thành là ngòi nổ, giống bộ bài domino, vì điều đó mà Lâm Nghị bị cách chức tạm thời, bố mẹ Lâm Yến ly hôn cũng vì lí do này, sau đó nữa thì mẹ Lâm Yến mất vì bệnh tật.

Lâm Nghị điều tra vụ án này một lần nữa, kết quả trong quá trình tra án vì cứu một người phụ nữ mang thai không cấp cứu kịp mà qua đời.

Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ vụ án giết người liên hoàn này.

Lâm Yến đã từng nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc vào ba năm trước, manh mối mà Lâm Nghị tra được trước khi chết có liên quan tới tập đoàn Hành Viễn, anh mượn thế lực của Hoàng Khải Bình, lật đổ Hành Viễn. Vụ án của Lâm Nghị có thể biến thành hi sinh vì nhiệm vụ, trong đó không thể không bao gồm giao dịch quyền và tiền dơ bẩn, địa vị của Hành Viễn ở An Thành năm đó không thể nào khinh thường.

Vất vả điều tra mấy năm, tất cả manh mối đều chĩa về phía người cầm quyền Hành Viễn là Giang Hành Chi, Lâm Yến còn chưa kịp đưa manh mối tố cáo cho cảnh sát thì Giang Hành Chi đã tự sát.

Sau cái chết của Giang Hành Chi, Lâm Yến tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, Trình Thư Nặc chia tay anh, Hoàng Khải Bình đề nghị anh đến thủ đô, anh đã đồng ý.

Nhưng chuyện không hề đơn giản như anh nghĩ.

Điếu thuốc đã gần cháy tới đầu lọc, Lâm Yến dời ra khỏi miệng, nhìn Phó Duyên nói: “Giang Hành Chi là một điểm đáng nghi.”

Phó Duyên gật đầu, “Lần trước khi cậu nói xong thì chúng tôi đã bắt tay vào điều tra rồi.”

Anh ta đút tay vào túi áo khoác, nói ra suy đoán của mình: “Tôn Chí Thành là kẻ thế mạng mà hung thủ tìm, tính cả sự hi sinh của đội trưởng Lâm, hung thủ của vụ án này thật ra đã muốn thu tay. Chỉ cần hắn ta không tiếp tục gây án, thì vụ án này sẽ không được giải quyết. Nhưng trong khoảng thời gian này liên tiếp xuất hiện hai nạn nhân, chắc chắn là đã có một bước ngoặt nào đó k1ch thích hung thủ, khiến hắn ta gây án một lần nữa.”

Lâm Yến nghiêng người nhìn anh ta, mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thẳm: “Tại sao không có khả năng bắt chước gây án?”

Tôn Ngộ lắc đầu: “Thông tin về vụ án đều là chuyện cơ mật, ngoài hung thủ ra thì chỉ có cảnh sát biết, nếu là bắt chước gây án thì sao có thể biết tất cả mọi chi tiết được?”

Lâm Yến nói thâm sâu: “Có người thứ ba ở hiện trường.”

Tôn Ngộ ngớ ra, Phó Duyên đã thông minh nắm được ý của anh, “Ý cậu là hai vụ án này là bắt chước gây án, hung thủ lần này nhìn thấy vụ án nơ bướm năm đó, là người thứ ba biết chi tiết về vụ án ngoài hung thủ và cảnh sát.”

Lâm Yến không nói gì nữa, anh chống lên cửa xe dụi tắt điếu thuốc, khi kéo cửa xe thì thoáng dừng lại, xoay người, nói với Phó Duyên: “Anh à, hôm nay tôi kết hôn rồi.”

Phó Duyên đứng trên bậc thang, nhìn Lâm Yến không chớp mắt, góc áo khoác da trên người anh ta bị gió thổi phất lên, sau khi Lâm Nghị qua đời, nhiều năm như thế, lần đầu tiên Lâm Yến gọi anh ta là anh, lại còn nghiêm túc như thế, nặng nề như thế.

Phó Duyên: “Cho cậu thời gian của ngày mai đó.”

Lâm Yến ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng trong, ánh sao lộng lẫy, ngày mai có lẽ cũng là một ngày đẹp trời.

Anh thong thả quay đi, yết hầu di chuyển, dừng lại, rồi khó khăn nói: “Thật ra tôi rất sợ.”

Đây cũng là lần đầu tiên Phó Duyên nghe thấy Lâm Yến nói sợ.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt.

Lâm Yến không lề mề nữa, anh kéo cửa xe ra, đang định ngồi vào ghế lái thì phía sau lại đồng thời vang lên hai tiếng nói.

Năm chữ giống nhau.

“Tân hôn vui vẻ nhé.”

Lâm Yến không quay đầu lại, mặt mày lại trở nên dịu dàng hơn một chút.

“Cảm ơn.”



Trình Thư Nặc và Lâm Hủ ăn cơm xong, hai người vừa bắt đầu dọn dẹp phòng, đồ ở phòng khách đã được thu dọn kha khá, còn lại hai chiếc va li to trong phòng ngủ, toàn là quần áo của cô.

Thời gian không còn sớm nữa, Trình Thư Nặc liền đuổi Lâm Hủ về, còn mình thì ngồi xổm trong phòng ngủ từ từ sửa soạn.

Hôm qua gần như không nghỉ ngơi chút nào, mới sắp được một nửa tủ thì cô đã thấy hơi mệt, Lâm Yến chưa về, Trình Thư Nặc thay đồ ngủ nằm lên giường định ngủ một lúc.

Có thể mấy hôm nay thật sự mệt chết đi được, nhắm mắt một cái đã trôi qua hai tiếng, Trình Thư Nặc trở người, đang lúc mơ màng thì nghe thấy tiếng động, buồn ngủ mở mắt ra thì thấy Lâm Yến ngồi dưới đất, anh cúi đầu, đang sắp xếp đồ trong va li giúp cô.

Cơn buồn ngủ của Trình Thư Nặc tan biến một nửa, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thời gian, đã hơn mười giờ.

Lâm Yến không phát hiện cô đã tỉnh, anh vẫn cúi đầu ngồi như cũ, gấp chiếc qu4n lót nhỏ của cô một cách ngay ngắn gọn gàng, rồi lại bỏ vào hộp đựng đồ một cách có trật tự.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen của hôm qua, có lẽ là đã tắm, tóc hơi ướt, vẫn chưa lau khô, đuôi tóc nhỏ nước, ánh đèn rọi xuống, khiến mái tóc mang một màu đen sẫm.

Trình Thư Nặc có chút kiêu ngạo, ngay cả bóng dáng của chồng cô cũng rất đẹp trai.

Trình Thư Nặc xốc chăn lên, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía Lâm Yến, muốn dọa anh, nhưng ai ngờ cô vừa mới đi được một nửa thì người đàn ông cách đó mấy bước đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Nền đất lạnh, đi dép vào.”

Bước chân của Trình Thư Nặc hơi dừng, vì để tiếng động nhỏ đi một chút mà đúng là cô đi chân trần trên đất, Trình Thư Nặc hơi mất hứng, “Sao anh biết em đã tỉnh rồi thế?”

Lâm Yến đặt hộp đồ vào trong ngăn kéo của tủ quần áo, mặt mày anh cúi xuống, khẽ nở nụ cười, không nói gì.

Trình Thư Nặc đi về phía Lâm Yến, ngồi xổm xuống, cánh tay vươn qua bả vai người đàn ông, ôm lấy anh từ phía sau, “Về khi nào thế?”

Lâm Yến nắm lấy tay cô, kéo Trình Thư Nặc lên trước người, “Được một lúc rồi.”

Trình Thư Nặc nhân cơ hội ngồi lên đùi anh, “Sao lại không gọi em?”

Lâm Yến thấp giọng nói: “Thấy em ngủ say như thế nên không muốn đánh thức em.”

Trình Thư Nặc rúc vào bả vai của anh, “Ăn tối chưa?”

Lâm Yến khẽ gật đầu, “Ăn rồi.”

Trình Thư Nặc nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, “Có mệt không anh?”

Lâm Yến giãn mày ra, ôm chặt người trong lòng, “Bây giờ thì không mệt.”

Trình Thư Nặc ôm lấy cổ anh, sau đó lại hỏi: “Thế có nhớ em không?”

Bàn tay Lâm Yến di chuyển dọc xuống từ thái dương của cô, nhịp thở nhẹ nhàng, lẫn với nét cười: “Nhớ.”

Trong đôi mắt của Trình Thư Nặc cũng có tươi cười, cô ôm cổ Lâm Yến kéo xuống, rồi lại ngửa đầu lên đưa miệng lại gần, dùng sức hôn hai cái, “Thưởng cho anh đó.”

Vẻ tươi cười tràn ngập đáy mắt Lâm Yến, anh không nói gì mà vùi mặt vào cổ Trình Thư Nặc, ngửi mùi thơm cơ thể cô, im lặng một lát rồi mới ngẩng đầu lên đối mặt với cô, “Đưa tay cho anh.”

Trình Thư Nặc ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt Lâm Yến.

Khóe miệng Lâm Yến vẫn tươi cười, “Đổi tay đi.” Anh nhìn người trong lòng, một tay đút vào trong túi áo ngủ.

Trình Thư Nặc ngoan ngoãn giơ tay phải lên, rồi lại vô tình vạch trần: “Có phải là anh muốn đưa nhẫn cho em không?”

Cô vừa dứt lời thì trong lòng bàn tay của Lâm Yến đã xuất hiện một chiếc hộp nhung màu xanh lam, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh nhạt của người đàn ông truyền vào tai, “Chiều nay muốn đi mua một chiếc nhẫn mới, chọn đi chọn lại vẫn cảm thấy cái này nhìn đẹp nhất.”

Lâm Yến mở hộp ra, đầu ngón tay lấy chiếc nhẫn nho nhỏ đó ra, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, “Mua được ba bốn năm, kiểu dáng đúng là hơi cũ, nhưng anh vẫn muốn để em đeo chiếc này.”

Mấy năm nay anh vẫn mang chiếc nhẫn này theo bên mình, rất nhiều thời điểm là một kiểu tưởng niệm, cũng đã từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi không có cơ hội đưa.

Con gái đều thích đồ mới nhỉ. Lâm Yến có chút không chắc chắn nhìn người trong lòng, “Em thấy có đẹp không? Nếu mà không thích thì ngày mai anh đi mua cái mới…”

Trình Thư Nặc đúng lúc ngắt lời anh, “Em cũng thích chiếc này.”

Lâm Yến cảm thấy nhẹ nhõm, “Vậy anh đeo cho em nhé?”

Trình Thư Nặc vội gật đầu không ngừng, lắc ngón tay hai lần, “Nhanh lên, không chờ được nữa rồi.”

Lâm Yến hơi bật cười, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, trượt từ đầu đến cuối ngón tay, không lớn không nhỏ, vừa khít.

Trình Thư Nặc nhìn chiếc nhẫn trên tay, ngay cả lông mi cũng kích động đến mức run lên, “Đẹp quá đi, mắt nhìn của chồng tốt quá.”

Lâm Yến nghe cô nói thế thì cũng vui mừng, anh cầm tay cô, mắt cụp xuống, nhẹ nhàng mut ngón áp út của cô.

Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn Lâm Yến, anh hướng về phía ánh sáng, cái mũi cao thẳng được rọi sáng, hơi cúi đầu, hàng mi khẽ lay động, quai hàm hơi bạnh ra, có chút gợi cảm, nhưng trong ánh mắt là vẻ mệt mỏi không thể che giấu.

Trình Thư Nặc ghé sát vào lòng anh hơn một chút, “Đừng ngồi trên đất nữa.”

Lâm Yến dựa vào cô, anh ôm chặt Trình Thư Nặc, ôm cô lên đi về phía giường, đặt người trong lòng xuống giường, còn mình cũng xốc chăn lên nằm vào theo.

Trình Thư Nặc nhanh chóng lăn vào lòng Lâm Yến, “Có phải là anh gạt em chuyện gì không?” Cô ngẩng đầu, trán tì trán Lâm Yến, “Hoàng Khải Bình đã chết thật rồi sao? Có liên quan tới anh à?”

Thật ra Trình Thư Nặc không muốn hỏi chuyện này, đều đã về nhà, cô không muốn Lâm Yến bận tâm chuyện vụ án, nhưng cô thấy cảm xúc của Lâm Yến không ổn, nên không nhịn được.

Lâm Yến không trả lời hai câu hỏi của Trình Thư Nặc, anh giơ tay véo mặt cô, thấp giọng nói: “Ban ngày đã uống thuốc chưa?”

Thật ra hai người rất ăn ý, Lâm Yến hỏi một câu không đầu không đuôi, Trình Thư Nặc cũng biết anh đang nói thuốc tránh thai.

Trình Thư Nặc bị đánh lạc hướng, “Uống rồi.”

Lâm Yến gật đầu, “Ừ.”

Cô nói xong, hai người im lặng một lúc lâu, Trình Thư Nặc không ngăn được cơn buồn ngủ, dần dần thiếp đi trong lòng Lâm Yến, Lâm Yến lại mở miệng lần nữa, nói bên tai cô: “Có nhớ ban ngày nói gì không?”

Trình Thư Nặc mơ màng, “Hả? Ban ngày gì cơ?”

Lâm Yến ôm chặt Trình Thư Nặc vào lòng, cúi đầu lại gần khóe môi cô, “Chắc chắn chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Trình Thư Nặc cúi đầu lẩm bẩm, “Nhớ mà, em còn muốn sinh con cho anh nữa.”

Ánh mắt của Lâm Yến sâu thẳm, người trong lòng buồn ngủ mơ màng, Lâm Yến nói tiếp một cách rõ ràng: “Nếu có lỡ may, ý anh là lỡ may, thì tiểu Nặc, em đừng chờ anh, hãy tìm một người đối xử tốt với em nhé.”

Trình Thư Nặc khẽ chọc ngực của người trước mặt, cố tỉnh táo, “Nói linh tinh! Trình Thư Nặc em đời này chỉ gả một lần, cũng chỉ lấy một người đàn ông, chỉ lấy anh.”

Cô thật sự rất buồn ngủ, không nghĩ gì nhiều.

Lâm Yến nghe xong lời cô nói thì lại im lặng lần nữa.

Thật lâu sau, Trình Thư Nặc dần dần yên lặng trong lòng anh, hơi thở thấp thoáng, Lâm Yến mới nương theo tư thế nghiêng đầu của cô ghé sát vào cổ cô, quyến luyến cọ xát, nơi chóp mũi loáng thoáng một mùi hương cơ thể chỉ có ở Trình Thư Nặc, cánh mũi kích động vì căng thẳng, ngực phập phồng không thôi.

Giọng Lâm Yến vô cùng trầm thấp, “Tiểu Nặc, anh thật sự rất yêu em.”

“Em có biết không, anh thật sự rất yêu em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Lục nào đó: “Tôi là mẹ ruột! Mọi người đừng lo! Cái gì Yến Yến cũng biết! Cái gì cũng đều có thể có thể xử lí được!”

Lâm Yến: “Bà im đi! Bà đi chết đi! Tôi chẳng biết gì hết, chỉ biết làm con sói một đêm bảy lần.”

Trình Thư Nặc: “Ồ, cái này thì anh không biết thật.”

Lâm Yến: “…”

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chính văn còn ba bốn chương nữa.

Không hiểu sao chương này tôi vừa viết vừa khóc.

Lâm Yến: “Bà khóc á?”

Họ Lục nào đó: “Cậu quan tâm tôi đó hử?”

Lâm Yến: “Vì để chúc mừng ma quỷ rơi lệ, chương này tôi cho mọi người lì xì.”

Họ Lục nào đó: “…”

- -----oOo------