Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Lâm Yến!”

Cuộc gọi bất chợt bị ngắt.

Đôi mắt Lâm Yến dừng nơi Phó Duyên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, giây tiếp theo, anh túm mạnh áo Phó Duyên, “Người của anh đâu!?”

Phó Duyên cũng vã mồ hôi, anh ta nhanh chóng giải thích, “Bọn tôi phái người mặc đồ bình thường đi theo em dâu 24/7, trước đó khi Tôn Ngộ đưa em ấy đến cục cảnh sát phối hợp điều tra thì cũng có người đi theo. Giữa chừng Giang Hạ tìm đến đã nằm trong dự đoán của chúng ta, em dâu đưa người nọ tới, rồi lập tức lái xe về tiểu khu với Lâm Hủ, trong lúc này người của chúng ta đã rình dưới tầng, đúng ra thì sẽ không xảy ra bất trắc gì.”

Lâm Yến hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ rình dưới tầng thôi sao? Thế người của mấy anh thì sao!?”

Phó Duyên thấy sắc mặt anh tái nhợt thì hơi lo lắng: “Cậu đừng kích động, trên người cậu có vết thương…”

Lâm Yến buông áo anh ta ra, trực tiếp đẩy anh ta ra, “Đừng kích động ư? Anh bảo tôi đừng kích động ư? Phó Duyên, nếu tiểu Nặc xảy ra chuyện, thì tôi làm những điều này còn có ý nghĩa gì nữa!”

Anh không rảnh quan tâm điều gì khác, đẩy ghế đi ra ngoài.

Phó Duyên thấy không ổn, ngăn trước mặt anh, “Cậu bình tĩnh đi đã, một mình cậu qua làm gì, bây giờ không phải lúc.”

Anh ta nhìn đồng hồ, “Chờ một chút, hai ngày này khi cậu và Giang Hạ tiếp xúc thì người của bọn tôi đã căn cứ vào manh mối mà cậu cung cấp tra ra được một bất động sản khác của Hoàng Khải Bình, phát hiện ra một căn phòng tối dùng để rửa ảnh dưới tầng hầm, để khép tội Hoàng Khải Bình thì không thành vấn đề, nhưng Giang Hạ, trước mắt bọn tôi chưa chắc chắn, anh ta rất sạch sẽ.”

“Tôi không lo được nhiều như thế.”

Giọng Lâm Yến lạnh như băng, từng lời rét lạnh như dao sắc.

Bất kể gã là Hoàng Khải Bình hay Giang Hạ, anh cũng không để ý, nếu Trình Thư Nặc xảy ra chuyện thì Lâm Yến không biết mình phải làm sao bây giờ nữa.

Lâm Yến không dám nghĩ tiếp nữa, anh đẩy Phó Duyên ở trước mặt ra, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Phó Duyên đuổi theo, theo anh lên xe, thấy anh kiên trì vô cùng thì đành phải nói: “Tôi đi với cậu.”

Lâm Yến không nói gì, vẻ mặt căng chặt, Phó Duyên gọi điện thoại, cuộc gọi được kết nối, anh ta lớn tiếng chất vấn: “Người của mấy cậu đâu? Chết ở đâu rồi hả?”

Anh ta gọi điện thoại cho hai cảnh sát dưới tiểu khu nhà Trình Thư Nặc, trong điện thoại có người sốt ruột giải thích.

“Đi WC? Ngủ gật á?” Trán Phó Duyên nhảy lên thình thịch, anh ta giận dữ không thôi, “Lúc này mà xảy ra chuyện gì, thì hai người cũng cút luôn cho tôi! Cục cảnh sát không nuôi kẻ vô tích sự!”

Anh ta mắng xong thì cúp máy, nhìn về phía Lâm Yến, chủ động nhận sai lầm của thành viên trong tổ về mình, “Xin lỗi cậu, là trách nhiệm của tôi, tôi đã không sắp xếp ổn thoả nên mới để em dâu gặp nguy hiểm.”

Đôi môi mỏng của Lâm Yến nhếch lên, ánh mắt tối tăm như đầm sâu, cơ thể anh hơi đau đớn, nhưng lại không rảnh quan tâm, giọng nhạt nhẽo như nước, “Tôi không cần một người chịu trách nhiệm, Phó Duyên, tôi không cần lời xin lỗi của anh.”

Anh dừng lại, hít thở sâu, khi lên tiếng lần nữa thì giọng thấp xuống, “Tôi chỉ xin anh, nhất định phải…nhất định phải giữ Thư Nặc được an toàn.”

Cảm xúc trong lòng Phó Duyên ngổn ngang trăm mối, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, khóe mắt liếc thấy miệng vết thương bên eo Lâm Yến bị rách ra, cái băng gạc màu trắng bị máu nhuộm đỏ, Phó Duyên bình tĩnh hơn Lâm Yến một chút, thấp giọng nói: “Lâm Yến à, nếu em dâu ở cùng với Giang Hạ, thì anh ta sẽ không dễ dàng làm loạn đâu.”

Tên Giang Hạ này cực kỳ cẩn thận, nhiều năm như vậy cũng không để lộ chút manh mối nào.

Anh ta gây ra 3 vụ án tất cả, mỗi một vụ đều tìm kẻ chết thay, tẩy trắng cho mình rất sạch sẽ.

Vụ án đầu tiên xảy ra vào mười hai năm trước, anh ta lợi dụng sức ảnh hưởng của Hành Viễn ở An Thành, lợi dụng quyền thế trong tay mình, dùng chứng cứ bị làm giả, tìm ra được một kẻ chết thay là Tôn Chí Thành.

Trong vụ án thứ hai, anh ta khiến cảnh sát nghi ngờ Tôn Chí Thành bị oan, Lâm Nghị điều tra lại một lần nữa, trải qua nhiều khó khăn, rồi tra tới hai anh em họ Giang của Hành Viễn, còn chưa kịp tiến thêm một bước xác thực thì Lâm Nghị đã trở thành kẻ thế mạng, mang theo những căn cứ xác thực và lòng nghi ngờ xuống mồ.

Vụ án thứ ba xảy ra vào năm Lâm Yến học năm tư đại học, lúc ấy Lâm Yến đã hướng đầu mâu về phía tập đoàn Hành Viễn, anh hợp tác với Hoàng Khải Bình, nhân cơ hội Trung Khải bành trước ở An Thành, thu mua tập đoàn Hành Viễn, đồng thời cũng gián tiếp phá vỡ mối quan hệ lợi ích giữa nhà họ Giang và cảnh sát.

Mà tra đến cuối cùng, những vụ án này kết thúc với vụ tự sát của Giang Hành Chi.

Sau đó, Giang Hạ không còn gây án nữa.

Nói cách khác, cái chết của Giang Hành Chi là một cơ hội, ở một góc độ nào đó, nó đã khiến Giang Hạ nguội lạnh.

Nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì Giang Hạ sẽ không ra tay, Trình Thư Nặc đột ngột xuất hiện ở Thanh Viễn là một sự bất ngờ, mà trước khi Giang Hạ còn chưa chuẩn bị cách để thoát thân thì có lẽ sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn.

Phó Duyên đau đầu bấm ấn đường, điện thoại vang lên, là Tôn Ngộ.

Phó Duyên bấm nghe, “Thưa đội trưởng Phó, tôi đang ở tiểu khu Gia Hòa, Lâm Hủ báo án, nói là Hoàng Khải Bình không chết.”

Phó Duyên biết Hoàng Khải Bình không chết, đây vốn dĩ chính là một cái bẫy, Hoàng Khải Bình giả chết, rồi đổ tội cho Lâm Yến, chẳng qua là cảnh sát tương kế tựu kế mà thôi.

Nhưng ở cục cảnh sát nhiều người lắm tai mắt, án oan của Tôn Chí Thành năm đó chính là chứng cứ bị ngụy tạo, trong cục cảnh sát có gián điệp, nên mới khiến một người tài xế thấp cổ bé họng như Tôn Chí Thành trở thành kẻ chết thay.

Thế nên trong vụ án của Hoàng Khải Bình lần này, trong nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, tất cả những chứng cứ mà tổ truy vết thu thập được đều chĩa về phía Lâm Yến, bất kể là dấu vân tay, ADN, dấu chân, hình ảnh, camera theo dõi…

Cảnh sát tham gia điều tra vụ án căn cứ vào manh mối thu thập được ở hiện trường, việc Lâm Yến là hung thủ sát hại Hoàng Khải Bình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nhưng không ai hay biết điều gì, kể cả Tôn Ngộ.

Không tìm được thi thể của Hoàng Khải Bình, ở hiện trường vết máu loang lổ, máu bắn tung tóe là do động mạch cổ bị vỡ, dựa theo lượng xuất huyết như này Hoàng Khải Bình chắc chắn đã chết.

Sau khi xảy ra vụ án của Hoàng Khải Bình, anh ta đi điều tra án về, Lâm Yến đợi anh ta trong văn phòng, nói là đến tự thú.

Phó Duyên biết chuyện chắc chắn không đơn giản như thế, lúc ấy tất cả manh mối đều dính tới Lâm Yến, không phải là anh ta chưa từng nghi ngờ, nhưng điều khiến Lâm Yến thoát khỏi hiềm nghi chính là báo cáo của bên pháp y.

Do đó chuyện Hoàng Khải Bình không chết, cả cục cảnh sát chỉ có anh ta và pháp y biết.

Lúc đó suy nghĩ của Lâm Yến là, nếu Hoàng Khải Bình muốn giả chết, thì chi bằng tương kế tựu kế.

Tôn Ngộ đợi một lúc lâu mà không thấy Phó Duyên trả lời thì nói tiếp: “Tôi đã dẫn người bên phòng truy vết đến bên này.” Cậu ta dừng lại, có chút rối rắm nói: “Đội trưởng Phó à, chúng ta không thể bỏ qua cho bất cứ một kẻ xấu nào được, cũng không thể khiến người tốt bị oan, Lâm Yến, tôi cũng tin anh ta trong sạch.”

Phó Duyên không giải thích thêm, “Đừng quan tâm Hoàng Khải Bình sống hay chết, cậu đưa người đến biệt thự Thanh Viễn đi.”

Sau khi nói xong, anh ta cũng không để ý đến sự thắc mắc của Tôn Ngộ ở bên kia mà cúp máy luôn.

Tình huống bây giờ không phải là Lâm Yến có trong sạch hay không, mà là cái bẫy do anh ta và Lâm Yến tạo ra đã hoàn toàn không khống chế được nữa do sự mất tích của Trình Thư Nặc, nhưng giữa việc tìm được chứng cứ gây án của Giang Hạ và bảo đảm sự an toàn của Trình Thư Nặc thì chắc chắn vế sau quan trọng hơn.

Trên đường chạy tới biệt thự Thanh Viễn, Lâm Yến vẫn luôn cố gắng gọi cho Trình Thư Nặc, nhưng vẫn không kết nối được, trán Lâm Yến đổ mồ hôi lạnh.

Trong mấy ngày anh đi này, yêu cầu duy nhất chính là bảo đảm sự an toàn của Trình Thư Nặc, Phó Duyên cũng đồng ý với anh, phái cảnh sát đi theo 24/7.

Vốn là theo kế hoạch, Lâm Yến muốn dựa vào cái chết giả của Hoàng Khải Bình, đánh động mối quan hệ giữa Hoàng Khải Bình và Giang Hạ.

Trong lời khai lần trước Dư Tề chỉ ra anh là hung thủ, nhưng Lâm Yến biết bản thân không phải, vậy thì chắc chắn có một người khiến Dư Tề tưởng nhầm là anh.

Mà lúc ấy khi xung đột ở nhà máy, anh gần như có thể chắc chắn người mà Dư Tề nhìn thấy chính là Hoàng Khải Bình.

Vụ án nơ bướm trước đó đi vào ngõ cụt, thời điểm khi hung thủ gây án lần đầu, tìm kẻ chết thay là Tôn Chí Thành, sau khi chuyện của Tôn Chí Thành bại lộ, Lâm Nghị cũng ‘hi sinh vì nhiệm vụ’ trong một lần tiếp cận chân tướng.

Sau đó, anh tiếp tục điều tra thay Lâm Nghị, tra tới Giang Hành Chi của Hành Viễn, sau khi Giang Hành Chi chết, vụ án nơ bướm cũng dần chìm xuống, hung thủ không tiếp tục gây án nữa.

Cho đến việc gần đây xuất hiện hai vụ liên tiếp, điều này đã từng khiến anh mang mặc cảm tội lỗi khi hại chết Giang Hành Chi.

Mà nếu kết quả là bắt chước gây án, thì chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Sở dĩ anh nghi ngờ Hoàng Khải Bình là bởi vì tấm ảnh đó là do Hoàng Khải Bình Chụp, nhưng năm đó Hoàng Khải Bình và Trình Thư Nặc không thù không oán, lại có mối quan hệ thân thiết với anh, anh thật sự không tìm ra được động cơ của Hoàng Khải Bình.

Nếu có điều gì bất ngờ, thì là sau khi Giang Hành Chi tự sát, anh nghĩ là vụ án đã kết thúc, đi công tác về muốn cầu hôn Trình Thư Nặc.

Cũng vào ngày đó, Trình Thư Nặc chia tay anh, vì vậy anh đồng ý với Hoàng Khải Bình tới thủ đô, mà trước đó, anh đã từng từ chối đề nghị để anh trở thành cổ đông của Trung Khải từ Hoàng Khải Bình.

Còn có một việc, là sau khi vụ án của Hạ Thanh xảy ra, Hoàng Khải Bình đã đơn phương giữ lại chứng cứ mấu chốt có thể chứng minh bản thân trong sạch, còn nguyên nhân nhất định phải về An Thành thì anh vẫn chưa thể giải thích được.

Lâm Yến vẫn luôn không hiểu mối quan hệ giữa Giang Hạ và Hoàng Khải Bình, cho đến khi anh xác nhận hai vụ án xảy ra gần nhất còn có một hung thủ khác.

Nếu Hoàng Khải Bình là hung thủ của hai vụ gần nhất, thế thì quan hệ giữa Hoàng Khải Bình và Giang Hạ đã rõ mười mươi.

Khi Giang Hạ gây án, Hoàng Khải Bình là người thứ ba ở hiện trường ngoài hung thủ và nạn nhân, anh ta là người xem, chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hoàng Khải Bình là nhân chứng duy nhất trong vụ án của Giang Hạ, với tính cách của Giang Hạ, anh ta nhất định sẽ loại bỏ Hoàng Khải Bình, nhưng Giang Hạ lại không làm vậy, thế thì chắc chắn Giang Hạ không biết chuyện, cũng chỉ dưới tình huống không biết gì, hai người mới có thể duy trì mối quan hệ bạn bè.

Mà điều Lâm Yến muốn làm là lợi dụng Hoàng Khải Bình, khơi mào sự nghi ngờ của Giang Hạ, Giang Hạ và Hoàng Khải Bình trai cò đánh nhau, anh và Phó Duyên sẽ thu lưới.

Mà mấy ngày nay Lâm Yến đã dùng thân phận sát hại Hoàng Khải Bình tiếp xúc với anh ta.

Hai vụ án do Hoàng Khải Bình gây ra là cơ mật trong giới cảnh sát, Lâm Yến có thể nắm được tất nhiên là nhờ vào mối quan hệ với Phó Duyên.

Đương nhiên là Giang Hạ biết rõ chuyện mình làm, giả sử như anh nói cho Giang Hạ rằng hai vụ án gần nhất là do Hoàng Khải Bình gây ra, thì sẽ đẩy vụ án về phía Giang Hạ, đối với Giang Hạ, việc này chính là một tai họa ngầm vô cùng nguy hiểm.

Làm nhân chứng, Hoàng Khải Bình chính là một quả bom hẹn giờ đối với Giang Hạ.

Lâm Yến và Giang Hạ tiếp xúc không hẳn thuận lợi.

Hoàng Khải Bình không chết, một tuần trước suýt nữa còn gặp phải Giang Hạ, đây là khó khăn lớn nhất mà Lâm Yến gặp phải trong tuần này.

Lâm Yến và Phó Duyên đã mất rất nhiều sức lực để khiến Giang Hạ tin rằng Hoàng Khải Bình đã chết, bị anh sẩy tay gi3t ch3t.

Việc mời Trình Thư Nặc đến cục cảnh sát phối hợp điều tra trong đêm nay là khâu quan trọng nhất trong đó, Giang Hạ ở một nơi bí mật gần đó, thấy Trình Thư Nặc bị gọi tới, bị kéo đi thẩm vấn, lại bị cảnh sát giám sát.

Mà trước đó, cảnh sát đã công khai liệt Lâm Yến vào diện tội phạm bị truy nã.

Điều này mới hoàn toàn triệt tiêu sự nghi ngờ trong lòng Giang Hạ.

Còn về Hoàng Khải Bình, anh phải khiến Hoàng Khải Bình mở miệng, anh không cần anh ta ra tòa làm chứng, với tính cách của Hoàng Khải Bình, anh ta chắc chắn có nhược điểm của Giang Hạ trong tay, đây cũng là cách mà anh ta tự bảo vệ bản thân.

Hoàng Khải Bình là điểm mấu chốt để anh tóm được Giang Hạ, chỉ cần Hoàng Khải Bình nói ra một ít, thì vụ án của Giang Hạ sẽ không đến mức không có chút đột phá nào.

Thế nên với yêu cầu mà Hoàng Khải Bình đưa ra, Lâm Yến đã tới mức phải đồng ý vô điều kiện.

Nhưng làm thế nào Lâm Yến cũng không ngờ được Trình Thư Nặc sẽ chạy tới Thanh Viễn tìm anh…



Khi Trình Thư Nặc tỉnh thì đầu vẫn còn đau, cô thấy khó chịu và rất không thoải mái.

Cô mơ màng xoay người, ý thức dần tỉnh táo, kí ức của cô quay trở lại lúc trước khi hôn mê, rồi bật người dậy khỏi giường.

Trình Thư Nặc không biết mình đang ở đâu, xung quanh đều là một màu hồng nhạt, ga trải giường màu hồng nhạt, còn có tủ quần áo và bàn trang điểm màu hồng nhạt.

Trình Thư Nặc đau đầu nhíu mày lại, cố gắng nhớ lại, cô tới tìm Lâm Yến, nhưng tình hình trước mắt này còn tệ gấp ngàn lần so với những gì cô nghĩ, cô không chỉ không tìm được Lâm Yến mà còn khiến bản thân rơi vào cảnh gay go.

Lúc này tự trách thì đã quá muộn, Trình Thư Nặc cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.

Cô chuẩn bị ngồi xuống, cửa phòng và chiếc TV trên mặt tường ở phía đối diện đồng thời mở ra.

Ánh mắt Trình Thư Nặc nhanh chóng lướt qua màn hình tinh thể lỏng, rồi lại mau chóng quay về phía cửa.

Người đàn ông vẫn mặc âu phục đi giày da, cử chỉ tao nhã, anh ta không nhìn Trình Thư Nặc mà ngước mắt nhìn về phía TV, “Bọn chúng tới đây rồi.”

Ánh sáng trong đôi mắt Trình Thư Nặc dịch chuyện, bị anh ta bắt nhìn về phía màn hình, trên màn hình là hình ảnh theo dõi, mà người trong theo dõi dĩ nhiên là Lâm Yến và Phó Duyên, bọn họ chạy xe vào biệt thự Thanh Viễn, họ đang nhanh chóng chạy đến chỗ Giang Hạ.

Ánh mắt của Giang Hạ chuyển qua khuôn mặt của Trình Thư Nặc, “Luật sư Lâm đã lừa tôi.”

Trình Thư Nặc không dò được tính của Giang Hạ, nên không dám nói gì.

Giọng điệu của Giang Hạ châm chọc, “Lâm Yến lừa tôi rằng anh ta đã giải quyết Hoàng Khải Bình giúp tôi, thế mà tôi lại tin anh ta, quản lí Trình à, cô nói xem cái loại đàn ông lừa lọc như luật sư Lâm có xứng với cô không hả?”

Trình Thư Nặc không trả lời ngay, khóe mắt liếc đến hình ảnh theo dõi, Phó Duyên và Lâm Yến đã mở cửa xuống xe.

Trình Thư Nặc ép bản thân bình tĩnh, “Tổng giám đốc Giang à, tôi và anh không thù không oán, vì sao anh lại mang tôi tới đây? Thế là thế nào?”

Giang Hạ cúi đầu mỉm cười, “Không thù không oán ư? Tôi và luật sư Lâm cũng không thù không oán, anh ta bám riết tôi nhiều năm như thế cũng không chịu buông tha, sao cô không hỏi anh ta xem, tại sao lại phải làm thế với tôi?”

Trình Thư Nặc không phải người ngu ngốc, mấy câu này Giang Hạ nói bóng gió, lại kết hợp với chuyện lúc trước, cô cũng đã đoán được mấy phần, nên thử hỏi: “Anh có liên quan tới sự việc của đội trưởng Lâm sao?”

Giang Hạ: “Lâm Nghị ư? À, người cô nói là tên cảnh sát đó.”

Thái độ của Giang Hạ quá thờ ơ, Trình Thư Nặc lại nghe mà thót tim.

Người đàn ông đi tới cạnh giá sách, giọng điệu tùy tiện, “Nói cho cô cũng được, lúc đó ấy à, tôi cảm thấy không cần thiết, nhưng anh họ tôi lại lo, nói là chỉ có người chết mới có thể im miệng.”

Anh ta đã nói rất dễ hiểu, Trình Thư Nặc ngồi trên giường không dám nhúc nhích, trong hình ảnh theo dõi cách đó không xa, Lâm Yến và Phó Duyên đã tới cửa biệt thự của Giang Hạ, mà cổng lớn của Thanh Viễn lại có mấy cái xe cảnh sát đi vào.

Nhưng kì lạ là, Giang Hạ lại rất bình tĩnh, tựa như cho rằng cảnh sát không thể làm gì anh ta, anh ta chẳng hề nao núng, thậm chí là sành sỏi.

Ngón tay của Trình Thư Nặc lạnh lẽo như băng, nhưng cô vẫn phải ép bản thân nói với giọng kiên cường, “Anh muốn làm gì?”

Giang Hạ cầm một quyển sách, tùy tiện lẩm bẩm, “Vốn là, luật sư Lâm lừa tôi, tôi rất tức giận.”

Anh ta nói xong thì xoay người nhìn cô, “Quản lý Trình xinh đẹp như thế, tôi cũng rung động lắm đó, nhưng tôi nghĩ lại thì lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”

Ánh mắt của Trình Thư Nặc dừng trên khuôn mặt Giang Hạ, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía màn hình, trong hình ảnh theo dõi, Lâm Yến đang đẩy cánh cửa của một căn phòng ngủ dưới tầng một ra.

Trình Thư Nặc hỏi: “Anh muốn chơi trò gì?”

Giang Hạ nói: “Nếu tôi làm gì cô, Lâm Yến sẽ đau lòng, nhưng tôi cũng sẽ gặp xui xẻo. Cảnh giới cao nhất thì sao, chính là tôi mời cô uống trà, rồi đưa cô quay về an toàn, cô chẳng hề bị mất một cọng tóc, Lâm Yến tất nhiên cũng chẳng thể làm gì tôi được, lúc đó mới là giày vò nhất.”

Giọng điệu của anh ta nhẹ bẫng, Trình Thư Nặc nghe mà đổ mồ hôi lạnh toàn thân, Giang Hạ nói tiếp, “Luật sư Lâm rất thông minh, tôi không biết làm thế nào mà anh ta tra ra tôi, nhưng phải làm sao đây nhỉ, anh ta không có bằng chứng, tôi vẫn sẽ cứ ung dung vui vẻ thôi.”

Trình Thư Nặc bỗng nhớ tới Giang Hành Chi, và sự tự trách, áy náy khi Lâm Yến cảm thấy bản thân đã hại chết người vô tội trước đây, “Ngay cả anh trai của mình mà anh cũng ra tay được ư?”

Giang Hạ để lại sách lên giá, “Quản lí Trình hiểu lầm rồi, anh họ và tôi là cùng một loại người, khi sự việc bại lộ anh ta muốn đổ hết lên đầu tôi, tôi cũng chỉ là ra tay trước để giành lợi thế mà thôi…”

Khi anh ta nói xong một chữ cuối cùng thì cửa truyền tới tiếng đập cửa “Bộp bộp bộp”, “Tiểu Nặc?”

Nghe thấy tiếng của Lâm Yến, Trình Thư Nặc lập tức đỏ cả mắt, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Hạ đã mở miệng trước: “Luật sư Lâm à, tiểu Nặc đang nằm trên giường của tôi đấy.”

Anh ta vừa dứt lời thì lập tức truyền đến tiếng phá cửa.

Trình Thư Nặc lấy mu bàn tay lau nước mắt, chạy về phía cửa, cùng lúc đó, cửa phòng cũng bị phá, Lâm Yến xuất hiện trong tầm nhìn, nước mắt của Trình Thư Nặc tựa như những sợi chỉ chảy xuống, cô nhào về phía Lâm Yến, vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi: “Anh có sao không?”

Lâm Yến lắc đầu, cũng hỏi: “Em thì sao?”

Trình Thư Nặc cũng dùng sức gật đầu, “Có sao, em lo chết đi được, mấy ngày nay anh chẳng có chút tin tức gì cả.”

Ánh mắt Lâm Yến chua chát, thấp giọng nói, “Xin lỗi em.”

Anh chỉ nói ba chữ.

Giang Hạ đứng trong phòng, khẽ vỗ tay, “Cảm động lắm, vợ chồng tình thâm.”

Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc lùi ra sau, Phó Duyên đi từng bước lên trước, “Tổng giám đốc Giang, phiền anh đi với tôi một chuyến nhé.”

Giang Hạ rất lịch sự: “Đội trưởng Phó à không phải anh đang hiểu lầm cái gì đó chứ? Đương nhiên, làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tôi rất vui lòng hỗ trợ cảnh sát điều tra.”

Anh ta nói xong thì nhìn về phía Lâm Yến cách hai bước.

Lâm Yến và anh ta đối mặt với nhau, “Giang Hạ, trước khi bọn tôi đến thì Hoàng Khải Bình đã tự thú rồi.”

Đáy mắt Giang Hạ xuất hiện chút lạ thường, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười.

Phó Duyên nói: “Giang Hạ, anh sai ở chỗ quá tự tin.”

Nếu Giang Hạ lấy Trình Thư Nặc làm lợi thế, bọn họ sẽ lựa chọn bảo vệ Trình Thư Nặc trước, nhưng Giang Hạ lại không như thế, anh ta quá tự tin.

Bầu không khí giữa bốn người bỗng chốc ngưng đọng.

Trình Thư Nặc nhịn khóc, ngẩng đầu lên từ trong ngực Lâm Yến, cô thoát ra khỏi sự rối ren vừa rồi, nhìn thấy eo Lâm Yến toàn là máu, Trình Thư Nặc khó tin, mắt ngước lên đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Lâm Yến.

Sắc mặt Lâm Yến gần như tái nhợt, lại lắc đầu cười với Trình Thư Nặc, “Anh không sao đâu, đừng lo.”

Anh dứt lời rồi giơ tay lên khẽ xoa tóc Trình Thư Nặc, giây tiếp theo thì ngã thẳng vào người cô.

“Lâm Yến!”

- -----oOo------