Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Tuần trăng mật.”

Sau khi hôn lễ kết thúc, sáng sớm hôm sau hai người lập tức đi thẳng tới sân bay.

Buổi tối ngủ muộn, sáng ra lại dậy sớm, Trình Thư Nặc hoàn toàn không có tinh thần.

Lâm Yến kí gửi hành lý xong thì cũng chỉ mất hơn mười phút, Trình Thư Nặc đã ngồi ngủ thiếp đi trên ghế chờ.

Lâm Yến ngồi xuống cái ghế trống ở bên cạnh, nhẹ nhàng để đầu Trình Thư Nặc lên vai mình, cầm túi xách để giu4 hai ch4n cô lên đùi mình.

Trình Thư Nặc ngủ không sâu, động tác của Lâm Yến rất nhẹ, Trình Thư Nặc cũng tỉnh, cô quay đầu nhìn anh, “Còn bao lâu nữa thì vào cổng vậy anh?”

Lâm Yến nhìn đồng hồ, rồi thấp giọng nói: “Ba mươi phút nữa.” Anh nắm lấy tay vợ, “Vẫn ngủ được thêm một lúc nữa đấy.”

Trình Thư Nặc cúi đầu “Ừ” một tiếng, rồi nhắm mặt lại lần nữa.

Lâm Yến cúi đầu, hôn trán vợ, văn phòng luật vẫn còn một ít việc, nhân lúc Trình Thư Nặc đang nghỉ ngơi thì anh xử lí qua.

Cho đến khi lên máy bay, Trình Thư Nặc vẫn mơ màng, Lâm Yến cài dây an toàn giúp Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc bèn nhân cơ hội dựa vào vai Lâm Yến.

Lâm Yến giơ tay véo cái cằm nhọn của vợ, bật cười, “Sao mà buồn ngủ thế?”

Trình Thư Nặc có chút tủi thân hít mũi, mềm giọng nói: “Tại anh cả đấy.”

Lâm Yến chậm rãi thổi một hơi lên má Trình Thư Nặc, biết rõ còn cố hỏi, “Tại anh cái gì?”

Trình Thư Nặc hơi hé mắt, liếc anh một cái, “Anh nói xem?” Cánh tay cô uể oải đấm hai cái lên ngực anh, “Đã bảo là nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh cứ cố tình càn quấy, làm em chẳng có chút tinh thần gì cả…”

Cô lải nhải trách móc, nói xong lời cuối cùng thì hơi bí từ, bèn tức giận mắng: “Tóm lại anh xấu chết đi được…”

Lâm Yến nghe cô vợ dong dài oán trách xong, anh chẳng những không tức giận mà còn cúi đầu tì lên trán cô, thấp giọng nở nụ cười, “Vợ chồng mới cưới ấy mà, khó trách khỏi không biết kiềm chế, em phải thông cảm cho anh, cũng chỉ là anh không làm chủ được bản thân mà thôi.”

Trình Thư Nặc ngước mắt lên, “Thông cảm cho anh á? Không làm chủ được bản thân ấy à?”

“Đúng vậy, chuyện này cũng không thể trách anh được…” Lâm Yến hơi gật đầu, đường nét khuôn mặt của anh thanh thoát, nhã nhặn đứng đắn, lời nói ra lại không phù hợp với ngoại hình, “Chủ yếu vẫn là vợ quyến rũ quá, nên anh mới được voi đòi tiên như thế.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc thật sự rất buồn ngủ, Lâm Yến bất chợt nói mấy câu như thế, cơn buồn ngủ của cô cũng tan biến hơn nửa, “Em quyến rũ quá ư? Anh được voi đòi tiên á hả?”

Lâm Yến gật đầu cười, nói thẳng thắn: “Dù sao thì anh đã bị em mê hoặc rồi.”

Trình Thư Nặc đẩy Lâm Yến lên trước một cái, sau đó ngón tay véo mũi anh, “Đừng có dỗ em bằng mấy cái lời để dỗ con gái, bọn đàn ông các anh ấy à, vĩnh viễn chỉ dựa vào cái mồm dỗ người ta xoay mòng mòng, còn lâu em mới bị lừa nhé.”

“Sẽ không bị lừa ư?” Lâm Yến nhíu mày, cố ý dùng giọng điệu cực kì ngứa đòn cảm thán: “Em cũng đã lấy anh rồi, xem như là bị lừa triệt để rồi mà.”

Anh thoáng dừng lại, rồi mới cúi đầu hỏi tiếp, “Sao nào? Bây giờ hối hận rồi à?”

“Hối hận ư?” Cánh tay của Trình Thư Nặc vòng qua cổ người đàn ông, thân mật nhìn Lâm Yến, khuôn mặt của người đàn ông thanh tú, lông mi dài mảnh, đường nét vốn có chút lạnh nhạt bị ánh đèn trong cabin chiếu sáng trở nên dịu dàng hơn mấy phần, vừa tuấn tú vừa dịu dàng, cô không khỏi cười toe toét, “Chồng em đẹp trai thế này, còn lâu em mới hối hận.”

Lâm Yến thoáng mỉm cười nhìn cô chăm chú, “Thật à?”

Trình Thư Nặc giơ tay véo mặt Lâm Yến, cười nói: “Đương nhiên rồi! Em và anh giống nhau, bị anh dỗ cho điên đảo, lại bị anh mê hoặc tới choáng váng, bị lừa thì bị lừa vậy, dù sao thì em cũng thấy vui.”

Đôi mắt Lâm Yến nhuốm nét cười, khóe mắt đuôi mày càng thêm ấm áp, đôi mắt anh nhìn xoáy vào cô vợ đang gần trong gang tấc, một hồi lâu sau, anh cúi đầu gọi: “Vợ à…”

Giọng anh trầm thấp, gọi cô là vợ một cách dịu dàng, Trình Thư Nặc nghe mà nóng cả tai, cô không nói gì, mà ghé sang dùng sức hôn hai cái lên môi Lâm Yến.

Ý định ban đầu của cô chỉ là giữ ý một chút.

Nhưng hiển nhiên là Lâm Yến không nghĩ vậy, trong nháy mắt khi cánh môi của Trình Thư Nặc lại gần, anh lập tức biến bị động thành chủ động.

Trong loa là tiếng thông báo bằng tiếng Anh và tiếng Trung.

Trình Thư Nặc không nghe rõ một chữ nào, tiếng duy nhất mà tai cô nghe rõ là tiếng tim đập của Lâm Yến, còn có tiếng quấn quít với môi lưỡi cô, tiếng hít thở trầm thấp nặng nề.

“Thưa anh?”

Một giọng nữ  lịch sự truyền tới từ bên cạnh, cô ấy lặp lại mấy lần, tới lần cuối thì không khỏi tăng âm lượng.

Lúc này Trình Thư Nặc mới phản ứng lại được, cô thả cánh tay đang vòng trên cổ Lâm Yến ra, lúng túng đẩy người kia ra.

Lâm Yến lại vẫn nâng cằm cô lên, khẽ mổ môi cô mấy cái, rồi mới chậm rãi buông ra.

Dường như anh không để ý tới cô tiếp viên hàng không đứng ở bên trái, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Trình Thư Nặc, giọng anh hơi thấp, nhìn cô hỏi: “Sao thế?”

Trình Thư Nặc ngồi ở vị trí sát cửa sổ, khóe mắt liếc qua tiếp viên hàng không đứng sau lưng Lâm Yến, cô đẩy người đàn ông trước người về chỗ ngồi, thấy hơi xấu hổ, cô bèn nhanh chóng nói: “Ngoan ngoãn ngồi yên đi, cài dây an toàn vào.”

Đôi mày đẹp của Lâm Yến thoáng nhướng lên, nói rất nghiêm chỉnh: “Vẫn còn muốn hôn em thêm một lát nữa…”

Anh nghiêm túc đưa ra yêu cầu, Trình Thư Nặc còn chưa kịp đáp lại thì bốn phía đã truyền tới tiếng cười thấp thoáng.

Cô tiếp viên hàng không cũng cười, nhưng vẫn lễ phép nhắc nhở: “Thưa anh, anh cứ ngồi ngay ngắn tại chỗ đi đã, máy bay sắp cất cánh rồi ạ.”

Lâm Yến ngẩn ra, lúc này anh mới để ý tới nhân viên hàng không ở bên cạnh, trái lại cũng không bối rối, Lâm Yến vẫn bình tĩnh ung dung.

Anh ngồi thẳng lên, ngay ngắn tại chỗ, cúi đầu cài dây an toàn, rồi khẽ gật đầu với tiếp viên hàng không đang đứng chờ.

Cô tiếp viên thấy khách hàng phối hợp thì không nói gì nữa, mỉm cười đi về phía trước.

Một dì ngồi ở bên kia lối đi đã có chút hóng hớt, “Bạn gái hả? Vừa mới bên nhau phải không?”

Bình thường cũng chỉ có người yêu đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy mới sến sẩm như thế, bác gái trung niên dĩ nhiên cho là như thế.

Tay phải của Lâm Yến vẫn luôn nắm lấy tay trái của Trình Thư Nặc, anh kiệm lời, trước giờ rất ít khi để ý tới việc trả lời người lạ.

Lúc này đây lại quay đầu, nhìn về phía đối phương, thấp giọng nói: “Là vợ cháu ạ, đã yêu nhau hơn bảy năm rồi.”

Bác gái trung niên ngạc nhiên, “Vợ ư? Kết hôn bảy năm rồi á?” Rõ ràng là bà đã hiểu lầm ý của Lâm Yến.

Lâm Yến lại không giải thích thêm, anh khẽ mỉm cười gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc. Điều hòa lạnh, anh đắp chiếc áo khoác đã chuẩn bị từ trước lên người Trình Thư Nặc, rồi lại đeo bịt mắt cho cô.

Trình Thư Nặc tựa lên vai Lâm Yến, nhớ tới câu vừa nãy, “Sao chúng ta lại yêu nhau bảy năm thế?”

Cô khẽ cạy ngón tay Lâm Yến ra, “Em theo đuổi anh hai năm, bên nhau một năm, chia tay ba năm, kết hôn hơn nửa năm, tính thế nào cũng không yêu được bảy năm mà…”

Cô nói xong, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Trình Thư Nặc tưởng là Lâm Yến sẽ không nói gì nữa, cô dựa vào vai anh định ngủ tiếp.

Giọng Lâm Yến lại thờ ơ vọng vào tai ngay khi cô kéo bịt mắt xuống, nhắm mắt lại, “Trong ba năm chia xa, anh chưa từng quên em một giây nào cả.”

***

Máy bay tới nơi đã là chuyện của mấy tiếng sau, Lâm Yến sắp xếp rất chu đáo, khi xuống máy bay còn có người đưa đón bọn họ tới khách sạn.

Trình Thư Nặc ngủ quá nhiều trên máy bay, Lâm Yến lại gần như không ngủ, vẫn luôn xử lí công việc.

Trình Thư Nặc tắm xong đi ra thì không thấy Lâm Yến ở phòng ngủ. Cô tìm một vòng trong phòng thì mới phát hiện Lâm Yến đứng ở ban công, tay cầm một ly rượu vang đỏ, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Trình Thư Nặc ném khăn tắm trong tay, chậm rãi tới gần, ôm lấy eo anh từ phía sau, má dán lên lưng anh.

Lâm Yến cảm nhận được động tác của cô, anh cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn nà vòng quanh eo, anh nói qua loa mấy câu rồi cúp máy, cất di động vào túi áo ngủ, rồi xoay người đối mặt với cô.

Trình Thư Nặc ôm anh, ngửi mùi sữa tắm giống với mình trên người anh, trong lòng vô cớ vui vẻ, ngoài miệng lại vẫn thích trêu chọc anh chơi, “Nói chuyện điện thoại với cô nào đấy? Đều đã ra nước ngoài với em rồi mà vẫn không bỏ được người ta à?”

Tay trái của Lâm Yến siết eo cô, tay phải cầm ly rượu vang đỏ, anh khẽ lay động, chất lỏng màu đỏ thoáng dập dềnh.

Lâm Yến không nói dối, anh lạnh nhạt nói: “Phó Duyên. Chuyện công việc.”

Trình Thư Nặc nghe thấy cái tên này thì cũng không bất ngờ, chỉ là người trước giờ không can thiệp tới công việc của Lâm Yến như cô lại không khỏi hỏi nhiều thêm một câu: “Anh ấy tìm anh làm gì? Không phải anh lại đồng ý chuyện vớ vẩn gì đó đấy chứ?”

Lâm Yến lắc đầu, anh cũng biết Trình Thư Nặc kị điều gì nhất, nói đúng sự thật:”Tháng sau vụ án của Hoàng Khải Bình sẽ được chuyển cho bên kiểm sát khởi tố.”

Trình Thư Nặc hiểu đại khái, “Anh muốn gặp anh ta à?”

Lâm Yến ngầm thừa nhận.

Im lặng một lúc, anh nói: “Nhưng so ra thì, anh không muốn em không vui.”

Lâm Yến biết Trình Thư Nặc gai mắt với mấy thứ này, khoảng thời gian này Phó Duyên đã gọi tới không biết bao nhiêu lần, anh cũng muốn gỡ bỏ những điều thắc mắc cuối cùng, nhưng vẫn luôn không lừa Trình Thư Nặc những việc mình đã làm.

Lâm Yến không muốn lừa Trình Thư Nặc, bất kể là chuyện gì.

Trình Thư Nặc ngẩng đầu từ trong lòng ngực anh, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không kiên trì nữa, “Chờ khi về nước, anh tự quyết định là được.”

Lâm Yến có chút bất ngờ.

Trình Thư Nặc nói: “Anh không muốn em không vui, em cũng không muốn anh canh cánh trong lòng.”

Hai người đều sáng suốt, trải qua nhiều chuyện như thế, càng hiểu suy nghĩ của nhau, cũng bằng lòng nhượng bộ vì đối phương.

Lâm Yến cụp mắt, nhìn vào mắt cô: “Không nói chuyện này nữa.”

Trình Thư Nặc gật đầu, cười hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Đáy mắt Lâm Yến cũng nhuốm chút tươi cười, nói với giọng nặng nề: “Nói xem làm thế nào để sinh em bé đi, anh cảm thấy rất hứng thú.”

Trình Thư Nặc ghét bỏ cho anh một ánh mắt xem thường, “Cút đi!”

Lâm Yến cười đến rung cả lồng nguc.

Anh có chút đắc ý, Trình Thư Nặc bèn véo lưng Lâm Yến một cái không nặng không nhẹ cách áo ngủ, “Lại lén uống rượu đó hả, đừng hòng lên giường em, mấy ngày này anh ngủ sô pha đi.”

Lâm Yến nhanh chóng giải thích, “Chỉ một chút thôi, chỉ nhấp mấy ngụm nhỏ thôi.”

Trình Thư Nặc nói: “Một chút thì cũng uống rồi.”

Lâm Yến ngay lập tức để ly rượu xuống, nịnh nọt ôm cô, cố ý yếu ớt nói: “Cơ thể anh vẫn chưa khỏe, eo đau, anh mà ngủ sô pha thì không chịu nổi đâu.”

Trình Thư Nặc vừa bực vừa buồn cười, thủ đoạn giả đáng thương của Lâm Yến đã đạt tới trình độ nhuần nhuyễn, Trình Thư Nặc lười phải huyên thuyên với anh.

Bàn tay của Lâm Yến tỉ mỉ vu0t ve lưng Trình Thư Nặc cách áo ngủ, không đến một chốc, anh ôm lấy Trình Thư Nặc.

Hai chân Trình Thư Nặc vòng quanh eo Lâm Yến, tay cũng ôm cổ anh, cả cơ thể đu trên người Lâm Yến.

Lâm Yến chỉ đơn giản là ôm cô, không có động tác gì khác.

Trình Thư Nặc để cằm lên vai Lâm Yến.

Khách sạn mà hai người ở là làng du lịch ven biển, mặt hướng về biển rộng, có bờ cát trắng xóa xinh đẹp, lúc này vừa khéo là lúc mặt trời xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ mặt biển.

Bởi vì vừa khai phá không lâu, cũng không phải là mùa du lịch, nên người trên bờ cát không nhiều lắm, khách du lịch rải rác tốp năm tốp ba.

Trình Thư Nặc cọ hõm cổ Lâm Yến, ôm anh càng chặt hơn.

Lâm Yến không hướng mặt về phía biển rộng, ánh mắt chỉ nhìn thấy nội thất đơn giản, có sô pha, có giường lớn, có TV tủ lạnh, có chậu hoa tươi, là dáng vẻ của một căn nhà nhỏ.

Nhưng dường như vẫn thiếu một chút gì đó.

Lâm Yến nâng Trình Thư Nặc lên cao hơn chút, im lặng một lúc, anh khẽ gọi: “Vợ à…”

Tầm mắt của Trình Thư Nặc vẫn dừng nơi bờ cát trắng, phía xa có xích đu, có cô gái đội mũ nồi ngồi trên đó, làn váy tung bay trong gió. Cách xích đu không xa có một chàng trai mặc áo phông trắng, giơ máy ảnh, đổi tư thế chụp ảnh cho cô gái.

“Ừ?”

Trình Thư Nặc khẽ đáp lời.

Lâm Yến nói: “Tiểu Nặc, chúng mình sinh một đứa nhé.”

Đôi mắt Trình Thư Nặc thoáng sáng lên, ngạc nhiên trước câu nói bất thình lình của Lâm Yến, ánh mắt cô quay về, đầu Trình Thư Nặc ngửa ra sau, nhìn về phía Lâm Yến ở trước mặt, “Anh nói gì cơ?”

Lâm Yến đối mặt với Trình Thư Nặc, ánh mắt anh sâu thẳm, đuôi mày lại nhướng lên, mỉm cười, “Sinh một đứa đó.”

Trình Thư Nặc hỏi: “Sao đột ngột thế?”

Lâm Yến nghe thế thì cụp mắt, nhìn Trình Thư Nặc, “Sao lại đột ngột, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi, anh cũng đã trưởng thành, sinh một đứa con chẳng phải bình thường lắm sao?”

Lời Lâm Yến nói rất có lí, Trình Thư Nặc thoáng suy xét một chút, hơn nửa năm nay cũng không phải là hai người chưa từng nói tới vấn đề này, Lâm Yến muốn sinh một đứa, cô thì lại cảm thấy không cần phải vội vàng như thế.

Lâm Yến thì sao, lúc ấy anh tôn trọng ý kiến của Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc không muốn sinh con, lần nào anh cũng sẽ sử dụng biện pháp an toàn cẩn thận, thỉnh thoảng Trình Thư Nặc cũng sẽ uống thuốc tránh thai.

Trình Thư Nặc vòng cổ Lâm Yến, ngón tay quấn quanh tóc anh, “Trước đó chẳng phải bảo là thuận theo tự nhiên sao? Sao bỗng nhiên lại muốn có con vậy?”

Con ngươi Lâm Yến đen láy sâu thẳm, anh chọn trả lời câu hỏi đầu, “Nếu muốn thuận theo tự nhiên, thì sau này không đeo áo mưa nữa.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc véo tai anh, “Không mang áo mưa thì làm quái gì được tính là thuận theo tự nhiên.”

Lâm Yến cúi đầu nở nụ cười, ôm Trình Thư Nặc vào phòng, anh là người nói đạo lí, nên nói: “Thế thì ba năm bảy đeo, hai bốn sáu không theo, cuối tuần thì vừa đeo vừa không đeo.”

Trình Thư Nặc: “…”

Giọng Lâm Yến trầm thấp, “Em không nói gì thì là đồng ý rồi đấy nhé, hôm nay là thứ hai, đúng lúc không cần đeo.”

Anh nói xong thì đã ôm Trình Thư Nặc về phòng ngủ, quỳ gối trên mép giường, nghiêng người sang, hai người đồng thời lăn trên giường.

Trình Thư Nặc cảnh giác, quấn chăn né tránh Lâm Yến, “Anh làm gì thế? Không phải bảo là tắm rửa cơm nước xong thì đi ra ngoài một lúc à!”

Lâm Yến kéo chăn trên người Trình Thư Nặc ra, “Không nói là không đi mà, em sợ cái gì chứ?”

Ngực Trình Thư Nặc mất đi chăn, cũng chỉ đành trốn về phía đầu giường, cô cũng không quanh co, “Không làm, không làm, em phải xuống dưới chơi, Lâm Yến, chúng ta tới để hưởng tuần trăng mật, không thể suốt ngày lêu lổng trong khách sạn được.”

Lâm Yến đã cởi áo ngủ trên người mình ra, từng chút tới gần bên cô vợ nhỏ, “Ở khách sạn cả ngày thì sao chứ? Tuần trăng mật chẳng phải là đổi một chỗ để l4m tình sao?”

Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, tuy Lâm Yến không nói nhiều lắm, nhưng câu nào cũng nói trúng tim đen.

Trình Thư Nặc thật sự không biết là nên khen anh thẳng thắn, hay là mắng anh vô liêm sỉ nữa, bèn căm tức nhấc chân đá anh, lại nhấn mạnh: “Tránh ra! Vất vả lắm mới tích luỹ được nhiều ngày nghỉ như thế, em là người đi du lịch đó!”

Lâm Yến ung dung nhíu mày, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói: “Anh không phải, anh đến để ngủ với vợ, cả ngày ở khách sạn rất được.”

Ban đầu Trình Thư Nặc vẫn còn rất tức giận, mỗi một câu mà Lâm Yến nói đều thẳng thắn, hợp tình hợp lý, Trình Thư Nặc lại thấy buồn cười, vẻ mặt cô không căng được, không khỏi bật cười thành tiếng.

Lâm Yến thấy vợ cười thì dĩ nhiên là nhào về phía Trình Thư Nặc, đè lên cô, vừa s0 soạng cơ thể vợ, kéo váy ngủ của cô ra, vừa khẽ mổ môi cô, cúi đầu, “Vợ à, chúng mình sinh một đứa con gái nhé có được không?”

Hai người lăn trên giường, Trình Thư Nặc cũng không nũng nịu, nhưng cái miệng lém lỉnh vẫn muốn trêu đùa, “Không được.”

Lâm Yến thấy cô từ chối thì chặn môi Trình Thư Nặc như trừng phạt, “Sao lại không được?”

Trình Thư Nặc giơ tay ôm đầu anh, cố ý làm trái anh, “Vì em thích con trai đó, sinh cho anh một đứa con trai.”

Lâm Yến kéo cả áo ngủ lẫn qu4n lót của Trình Thư Nặc ra, “Sinh con gái đi mà, anh thích con gái.”

Trình Thư Nặc bắt chước giọng điệu của anh, “Sinh con trai đi mà, em thích con trai.”

Lâm Yến: “…”

Vẻ mặt của Lâm Yến lại trở nên khó coi, Trình Thư Nặc ôm anh cười vui vẻ.

Trong chuyện chăn gối, tuy Lâm Yến bá đạo mạnh mẽ, nhưng đa số thời điểm là quan tâm dịu dàng, anh sẽ không chỉ lo bản thân hưởng thụ mà mặc kệ cảm xúc của cô.

Anh vĩnh viễn lo lắng cho cô nhiều hơn.

Trình Thư Nặc dùng sức ôm lấy Lâm Yến, ngón tay đâm vào tóc anh, cố gắng đi theo tiết tấu của anh, lần lượt nặng nề di động, điên đảo thần hồn hết lần này tới lần khác.





…*

(*) N chữ bị lược bỏ vì TG hong cho phép, vậy nên độc giả hãy tự tưởng tượng hen =)))))

Chờ hai người lăn lộn xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, Trình Thư Nặc đâu còn sức lực mà xuống dưới nữa.

Cô gối lên ngực Lâm Yến, ngón tay vẽ vòng trên ngực Lâm Yến, “Muốn một đứa thật hả?”

Lâm Yến ôm cô, ngón tay yêu thương vén mái tóc bị mồ hôi làm ướt của cô lên, “Muốn con gái.”

Trình Thư Nặc nâng má, khuỷu tay đè ngực anh, hỏi: “Sao anh thích con gái thế?”

Trên mặt Lâm Yến vẫn còn sự lơ đãng sau khi ân ái, lời nói ra lại nghiêm túc chưa từng thấy: “Sinh một nhóc tiểu Nặc, tốt biết bao.”

Lâm Yến là người đứng đắn đến nhường nào, Trình Thư Nặc nghe thấy xưng hô buồn nôn tuôn ra từ miệng anh thì ít nhiều gì cũng có chút không nuốt nổi, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Không thích nhóc Yến Yến à?”

Đầu lưỡi Lâm Yến lướt qua quai hàm, anh khẽ híp mắt, nhìn Trình Thư Nặc: “Nhóc Yến Yến á?”

Trình Thư Nặc gật đầu.

Khóe miệng Lâm Yến nhếch lên thành nụ cười, giơ tay kéo cằm Trình Thư Nặc qua, khiến cô nhìn về phía mình, “Em thích nhóc Yến Yến hả?”

Trình Thư Nặc không nghĩ nhiều, vẫn gật đầu.

Nụ cười trên môi Lâm Yến càng ngày càng rực rỡ, anh ôm Trình Thư Nặc vào lòng, “Có sẵn nhóc Yến Yến đây này…”

Trình Thư Nặc chợt có linh cảm xấu.

Giây tiếp theo, Lâm Yến quả nhiên lật người, đặt Trình Thư Nặc dưới người, giọng anh trầm thấp hư hỏng, “Nếu em đã thích đến thế, thì thêm một lần nữa nhé.”

Trình Thư Nặc: “…”



Còn khoảng nửa tháng nghỉ phép, lịch trình hàng ngày của Trình Thư Nặc được xếp kín, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa.

Ban đầu muốn ra ngoài lúc bảy giờ, nhưng Lâm Yến lại không chịu dậy, không chỉ không chịu dậy mà còn muốn kéo cô sa đọa cùng.

Hai ngày đầu, mỗi lần Trình Thư Nặc ăn mặc váy ngắn hai dây xinh đẹp, kính râm mũ rơm, sửa soạn võ trang đầy đủ xong chuẩn bị ra ngoài, thì Lâm Yến vẫn còn tiếp tục làm tổ trên giường không dậy.

Cô chỉ có thể gọi anh dậy, nhưng cũng kì lại, lần nào kêu, cô cũng bị anh c0i sạch một cách không hiểu nổi, đã nghiện còn ngại, hai người lại lăn trên giường khó chia lìa.

Quậy đến cuối cùng, thể lực của cô gần như là hết đỡ nổi ngã xuống giường, còn Lâm Yến ấy à, sẽ tỉnh táo sảng khoái rời giường rửa mặt.

Anh sửa soạn bản thân áo mũ chỉnh tề, rồi lại tới mép giường, nhìn xuống cô từ trên cao, “Vợ à, sao mà vẫn chưa dậy thế?”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc không nói lời nào như bình thường, yếu ớt liếc anh một cái với vẻ giận dữ.

Lâm Yến sẽ thấu hiểu lòng người mà ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Mệt hả? Thế thì sáng nay không ra ngoài nữa, anh ngủ tiếp với em.”

Trình Thư Nặc: “…”

Có kinh nghiệm của hai ngày trước, Trình Thư Nặc dứt khoát không dậy sớm nữa, buổi sáng làm tổ trên giường dính lấy nhau, ăn trưa xong thì mới không nhanh không chậm ra cửa.

Hòn đảo nhỏ ven biển, nắng gắt và gió lớn.

Khi ra ngoài, Trình Thư Nặc đã quên bôi kem chống nắng cho Lâm Yến. Lúc ngồi trên xe ngắm cảnh, cô bèn lục lọi lấy lọ kem chống nắng ra, cho ra tay, rồi bôi lên mặt Lâm Yến.

Ban đầu Lâm Yến hơi bài xích, không vui lắm khi Trình Thư Nặc bôi vẽ lung tung trên mặt hình.

Trình Thư Nặc hơi xụ mặt một chút thì Lâm Yến đã khuất phục.

Khu thắng cảnh rất rộng, Trình Thư Nặc cũng lười, thời tiết nóng nực, nên ngồi trong đình hóng mát không chịu ra ngoài.

Trình Thư Nặc nhìn thấy cách đó mấy bước có quầy bán dừa, cánh tay Trình Thư Nặc chọc Lâm Yến, Lâm Yến nhìn theo tầm mắt Trình Thư Nặc, “Muốn hả?”

Trình Thư Nặc gật đầu.

Lâm Yến lập tức đứng lên, “Anh đi mua.”

Trình Thư Nặc đội mũ rơm cho Lâm Yến, Lâm Yến giơ tay đè vành nón xuống, anh đội chiếc mũ kiểu nữ hơi kì lạ, nhưng thấy Trình Thư Nặc được như ý, anh cũng đội ra ngoài một cách tự nhiên.

Gió biển vẫn thổi, tóc Trình Thư Nặc dài, lại bị rối, Trình Thư Nặc dứt khoát buộc tóc lên, sau đó tay nâng má, ngoan ngoãn chờ Lâm Yến về.

Quầy hàng không xa, mùa ế hàng nên cũng ít khách du lịch.

Rất nhanh thì Lâm Yến đã mua một quả dừa về, phía trên còn cắm một cái ống hút màu hồng nhạt, ở giữa còn có một hình trái tim cong cong.

Anh lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc dựa sang anh, Lâm Yến đưa ống hút tới bên miệng cô, Trình Thư Nặc ngậm lấy, dùng sức hút một ngụm, “Ngon lắm.”

Lâm Yến thấp giọng, “Thế à?”

Trình Thư Nặc đưa ống hút sang bên miệng Lâm Yến, “Nếm thử một chút xem.”

Đôi mắt Lâm Yến trong trẻo, anh lại gần Trình Thư Nặc, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ quét hàm răng cô một vòng, sau đó mới lưu luyến không rời buông cô ra, cũng nói: “Đúng là rất ngọt.”

Trình Thư Nặc liếc anh, Lâm Yến cười nhạt nhìn cô.

Trình Thư Nặc cũng cười, cô đặt quả dừa lên cái bàn bên cạnh, rồi dựa vào lòng Lâm Yến, tới gần môi Lâm Yến bí ẩn nói: “Ở hướng mười giờ, có cô gái mặc váy hoa cứ nhìn anh mãi đấy.”

Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc, anh nhìn lướt qua hướng mà cô nói, rồi ánh mắt chợt lui về, nhìn xoáy vào cô vợ trong lòng.

“Nhìn anh á?” Lâm Yến hỏi.

Trình Thư Nặc gật đầu.

“Em không vui à?” Lâm Yến ráo riết truy hỏi.

Trình Thư Nặc suy nghĩ, rồi nói: “Hơi hơi.”

Lâm Yến lấy cái mũ rơm trên đầu xuống, che ở giữa hai người, vừa khéo chặn lại ánh mắt của người khác, “Thế này thì sao? Có vui vẻ hơn chút nào không?”

Ánh mắt Trình Thư Nặc xoay chuyển, trong lòng đã sớm vui vẻ, ngoài miệng vẫn là giọng điệu không chút để ý, “Chắc là có, cũng chỉ một chút mà thôi.”

Lâm Yến cúi đầu, hôn lên môi cô dưới sự che lấp của mũ rơm.

Trình Thư Nặc không đẩy ra, cánh tay kéo góc áo anh, cô nói: “Đừng quậy nữa, người hâm mộ của anh nhìn thấy lại đau lòng bây giờ.”

Lâm Yến dịu dàng đè môi cô: “Anh chỉ muốn em vui vẻ thôi.”

Trình Thư Nặc rốt cuộc không nhịn được nữa, cô nở nụ cười ngọt ngào, “Thế thì hôn thêm một lát nhé.”

Lâm Yến cũng cười, anh nói: “Cầu còn không được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Con gái tôi đâu?”

Họ Lục nào đó: “Yến Yến à, sao cậu không sinh được con lại đi hỏi tôi thế? Không hỏi chính bản thân mình được à?”

Lâm Yến: “…”

Thấy có bình luận bảo là vụ án không được rõ ràng lắm, nhất định sẽ có ngoại truyện về bánh bao, cũng sẽ cân nhắc giải thích một chút vụ án (Mấy chương cuối là góc nhìn của nữ chính, cũng có thể là góc nhìn của Lâm Yến, vụ án sẽ rõ ràng hơn chút)

Hết ngoại truyện 4.

- -----oOo------