Cô cháu gái này của bà đúng là hơi nghịch ngợm một chút, thậm chí còn nghịch hơn cả con trai bình thường.

Nhưng có nói thế nào thì cũng là cục cưng của bà, đánh cũng không nỡ, mà mắng cũng không nỡ.

“Mẹ…”

“Được rồi, Nguyệt Nhi chỉ là hơi hoạt bát một chút, mẹ cảm thấy như vậy rất tốt mà.”, Vương Vân cưng chiều quẹt mũi Nguyệt Nhi, khiến cô bé bật cười khanh khách.

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đầy lửa giận của mẹ mình, cô bé lại mau chóng biến lại thành dáng vẻ đáng thương.

“Mẹ, Nguyệt Nhi biết sai rồi…”

“Lần trước lúc con đánh vỡ đầu bạn Tiểu Minh dưới lầu, con cũng nói như vậy! Kết quả thì sao? Còn chưa đến ba ngày, con lại đốt pháo hoa trong nhà! Còn dám tự mình mở khí ga!”

“Là do Tiểu Minh nói đốt pháo hoa trong nhà rất đẹp…”, Nguyệt Nhi chu môi thì thầm.

“Nguyệt Nhi!”

Lâm Mặc Ca tức giận thật rồi, nếu không phải thấy con bé quá đáng thương, cô thật sự rất muốn treo ngược lên rồi đánh cho con bé một trận.

Mới về nước ba tháng, con nhóc này đã đánh nhau mười mấy lần với các bạn nhỏ khác, hơn nữa lần nào cũng đánh người ta đến bật khóc.

Đi nhà trẻ cũng không nghe lời, bạn nhỏ khác thi đều được điểm tuyệt đối, cô bé này thì hay lắm, lần nào cũng nộp giấy trắng, còn nói một cách hay ho là không muốn làm giấy thi bị tổn thương.


Cô bé nói dùng bút chì viết chữ lên giấy thi, giấy thi sẽ rất đáng thương.

Thật không biết con nhóc này có những suy nghĩ quái lạ này từ đâu.

“Nguyệt Nhi, vậy con nói cho bà ngoại biết, lần trước tại sao con lại đánh nhau với bạn Tiểu Minh vậy?”, Vương Vân cười hỏi.

Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to: “Tiểu Minh nói thích Nguyệt Nhi, lại còn dính lấy Nguyệt Nhi như kẹo cao su, nên Nguyệt Nhi mới tức giận.”

“Ồ? Có người thích Nguyệt Nhi không phải là chuyện tốt sao?”

“Dạ không! Nguyệt Nhi thích bạn lớp trưởng trong nhà trẻ, chứ không phải Tiểu Minh.”

Nghe thấy đoạn đối thoại kỳ lạ của một già một nhỏ, Lâm Mặc Ca cảm thấy cô sắp không kiềm chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể mình rồi.

“Mẹ…”

“Được rồi được rồi, mẹ đưa Nguyệt Nhi đi tắm đã.”

Vương Vân thấy sắc mặt cô không tốt, mau chóng bế cháu ngoại cưng vào phòng tắm.

Lâm Mặc Ca nhìn phòng bếp lộn xộn, đột nhiên có cảm giác bất lực sâu sắc.

Dẫn mẹ và con gái về nước rốt cuộc là đúng hay sai đây?

Năm năm trước, bố cô vào tù, mẹ cô nóng lòng nên đổ bệnh, sau đó chẩn đoán ra là ung thư gan giai đoạn cuối.

Không còn cách nào khác, Lâm Mặc Ca phải mang thai hộ cho người khác, dùng năm triệu tệ để chữa bệnh cho mẹ.

Có lẽ là do sự hiếu thảo của cô đã khiến trời cao cảm động, nên đã giành lại mẹ cô về từ tay Tử thần.

Hoá trị hết lần này đến lần khác, tiền thuốc nhập khẩu cao ngất ngưỡng, cuối cùng cũng khiến mẹ cô hoàn toàn bình phục.

Chỉ là số tiền đó cũng bị tiêu hết không còn một đồng.

Hơn nữa mẹ cô cả ngày nhớ mong người bố đang ở trong tù của cô, lại rất nhớ quê nhà.

Nguyệt Nhi cũng lớn lên từng ngày, cả ngày hỏi cô tại sao Nguyệt Nhi không có mái tóc vàng giống như những bạn nhỏ khác ở California mà có tóc đen.

Sau khi giải thích nhiều lần, Lâm Mặc Ca quyết định dẫn theo một nhà lớn nhỏ về nước.

Dù sao nơi này là nhà của cô, là nơi mà từ đầu đến cuối cô đều không thể cắt bỏ được.


Trong phòng tắm, Vương Vân giúp Nguyệt Nhi tắm rửa kỹ càng, sau khi rửa sạch bọt tắm, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

“Sau này Nguyệt Nhi phải ngoan, không được chọc mẹ tức giận nữa, có biết không?”

Nhóc con hiểu chuyện gật đầu: “Bà ngoại, Nguyệt Nhi chỉ muốn dỗ mẹ vui, Tiểu Minh nói phụ nữ đều thích pháo hoa.”

Thì ra đây mới là nguyên nhân Nguyệt Nhi đốt pháo hoa sao?

Trong mắt Vương Vân dần trào ra nước mắt.

Bà biết mà, nhóc con này đúng là có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng rất thông minh, rất hiểu chuyện.

Chẳng qua có lúc cách làm hơi quá mà thôi.

“Nguyệt Nhi thật hiểu chuyện, nhưng sau này không thể nghịch lửa nữa. Con nít nghịch lửa sẽ đái dầm đó.”

“Thật ạ?”, Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to, vẻ mặt lo lắng: “Nguyệt Nhi không muốn đái dầm đâu, mất mặt lắm.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nhóc con, Vương Vân bật cười.

Đến cả cháu ngoại của bà cũng có thể nhìn ra mẹ nó không vui.

Một bà lão như bà sao lại không nhìn ra chứ?

Suốt năm năm, Lâm Mặc Ca kiên quyết không nhắc một chữ nào về chuyện năm năm trước, không hề nói cho bà biết bố ruột của Nguyệt Nhi là ai, cũng không nói số tiền khổng lồ đó từ đâu mà ra.

Nhưng Vương Vân cũng có thể đoán ra được, chuyện năm năm trước nhất định đã gây ra cú sốc rất lớn đối với Mặc Ca.


Nhưng cô không nói, nên bà cũng không hỏi.

Con gái chống đỡ cái nhà này đã đủ cực khổ rồi, bà không muốn cho cô thêm phiền não…

Đêm xuống, khi những chiếc đèn được thắp sáng, rực rỡ lung linh.

Lâm Mặc Ca mang giày cao gót chạy chậm trên đường, lạnh đến cả người run rẩy.

Sớm biết vậy thì lúc nãy khi ra ngoài đã mặc thêm áo khoác rồi, để không đến mức giống như bây giờ, bị đầy người trên đường chú ý.

Mặc dù đã bước vào tháng tư, nhưng thời tiết lúc sáng sớm và tối muộn vẫn rất rét lạnh.

Cô chạy ra từ khu chung cư, đứng ở bên đường, vẻ mặt nôn nóng đợi xe.

Sau khi về nước, Lâm Mặc Ca đã học được cách dùng ứng dụng nào đó để gọi xe, tính ra thì chi phí còn rẻ hơn.

Dưới cây anh đào phía sau có vài cặp tình nhân đang tự sướng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu, giống như bị cảnh đẹp của hoa anh đào lãng mạn hớp hồn.

Một chiếc xe riêng cao cấp màu đen dừng trước mặt cô, Lâm Mặc Ca thầm kinh ngạc, người giàu có như vậy còn ra ngoài làm việc riêng sao?

Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, mở cửa xe ra chui thẳng vào.

“Khách sạn Lưu Li Tuý, làm phiền nhanh chút.”