Từ quốc đô Đại Lương của Ngụy quốc tới An ấp vẫn là phong thổ nhân tình của trung nguyên rộng lớn. Thành trấn phồn hoa, bách tính thủ lễ, bình nguyên bao la, đồng nội bát ngát, ngay cả gió cũng mang hơi thở dịu dàng ấm áp. Nhưng một khi tới Hàm Cốc quan thì cảm giác lập tức thay đổi.

Hào sơn chạy từ Tây Nam đến Đông Bắc, thế núi thoai thoải tựa như bức tường chắn của tự nhiên, sống núi nhô lên hai bên hình dáng như cầu thang. Con sông bắt nguồn từ trong núi phân nhánh tại rìa núi, hướng Tây Bắc đổ vào Hoàng Hà, hướng Đông Nam đổ vào Lạc Hà. Tới Bắc Lộc có không ít đỉnh núi sừng sững chót vót, quan thành nằm trong thâm cốc, Đông Tây trong hơn mười dặm đều là sườn núi thẳng đứng. Trên vách tùng bách um tùm, thông đạo chật hẹp, ngẩng đầu cơ hồ không cách nào trông thấy mặt trời, quả thật là “nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai”*. (Mic: đoạn này tui chém hơi nhiều do không hiểu địa lý)

*Một kẻ làm quan cả họ được nhờ

Tương truyền Lão tử đoán trước được Chu thất suy vong, rời Chu ở ẩn, cưỡi trâu ngang qua vùng này. Quan viên thủ quan Doãn Hỉ ban đêm quan sát thiên văn, trông thấy tử khí đông lai (mây tía đến từ phía Đông), liền biết có thánh nhân quang lâm, đứng đợi trước quan để có cơ hội gặp gỡ, nói rằng:  “Tử tương ẩn hĩ, cường vi ngã trứ thư*”. Lão tử liền trong đêm viết “Đạo đức kinh” hơn năm ngàn chữ.

*Ngài chuẩn bị ẩn cư, xin vì tôi mà viết sách

Lại có truyền thuyết về Tề Tần kết minh. Tề quốc phái Mạnh Thường Quân tới Tần làm tướng, không ngờ hai nước trở mặt, Mạnh Thường Quân vội chạy trốn trong đêm, nửa đêm qua quan. Môn khách đi theo có người kỹ thuật giỏi, dùng miệng mô phỏng tiếng gà gáy lôi kéo đám gà bên trong quan nội cùng gáy, quan lại theo đó mở cửa quan, Mạnh Thường Quân cuối cùng có thể xuất quan.

Nơi này lưu lại rất nhiều truyền thuyết, phía Đông là Trung Nguyên Tam Tấn, phía Tây là Tần như lang hổ.

Vị Thủy cuồn cuộn, con thuyền xuôi dòng đến thẳng Hàm Dương.

Cung thành trước hẹp sau rộng, sau lưng chính là Quần Sơn sơn mạch, chót vót tận trời, tạo thành khung cảnh núi non kéo dài. Hai đạo cung môn trang nghiêm đồ sộ, xe tứ mã kéo thùng xe bằng đồng chạy chính giữa, ngang qua cung đạo tinh kỳ phần phật, tới trước quảng trường thì dừng lại.

Ngói xám hiên đỏ, cầu thang tam điệp, mỗi một điệp mấy chục bậc, dưới bậc thềm dựng tượng khắc hắc long phi trảo, diện mạo khiến người sợ hãi. Chính điện ở bên trên dường như xa không với tới. Nội thị hắc bào đội mũ từ trong cửa điện nhanh chân chạy ra, chia làm hai hàng nghênh đón khách quý.

Tần vương tuổi đã xế chiều, râu tóc hoa râm nhưng vóc người không thấy phát phì, ngồi sau án trong điện, hai mắt khép lại nghỉ ngơi.

Sau ba tiếng thông báo, ông ta mở mắt, nhìn nữ tử đang đi vào điện. Nàng cởi bỏ áo choàng mũ trùm, cúi người lễ bái, áo trắng tóc đen, chỉ thấy được vầng trán láng mịn.

Tần vương chủ động đứng dậy, bước tới trước mặt nàng, đích thân đỡ nàng dậy: “Dịch phu nhân mau đứng dậy.”

Dịch Khương ngẩng đầu. Tần vương cuối cùng nhìn rõ mặt nàng, mày đen mắt sáng, da trắng môi đỏ, nhưng không hề trang điểm lấy nửa phần, không khỏi có hơi giản dị. Thường nghe nữ tử Trung nguyên dung nghi đẹp đẽ, thấy vậy trong lòng Tần vương ít nhiều hiểu rõ. Một nữ tử đơn độc vào Tần, diện mạo có phần kiều diễm, lại đến Tần quốc bị Sơn Đông lục quốc mô tả là quốc gia hổ lang, nàng đại khái là cố ý che giấu dung mạo đây mà.

“Dịch phu nhân lần này đến Tần thuyền xe mệt nhọc, hôm nay gặp mặt tạm thời không bàn nhiều, bổn vương đã lệnh cho người chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Dịch phu nhân không ngại đi trước sắp xếp.”

Dịch Khương cảm tạ: “Vương thượng nhân hậu.”

Nội thị tiến vào mời Dịch Khương ra ngoài, rẽ trên hành lang dài thật dài, băng qua cây cầu, cung thiên điện ở phía trước đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Sợ nàng nghĩ nhiều, nội thị còn đặc biệt giải thích: “Dịch phu nhân trước ở đây nghỉ ngơi, chờ khi Vương thượng ban tước vị sẽ bố trí phủ đệ.”

Dịch Khương gật đầu, đi vào nội điện. Thiếu Cưu và Tức Thường trước đó đã được dẫn tới, trong nội điện chăn màn gối đệm đều chuẩn bị tốt.

Thời tiết dần nóng, nhưng Tần quốc nằm ở Tây Bắc nên vẫn rất dễ chịu. Trên người Thiếu Cưu vẫn mặc trang phục kín mín của Mặc gia, ngồi trong điện có chút không thoải mái: “Một người Hàn quốc như ta, còn là đệ tử Mặc gia, vậy mà lại tới Tần quốc kẻ thù không đội trời chung, ngẫm thử vẫn thấy ngạc nhiên.”

Tức Thường từ nội thất đi ra, vừa mang nước sạch cho Dịch Khương rửa tay vừa nói: “Ta không phải cũng vậy à. Tần quốc chôn sống bốn mươi vạn binh sĩ Triệu quốc, nhưng ta hiện giờ lại tới Tần quốc.”

Dịch Khương cọ rửa tay trong nước, nói: “Hai người sao không nói sớm một chút, tới đây rồi nói cũng chẳng còn kịp.”

Tức Thường ngượng ngùng bưng chậu nước đi, để lại Thiếu Cưu vẫn đang ngơ ngẩn ngồi đó.

Dịch Khương biết nàng ấy tám phần là lại đang nhớ Bùi Uyên, cũng không làm phiền nàng ấy, xoay người đi vào nội thất.

Thực ra nàng luyến tiếc khi cứ như vậy vào Tần, hơn nữa luyến tiếc của nàng chính là tiểu Vô Ưu. Mới mấy tháng đã bị bỏ lại, trên đời này không có mẫu thân nào nhẫn tâm như nàng. Nhưng thời gian đã kéo dài quá lâu, lại trì hoãn nữa không khỏi khiến người khác hoài nghi.

Cung nhân sớm đã được căn dặn, bởi vì đoàn người thuyền xe mệt mỏi nên cơm nước buổi tối đưa đến thập phần thịnh soạn. Tần quốc chếch về phía Tây, hàng năm giao thiệp với Nhung Địch, phong tục dân tình rất khác với Trung Nguyên. Thịt nướng của họ dĩ nhiên là nguyên con, dụng cụ càng nguyên thủy, một con dao nhỏ, tự cắt tự ăn.

Dịch Khương vừa tỉnh giấc đương lúc đói bụng, bước ra trông thấy Tức Thường cùng Thiếu Cưu mắt chữ A mồm chữ O ngồi quanh bàn, theo ánh mắt của hai nàng nhìn tới thịt đặt trên bàn, lúc này mới hiểu xảy ra chuyện gì.

Nội thị là lão nô thiếp thân bên cạnh Tần vương, thập phần nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Vương thượng đặc biệt ban tặng, các vị quý khách đều là nữ tử nên cho thêm dược liệu, có thể dưỡng thân, Vương thái hậu sinh thời thích nhất món này.”

Dịch Khương nhanh chân bước qua, cầm con dao nhỏ cắt một miếng cho vào miệng, nhai nhai gật đầu nói: “Đúng thật là mỹ vị, đồ nướng cũng có cái hay.”

Nội thị hài lòng lồ||g hai tay vào tay áo: “Con dân Đại Tần ta sùng bái Côn Luân Tây Vương Mẫu và Nữ Oa, cả hai đều là thần nữ, Dịch phu nhân mặc dù là nữ nhưng đến Tần quốc không cần câu nệ, Đại Tần ta không có lắm quy tắc như Trung Nguyên lục quốc.”

Một nội thị sao có thể nói những lời này, Dịch Khương vừa nghe liền biết đây là Tần vương mớm lời cho ông ấy nói. Nàng thực sự có điều lo ngại, thân hận nữ tử mặc định nàng tới đâu cũng thấp hơn người khác một bậc, nhưng Tần vương chủ động xóa bỏ băn khoăn này, trái lại rất dụng tâm.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, rửa mặt trang điểm, bên tai nghe thấy tiếng trống THÙNG THÙNG liền biết triều hội bắt đầu rồi. Chưa tới một canh giờ, triều hội kết thúc, nội thị liền qua mời Dịch phu nhân đi gặp Tần vương.

Tần vương ngồi trong thư phòng nội cung, triều phục trên người vẫn chưa thay. Rốt cuộc đã có tuổi, dậy sớm tinh thần liền có chút không tốt, dáng ngồi cũng không quá nghiêm trang, nửa cơ thể tựa hết vào đệm mềm.

Dịch Khương đi vào trong điện, thoáng trông thấy Khước Hồ cũng có mặt. Hắn đã mặc phục trang Tần triều, tóc buộc một bên, thần thái sáng láng, lưng cũng thẳng như cán bút.

“Dịch phu nhân mời ngồi.” Tần vương không thích phiền phức, miễn cho nàng hành lễ, mời nàng ngồi vào chỗ.

Dịch Khương từ đêm qua nghe lời nội thị nói thì đã bỏ suy nghĩ mặc nam trang. Nàng mặc váy, tóc cũng cột lỏng, chỉnh đốn trang phục rồi ngồi quỳ xuống.

“Không biết Dịch phu nhân đối với tình thế thiên hạ hiện tại có gì chỉ giáo?” Tần vương mở miệng đi thẳng vào chính đề. Đây là thường lệ, một quân vương muốn dùng ngươi, trước sẽ muốn hỏi đối sách. Cho dù là một môn khách muốn dựa vào quyền quý để tồn tại thì lúc nhập môn cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm.

Dịch Khương nói: “Đông Sơn ngũ quốc chia năm xẻ bảy, Tề quốc mạnh nhưng nội lực không đủ, Tây Tần mạnh nhưng lại xa ngoài tầm với. Thế cục giằng co, khó mà phá vỡ.”

Tần vương gật đầu: “Quả thật như lời Dịch phu nhân. Bổn vương rất phiền não, may mà hiện giờ ngươi đã tới Tần.”

Dịch Khương thu mày cúi mắt, chờ câu sau của ông ta.

Quả nhiên, Tần vương tiếp tục nói: “Bổn vương tin tưởng Phạm Thư, đáng tiếc hắn ta lầm đường lạc lối, Đại Tần ta nếu dựa vào kẻ như vậy e rằng vĩnh viễn Đông tiến vô vọng, dù gì Tề quốc có một Công Tây Ngô.” Câu sau ngữ khí trầm bổng.

Dịch Khương không khỏi ngước mắt nhìn, chạm phải ánh mắt ông ta thì trong lòng run lên, lại vội cúi đầu: “Dám hỏi Vương thượng, chẳng lẽ vì Công Tây Ngô nên mới muốn tiếp nhận ta vào Tần?”

Tần vương bật cười, có lẽ là cơ thể không thoải mái, bị tác động nên còn ho hai tiếng: “Dịch phu nhân là người thông minh, người như Công Tây Ngô nếu có thể ra sức vì Tần đương nhiên rất tốt, nhưng hắn dứt khoát ở Tề quốc, cho dù hợp tác với Tần cũng cần Phạm Thư, huống chi hắn ta hiện giờ đã là kẻ địch của Tần. Phạm Thư không còn cơ sở để hành động, nhưng Dịch phu nhân thì có thể. Trong thiên hạ chỉ có ngươi hiểu rõ hắn nhất, cũng chỉ có một mình ngươi từng có thể hợp tung trấn áp hắn.”

Thực ra Tần vương có suy nghĩ này cũng là tiếp nhận ý kiến của Bạch Khởi. Bạch Khởi vốn lúc đang truy sát Dịch Khương thì nảy sinh tư tâm không hạ sát, sau này càng đấu càng hăng với Phạm Thư thì có chủ ý như vậy.

Tin Công Tây Ngô diệt Lạm quốc cướp Dịch phu nhân thiên hạ ai nấy đều biết, cặp đôi đệ tử Quỷ Cốc này trong mắt thế nhân vẫn luôn ở vị trí đấu đá lẫn nhau, ai cũng không cảm thấy họ hòa thuận. Tần vương âm thầm phái người vào Tề, quả nhiên do thám được Dịch Khương bị giam chân trong phủ một thời gian dài. Nếu như cùng đường bị cưỡng ép, vậy muốn đón tới Tần quốc càng dễ xử lý. Cũng là trời giúp ông ta, vậy mà lại để nàng trên đường bởi vì bị Công Tây Ngô truy đuổi nên sẩy thai, hai người thâm thù khắc sâu, đối với ông ta cũng càng có lợi.

“Thì ra là vậy.” Dịch Khương ít nhiều đoán được vài phần, chẳng qua hiện giờ nghe thấy Tần vương nói thẳng thì vẫn có chút bất ngờ. Ông ta cố kỵ Công Tây Ngô như vậy, có thể thấy rất đề phòng Tề quốc.

Tần vương thở dài: “Tề vương Kiến hãy còn trẻ, nhưng bổn vương đã dần già đi, dưới gối hai trai một chết một bệnh, tôn tử lại không ra gì, sau này Đại Tần rốt cuộc đi tới đâu, bổn vương chỉ có thể tận lực mà thôi.”

Dù nói vậy nhưng Dịch Khương cũng không cảm thấy ông ta có nửa phần ý định tuân theo ý trời. Ở độ tuổi này của ông ta mà còn có thể mưu tính kỹ càng, thậm chí không ngại trọng dụng một nữ tử cũng muốn đạt được thành mục đích, tuyệt đối không phải là người dễ dàng khuất phục số mệnh.

“Dịch Khương hiểu suy nghĩ của Vương thượng.”

Tần vương không khỏi ngồi thẳng người dậy: “Vậy Dịch phu nhân cho rằng Tần quốc trước mắt nên đi như thế nào?’

Dịch Khương cúi đầu nhìn chằm chằm án thư: “Tề quốc tuy là kình địch, nhưng đây cũng là vì hợp tung của ta tạo thành. Lúc Vương thượng lo lắng vì Tề quốc thì Tề quốc cũng chính vì Tần quốc mà phiền não, hai quốc quốc lực tương đương, trực diện đối đầu chắc chắn chỉ có lưỡng bại câu thương, nếu đã vậy, sao không dùng lại chính sách viễn giao cận công*?”

*Giao kết nước xa, tấn công nước gần

Viễn giao cận công chính là một trong những chủ trương của phái Quỷ Cốc, cũng chính là liên hoành. Hai nước hùng mạnh nhất Đông Tây kết minh, đôi bên không can thiệp chuyện của nhau, như vậy muốn xâm chiếm các quốc gia khác xung quanh lại càng thuận lợi. Trước đây Phạm Thư cũng chủ trương như vậy, Tần vương không bất ngờ, chẳng qua cũng không quá tán thành.

“Hợp tác với Tề khó đảm bảo sẽ không bị cắn ngược trở lại lần nữa.”

Dịch Khương mím môi cười: “Quốc quân ngũ quốc ai nấy đều ôm tư tâm, lần trước hợp tung bị phá vỡ, muốn liên hợp lần nữa khó càng thêm khó. Về phần Tề quốc, chi bằng để họ tự mình chủ động kết minh với Tần quốc, không giống bí mật kết minh như bình thường.  Nếu để Tề quốc quang minh chính đại kết minh với Tần, như vậy chính là ở phía đối lập với ngũ quốc.”

Việc này trái lại khiến Tần vương không ngờ được: “Hửm? Nguyện nghe tỏ tường.”

“Tần quốc trước kết minh với Ngụy quốc, phá hỏng kết minh ba nước Tề Ngụy Triệu, bức Tề quốc không thể không xin kết giao với Tần. Động thái này chính là để tiêu hao sức lực của Tề quốc, tách khỏi ngũ quốc.”

Tần vương nghe thế hết sức vui mừng, đứng bật dậy. Dịch Khương vội đứng theo, thấy ông ta nhấc tay hành lễ: “Bổn vương nguyện bái phu nhân làm Tướng.”

Dịch Khương đáp lễ, khom người thấp hơn ông ta: “Tạ Vương thượng.”

Tần vương nhẹ đỡ nàng, nhìn Khước Hồ bên cạnh: “Tướng quốc là nữ trung anh tài, bên cạnh nên có người bầu bạn mới được. Khước Hồ là quý tộc Nghĩa Cừ, lại là nhất biểu nhân tài, từ giờ về sau để hắn theo hầu bên cạnh ngươi nhé.”

Dịch Khương kinh ngạc, còn quay đầu nhìn nam nhân được trực tiếp ban thưởng cho nàng.

Càng ngạc nhiên hơn là sau đó Khước Hồ không chỉ không cự tuyệt mà còn nhanh chân bước tới chắp tay cung kính hành quân lễ: “Khước Hồ lĩnh mệnh.”

“……..”

Trong phủ Tướng quốc sớm đã được quét dọn sạch sẽ, bày trí lại lần nữa. Xe ngựa Dịch Khương xuyên qua phố lớn rộng rãi trong thành Hàm Dương, tiến vào tướng phủ.

Vừa rời khỏi vương cung, Tức Thường và Thiếu Cưu liền thoải mái hơn nhiều. Hai người vội thu xếp bố trí, suy nghĩ bị chuyển hướng, nhất thời cũng hết sức cao hứng.

Dịch Khương ở trong phòng liệt kê thư mục. Từ sau khi nàng bị Triệu Trùng Kiêu cưỡng ép ra khỏi Hàm Đan, rồi lại trắc trở tới Tề, rất nhiều thư tịch trước đây sưu tầm được đều thất lạc, hiện giờ chỉ có thể một lần nữa liệt kê ra để người khác thu thập. Vừa hay hiện giờ tới Tần quốc, còn có thể lại phái người thử nghe ngóng tin tức của Triệu Trùng Kiêu.

Trước khi rời vương cung nàng thử hỏi thăm nội thị, năm gần đây quả thực từng có thích khách nhân lúc Tần vương xuất hành mà hành thích, nhưng Tần vương bình yên vô sự, thích khách cũng không bị tóm.

Viết xong ra ngoài, phát hiện Đông Quách Hoài đúng lúc chuẩn bị đi vào. Trước đây hắn được bố trí đi trước một bước tới Ngụy quốc tiếp ứng, kết quả Dịch Khương gặp phải Công Tây Ngô truy đuổi mà mất liên lạc với hắn, may mà hắn đã tìm tới Tần quốc.

Dịch Khương thấy hắn bụi trần mệt mỏi, cũng không dông dài nhiều lời, phân phó hắn nghỉ ngơi cho tốt, Tức Thường vội dắn hắn đi an bày cho hắn.

Mặc dù người thân thuộc bên cạnh có thêm một người, nhưng rốt cuộc thân tại dị quốc, lại là một bước thăng thiên có được một phủ tướng quốc, Dịch Khương đêm đến dù thế nào cũng không ngủ được.

Nằm trên giường lăn qua trở lại, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, kế đó là tiếng gõ cửa. Dịch Khương cho rằng là Tức Thường, ngồi dậy khoác ngoại sam ra mở cửa, vừa mở cửa thì ngẩn người, vậy mà lại là Khước Hồ.

Hắn mặc thường phục bằng lụa màu trắng ngà, mượn bóng đêm ngũ quan trông càng thêm phần sắc nét: “Dịch phu nhân không cần Khước Hồ hầu hạ sao?”

Dịch Khương lúc này mói biết hắn tới đây làm gì. Tần vương ban thưởng hắn cho nàng, hắn nói được, trực tiếp tới. “Không cần đâu.” Dịch Khương hơi xấu hổ, liền định đóng cửa.

Khước Hồ nhấc tay chặn lại, giọng nói thấp xuống vài phần: “Phu nhân sao lại ngượng ngùng? Thần nữ cũng có lúc mộ xuân, trước đây lúc thái hậu còn tại thế còn không phải thường xuyên cùng thủ lĩnh Nghĩa Hồ ta gặp gỡ riêng tư sao, đây cũng là chuyện thường tình.” Nói rồi hắn đưa tay kéo cổ áo, lộ ra lồ||g ngực săn chắc, dưới sắc đêm trông hết sức hấp dẫn.

Dịch Khương còn từng nghe nói dân gian Tần quốc dùng thê nữ chiêu đãi tân khách lưu trú, nhưng tự mình trải nghiệm rốt cuộc vẫn quá mức chấn động. Nàng thở dài: “Ta tạm thời không có nhu cầu này, ngươi quay về ngủ đi.”

Khước Hồ nghe vậy không kiên trì nữa, thế thì chờ khi nàng có nhu cầu. “Vậy phu nhân phải nhớ ở trước mặt Vương thượng nói tốt vài câu.” Hắn hành lễ, chỉnh lại vạt áo rồi xoay người rời đi.

Dịch Khương buồn cười. Người Tần thẳng thắn trọng công danh, có thể thấy rất rõ ràng. Xem ra vị trí tướng quốc này của nàng còn chưa ngồi vững, danh tiếng xem ra đã tệ rồi.