Sự việc tôi và Nam yêu nhau. 

Một tia sét hãi hùng xẹt ngang qua tai khiến mọi người đứng hình. 

Một cơn thảm hoạ vô cùng khốc liệt đối với những cô nàng hâm mộ Nam. 

Một đống dưa lê để mấy bà bác lắm lời buôn bán mãi không hết. 

Kênh diễn đàn không ti được dịp bùng nổ. Sự việc cũng không có gì gọi là quá khủng bố như thế. Chỉ là một bà cô già 27 tuổi yêu một anh chàng trẻ mới 24 tuổi, họ yêu nhau vì nụ hôn do ngã bất ngờ. Hay đại loại có thế đặt tên cho mối tình này là " tình yêu từ những nụ hôn ngớ ngẩn", "đôi đũa lệch", hoặc tình chị em... 

Tôi chẳng thèm quan tâm đến làm gì vì mọi chuyện chẳng khác gì những gì tôi dự đoán. Một khi đã nổi cái sự điên khùng ngớ ngẩn lên mà dám nói yêu một cậu nhóc thua tuổi, tôi đã cảm thấy mình quá là bị chập dật rồi. Hừm, kệ nó đi, làm gì mà cứ phải quá lên thế. Chẳng lẽ hai đứa chúng tôi không có quyền yêu nhau chắc. 

Nhưng điều quan trọng là ở chỗ, tôi...tôi...tôi...hà cớ vì sao lúc đấy tôi lại bị cái gì nhập vào mà dám nói mạnh miệng với Nam như thế chứ, chết tiệt, điên khung. Tôi có vấn đề về tâm lí thật rồi. Sao lại dám rủ rê Nam yêu mình, trong khi đó rõ ràng dù một chút tôi cũng không hề yêu Minh, tại sao lại dám sỉ nhục, chà đạp lên tấm lòng cao quý mà người ta dành cho mình cơ chứ. Thật là...tôi là một đứa độc ác không có lòng thương người, tôi đáng chết. 

Còn nữa, cậu ta, Nam thừa biết tôi không yêu cậu ta mà, tại sao còn dám nhận lời yêu đương với tôi, cậu ta không cảm thấy ghét tôi sao mà còn dám đồng ý, không hiểu lòng tự trọng của nhóc bay biến đi đâu mất rồi. Tôi...trời ơi, tôi không muốn nghĩ gì nữa đâu, huhu. 

Tôi điên rồi, tôi điên mất rồi. 

- Này...chị Quỳnh, chị ăn cái này đi, quá trưa rồi đó. 

Buổi trưa, tôi không xuống nhà ăn trưa cùng các đồng nghiệp, vì biết rõ mình sẽ khônng nuốt nổi thứ gì khi bị tứ tung ánh mắt soi mói đủ mọi kiểu. Hợ...nghĩ đến đã rùng mình mất rồi. Nhưng mà đang đến lúc tôi suýt khóc ròng vì đói thì Nam cầm bịch thức ăn trong tay với nụ cười tươi rói. Không thể phủ nhận độ tốt bụng của cậu nhóc. 

- À...ừ, cảm ơn nhé. Đang đói lắm đây. Nhìn đồ ngon quá.- Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ. May quá, chiều nay không phải lo làm việc trong tình trạng đói nữa rồi. 

Tôi bóc chiếc bánh trong tâm trạng háo hức, đang định đưa lên miệng ngoặm một cái thật to, chợt cảm thấy kìmlaj. Ngước mắt lên, tôi thấy Nam đang đứng nhìn tôi, nụ cười nhẹ trên môi của cậu là, cho tôi không có cảm giác tự nhiên tí nào hết. Cảm giác trong đôi mắt đen là cả một sự chân thành. 

- Này...cậu chưa ăn phải không, đây.- Tôi đưa chiếc bánh lên miệng Nam, nói. 

Cảm tưởng giống như một người bạn gái đang lo lắng cho bạn trai vậy...ơ mà, chúng tôi không phải đang hẹn hò thì là gì...nhể. 

- Nhìn bộ dáng của chị thật đáng yêu.- Nam nhìn tôi, rồi cũng đưa tay với lấy chiếc bánh trên tay của tôi. 

- Tôi biết tôi đáng yêu rồi.- Tôi làm mặt điêu nói.- Nhưng thật sự xin lỗi đã mang rắc rối đến cho cậu. 

- Không sao đâu, chị chấp nhận em là em đã hạnh phúc lắm, còn về việc mọi người cũng không có vấn đề gì, theo thời gian mọi người sẽ hiểu thôi. Quan trọng hơn là thời gian này em có thể ăn trưa cùng chị trong một không gian riêng... 

Nam à, tôi đối xử với cậu tàn nhẫn như thế nà tại sao cậu lại nở nụ cười rạng rỡ mà chấp nhận chứ? Càng làm tôi cảm thấy tôi có lỗi với cậu nhiều. 

- Ôi...gì thế này, tôi không may làm phiền đúng lúc rồi. 

Tôi và Nam đồng loạt quay lại phía phát ra giọng nói lanh lảnh. Tóc vàng óng mượt xoăn như búp bê, đôi mắt xanh nước biển dễ thương, làm da trắng sáng, dáng người siêu chuẩn. 

Sharie 

_________________________________ 

Trong nhà vệ sinh nữ. Sharie vừa chỉn chu lại mái tóc xù dễ thương của mình, sau đó lấy trong chiếc túi xách hàng hiệu của mình ra một cây son đỏ thoa lên môi: 

- Thế nào, mấy năm không gặp, chị không có gì muốn nói với tôi hay sao?- Sha không nhìn tôi, mà nhìn vàoc chiếc gương đặt ngay trước mặt chúng tôi, chăm chú thoa son, bộ dạng rất lẳng lơ, và có một chút công chúa. 

- Nói, nhưng tôi chẳng có gì để kể hết. Chi bằng chúng ta nói chuyện của cô đi. - Tôi mỉm cười đầy tự tin đối đáp. 

- Chuyện về tôi được thôi, vẫn là một người mẫu nổi tiếng trong suốt 9 năm qua. 

- Có thế thôi sao? 

- Đương nhiên chưa hết. Sau cái vụ bị chị cho một bánh kem vào mặt, tôi thề là tôi sẽ trả thù cho chị biết mặt. Nhưng không ngờ nghe tin chị bỏ trốn không một lời nên tôi có thất vọng một chút.- Sha quay lại nhìn tôi, nhún vai đầy kiêu ngạo. 

- Không phải tôi đi là một sự may mắn cho cô sao? Bớt một đối thủ cạnh tranh để chiếm Minh từ tay cô sao? 

Thành thật mà nói thì tôi chưa bao giờ xưsng với cái tên làm đối thủ của Sharie cả. 

- Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng sự thật thì đau lòng vô cùng. Cho dù có tán cưa đủ kiểu thì vẫn không làm anh Minh lung lay tí nào. Tôi còn hận tới nỗi anh còn nói dùng tôi chỉ để trêu tức cô đấy. Cô thật đáng chết mà.- Sharie cao ngạo hắt mái tóc ra sau. Một điều đáng chú ý nữa là ngôn ngữ Việt Nam Sharie nói đã khá chuẩn rồi. 

Trêu tức tôi, tại sao Minh lại trêu tức tôi chứ? 

- Cô đang thắc mắc phải không? Là vì anh Minh.... 

- Cô không cần nói đâu.- Không để Sha nói hết, tôi đã ngắt lời cô ấy. - Hiện giờ tôi đã có một cuộc tình mới rồi, nghe lí do để làm gì chứ? 

Phải đấy, lí do bây giờ đã quá muộn rồi, nói ra thì goải quyết được cái gì chứ. Tôi không muốn biết, càng làm tôi cảm thấy mình bị chi phối nhiều hơn thôi. Với lại Nam rất yêu tôi, tôi biết điều đó và tôi không thể không làm gì để đáp lạitifnh cảm của cậu được. 

- Cái cậu nhóc trẻ con hồi nãy đó sao?- Sha quay qua tôi, tò mò.- Tôi vừa đi công tác mấy ngày trở lại công ti đã nghe đồn ầm í lên thế, xem ra tốc độ nổi tiếng của cô còn kinh khủng hơn tôi đấy. 

- Ừ. 

- Nhưng cô có yêu cậu ta không? 

- Không.- Tôi đáp ngắn gọn. Và thầm hi vọng Nam không nghe thấy cuộc trò chuyện này. 

Sharie nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó bật cười: 

- Tôi đang tội nghiệp thay cho cậu nhóc đó đấy. Cô có biết cô đang cầm dao cứa vào tim người ta không. 

Ừ, tôi biết, nhưng tôi có thể làm gì hơn được chứ. 

Thấy tôi im lặng, Sharie thở dài: 

- Thế sau này cô định làm gì, sẽ có gắng yêu Nhóc đó sao? Liệy cô có là nổi không, hay chỉ khiến người ta hi vọng rồi hắt hủi đi không thương tiếc. 

- Chắc là tôi...không làm được.- Tôi đáp ngay, không thèm suy nghĩ.- Nhưng tôi sẽ không khiến cho Nam phải đau khổ đâu. 

- Vốn dĩ nhóc ta đã đau khổ lắm còn gì. Ha ha, nói chuyện với cô vuo thật đấy.- Sharie cười lớn.- Xem ra đối thủ đánh bại được tôi cũng là một kẻ ngốc mà thôi. 

Tôi nhăn mắt: 

- Ý cô là gì? 

- Chả là gì hết, thôi, tóm lại là cô nên biết cô đang là cội nguồn của mọi sử rắc rối đấy. Kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, rất vui vì gặp lại cô. 

Sharie bỏ đi, để lại tôi một mình với một nỗi tâm trạng sâu thẳm khó tả. Ý nghĩa những lời nói của Sharie ẩn chứa cái gì đây. Tôi không đoán được. Nhưng tôi biết chắc chắn, những lời Sharie nói, hoàn toàn không có gì sao hết. Tôi đang làm điều gì khiến mọi thứ rắc rối hơn sao. Nhưng thứ gì mới được chứ. 

Ôi, thật đau đầu, không thể nghĩ được nữa rồi, nghĩ nữa dự đầu tôi sẽ nổ tung mất. 

___________________